Phó Lạc Ngân cho rằng mình hiện tại khá muốn là đồ ăn Lâm Thủy Trình làm, nhưng khi tiếp xúc với Lâm Thủy Trình, hắn hơi thay đổi chủ ý một chút.
Hắn chưa thấy qua bộ dáng bình thường của Lâm Thủy Trình, trước kia hắn thấy cậu, Chu Hành luôn giúp hắn đem người ăn mặc đến xinh xinh đẹp đẹp. Hôm nay Lâm Thủy Trình mặc đồ rất đơn giản như mỗi học sinh bình thường, mặc áo blouse trắng đứng trong phòng thí nghiệm,vừa xinh đẹp lại vừa cự người ngoài ngàn dặm.
Đặc biệt là khi cậu cùng người khác nói chuyện, đôi tay cắm túi, sống lưng thẳng, hơi hơi cúi đầu, mái tóc rũ xuống, vừa ngoan vừa lạnh nhạt, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ đứng trước mặt hắn.
Một quả đào trắng tròn sờ lên tưởng da cứng cộm tay, chưa hoàn toàn thành thục, xé mở da bên ngoài mới biết, Lâm Thủy Trình là quả trái cây đã thành thục, chín mà không nát, đúng là thời điểm tốt nhất, đầy đặn nở nang, mang theo nhiệt tình ngây ngô.
Khuôn viên Tinh Đại lạnh lẽo, thời tiết mưa bão sấm chớp càn quét, hắn véo eo Lâm Thủy Trình, rõ ràng cảm nhận được người trước mắt hôm nay trạng thái rất tốt. Không phân rõ là bọn họ hay là nước mưa cùng gió cho phép, cửa sổ xe lay động, bên ngoài tiếng gió ô ô, lá cây rào rào, màn trời âm u, tựa như ngày tận thế giáng xuống.
Phó Lạc Ngân thấp giọng hỏi: "Hôm nay sao thế, phóng túng như vậy, hử?"
Lâm Thủy Trình đáy mắt đỏ hoe, ôm chặt bờ vai hắn, liều mạng đem chính mình chôn vào ngực hắn. Cậu không nói lời nào Phó Lạc Ngân càng khi dễ ác hơn, Lâm Thủy Trình nức nở nói: "Hôm nay rất nhớ anh, muốn gặp anh."
Phó Lạc Ngân hỏi: "Nhớ tôi, hay là nhớ cái này của tôi?"
Cửa sổ xe lại đột nhiên chấn động, Lâm Thủy Trình ngón tay co rút run lên một chút, tiếp theo lại cắn hắn một ngụm: "Không nhớ."
"Sao lại không nhớ?"
Lâm Thủy Trình lại không nói lời gì chỉ lo đỏ mắt nhìn hắn, một mảnh long lanh ngập nước, như là làm nũng cùng xin tha.
Phó Lạc Ngân không để mình bị xoay vòng vòng, Lâm Thủy Trình càng như vậy hắn càng muốn giết chết cậu, lập tức không khống chế được. Lâm Thủy Trình vừa xuống xe, eo mềm đến mức chỉ kém trực tiếp quỳ xuống mặt đất, bị hắn bế lên.
Bị ôm đi, Lâm Thủy Trình nghiêng đầu đem mặt chôn ở đầu vai hắn, không chịu gặp người.
Đem người ôm vào cửa rồi buông xuống, vòng qua mèo bò sữa đang chặn đường, Phó Lạc Ngân tiện tay mở đèn, liền nhìn thấy khuôn mặt đã hồng thấu của Lâm Thủy Trình.
Phó Lạc Ngân cảm thấy có điểm buồn cười, chỉ ở bên người cậu ngồi xuống nói: "Đi nấu cơm."
Lâm Thủy Trình thực ngoan, muốn cậu đi liền đi. Cậu đi tắm rồi xuống bếp nấu cơm. Phó Lạc Ngân mở cuộc họp qua điện thoại từ buổi chiều đến đêm tối, khi trở về trên bàn đồ ăn nóng hổi đã nấu xong.
Cậu làm một nồi thịt dê cùng đĩa thịt gà lớn, bắp cải xào, một ít dưa leo cắt nhỏ. Bên này làm xong, bên kia cà tím xào mỡ hành cũng ra lò, mùi hương bốn phía,trừ đó ra cậu còn tìm một cái bếp lò nấu canh, nấu một nồi nước dùng lẩu, để rau dưa lên bàn chuẩn bị nhúng.
Phó Lạc Ngân kéo ghế dựa ra ngồi xuống, nói: "Chỉ có hai người chúng ta, về sau không cần làm nhiều như vậy."
Lâm Thủy Trình nói: "Nhưng hôm nay thích hợp ăn lẩu nha, cũng muốn làm những món ăn ngon cho anh."
Bên ngoài sấm sét ầm ầm, mưa to tầm tã, nhiệt độ kịch liệt hạ xuống, đúng là thích hợp ăn một ít đồ nóng hầm hập. Phó Lạc Ngân múc một muỗng canh uống, vị thơm ngon lưu mãi trong miệng, nóng ấm tiến vào dạ dày.
Hai người dư lại một bàn đồ ăn lớn, không cần thu thập, mỗi ngày giữa trưa giờ, buổi chiều giờ quy định sẽ có người giúp việc lại đây xử lý, Lâm Thủy Trình nấu cơm hoàn toàn là lạc thú.
Phó Lạc Ngân thuận miệng hỏi: "Cậu học nấu ăn chỗ nào?"
"Trước kia mới vừa vào đại học không có tiền đi căn tin ăn, học bổng thì chưa cấp xuống, đi mua nguyên liệu nấu ăn, trộm dùng bếp cồn ở phòng thí nghiệm nấu cơm. Khi đó tôi bị...... Một sư huynh tóm được, được hắn bao che, nói chỉ cần mỗi ngày cũng làm một phần chia cho anh ta, anh ta sẽ không nói với giáo sư." Lâm Thủy Trình tạm dừng một chút, nói, "Vì để không bị đuổi, tôi đi mua sách nấu ăn, muốn làm dễ ăn một chút như vậy sư huynh sẽ không nỡ tố giác tôi. Nhưng sau này sư huynh kéo tôi qua phòng thuê của hắn nấu cơm, không vi phạm quy định nữa. Tôi làm cơm cho hắn cả một học kỳ."
Phó Lạc Ngân cười nhếch chân lên, đốt điếu thuốc.
Hắn suy nghĩ cảnh tượng kia một chút, lời nói bình thường nhưng đặt trong miệng người như Lâm Thủy Trình trở nên có chút kỳ quái.
Hắn hỏi: "Sao không lấy thân báo đáp?"
Lâm Thủy Trình đi qua ăn vạ bên người hắn, hôn gương mặt hắn, thấp giọng hỏi: "Ghen rồi?"
Cậu luôn thích hỏi một ít vấn đề không có ý nghĩa, Phó Lạc Ngân đôi khi cũng nghĩ không ra là đầu óc cậu thật sự không thanh tỉnh đem hắn trở thành bạn trai, hay là ở trước mặt hắn diễn trò, cũng lười trả lời.
Hắn ôm chầm Lâm Thủy Trình, đầu ngón tay đụng tới da thịt nóng lên bên người, chợt phát hiện cái gì: "Cậu phát sốt?"
"Hả?" Lâm Thủy Trình phục hồi lại tinh thần, cảm thấy trên người mình đúng là có điểm nóng. Cậu hôm qua đầu choáng váng trong chốc lát không có để ý, lúc này lại sốt.
Ngay khi Lâm Thủy Trình quay mặt qua, nhìn thấy rõ ràng hơn. Cậu da mỏng thịt mềm, trên người nóng lên, làm toàn bộ đuôi mắt đều nhiễm đỏ, ánh mắt có vẻ càng sáng hơn. Phó Lạc Ngân còn chưa nói gì, Lâm Thủy Trình lại như một đuôi cá, bơi đến bên người hắn, đem cằm đặt trên vai hắn, khàn khàn mà cười: "Nghe nói phát sốt thao càng thoải mái."
Phó Lạc Ngân vừa dập tắt điếu thuốc.
Hắn đứng lên, Lâm Thủy Trình bị tay hắn móc lên, hầu như là kẹp lôi vào phòng, trong trời đất quay cuồng chỉ biết cười, đối với động tác thô bạo của hắn cũng không phát biểu bất kỳ dị nghị gì, ngoan đến không xong.
Đêm khuya đen tối, Phó Lạc Ngân bình tĩnh nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, ở bên trong trông thấy mê loạn vô hạn cùng trầm luân.
Hắn nghĩ không ra sao lại có người như Lâm Thủy Trình, trời sinh hư hỏng ngu ngốc, thiếu thao, không muốn sống câu dẫn người.
Nếu không phải gặp được hắn, không chừng sẽ bị người nào đó đùa chết. Cũng là sau khi gặp được Lâm Thủy Trình, Phó Lạc Ngân mới phát hiện, dục vọng của mình cao như thế, mỗi lần ở nơi này của Lâm Thủy Trình, cơ hồ đều là sống mơ mơ màng màng.
Nửa đêm trời mưa lớn hơn. Phó Lạc Ngân bị điện thoại chấn động làm phiền, thấy là Thất Xử phát tin tức cho hắn, có quan hệ với tình huống điều động bộ phận của hắn sau khi quay về Tinh Thành.
Ngoài ra còn có Chu Hành giờ trước phát tới tin tức: 【 Thiếu gia, đã liên hệ xong chuyến bay đi phân bộ Giang Nam, tất cả các chuyến bay bay thẳng tới phân bộ Giang Nam vào ngày đều chừa lại cho anh khoang hạng nhất, anh có thể tùy thời quyết định xuất phát. 】
Hắn nhìn thoáng qua, trả lời "Tôi sẽ qua đó bây giờ".
Nghiêng đầu mới phát hiện bên người trống không, Lâm Thủy Trình không biết đi lúc nào.
Bên ngoài tiếng mưa rơi không giảm, lạnh lẽo từng trận.
Phó Lạc Ngân thay quần áo xong, đẩy ra cửa phòng làm việc, thấy Lâm Thủy Trình đưa lưng về phía hắn ghé vào bên cạnh bàn. Tài liệu trên bàn đều đã thu vào, chỉ còn lại một cái bình thuỷ tinh hình tròn trong suốt có đế, bên trong là dung dịch màu lam nhạt, còn có một ít xơ bông xấu xấu lắng đọng lại.
Lâm Thủy Trình mặc áo sơ mi, bên ngoài khoác một cái áo khoác, Phó Lạc Ngân cúi người dò xét độ ấm trên trán cậu, phát hiện còn phát sốt.
"Tôi đi đây, qua mấy ngày sẽ trở về. Đến đó gọi điện thoại cho cậu."
Lâm Thủy Trình giật giật, mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn hắn, "Ừ" một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
Phó Lạc Ngân đi tới cạnh cửa, quay đầu lại liếc cậu một cái, vốn dĩ không tính nói nhiều nhưng quỷ sai thần khiến đã mở miệng: "Phát sốt thì quay về nằm, ngày mai kêu Chu Hành mang cậu đi chích."
"Được." Lâm Thủy Trình tỉnh, ngồi ở trên ghế xoa xoa đầu, giương mắt đột nhiên nhìn thấy bình khí hàn của mình bởi vì mưa đêm hạ nhiệt mà kết tủa ra tinh thể, đầu tiên là trước mắt sáng ngời, theo sau là một trận mất mát.
Phó Lạc Ngân nghe được cậu nói thầm: "Tại sao là hình dạng này?"
Lâm Thủy Trình toàn bộ lực chú ý đều bị bình thuỷ tinh hấp dẫn tới, xem ra không nhớ nổi việc muốn tiễn hắn ra cửa. Phó Lạc Ngân cũng không để ý, trước khi ra cửa lại vuốt mèo bò sữa dựng hết cả lông, rồi cứ như vậy rời đi.