Diệp Phù Dư trầm mặc nhìn người phụ nữ trước mặt.
Cô thực sự không biết là ai đã cho Bối Ni dũng khí, khiến cho cô ta cảm thấy loại người như Ngô Quán Quân cũng có phụ nữ tranh đoạt cùng cô ta.
Người như Ngô Quán Quân trừ bỏ thân phận là một đạo diễn cũng có thu hút một số nữ diễn viên mà nói, thì muốn giá trị nhan sắc không có nhan sắc, muốn dáng người không có dáng người.
Cho nên, cô vì cái gì mà bày đặt người chồng hợp pháp của chính mình Lận đại ảnh đế Lận Châu lại không cần, ngược lại đi tìm một đống phân?
Nhưng dù trong đó có nguyên do, Diệp Phù Dư cũng lười nhiều lời cùng Bối Ni, vẻ mặt lười biếng ném cho người phụ nữ đang đắc ý kia một ánh mắt không nói gì, Diệp Phù Dư mang theo Vu Lam hướng vào trong mà đi. Hiện tại việc cô muốn làm nhất là trở lại khách sạn nằm đơ ra ngủ.
Nhưng, thật hiển nhiên, Bối Ni không hài lòng với phản ứng của Diệp Phù Dư chút nào. Cô ta tốn nhiều tâm tư như vậy thật vất vả năn nỉ Ngô Quán Quân đồng ý cùng cô ta công khai, chẳng phải chính là muốn nhìn một chút ánh mắt hâm mộ ghen tị của Diệp Phù Dư sao? Nhưng mà bây giờ cô gái nhỏ lười biếng thoáng nhìn, bộ dạng giống như cái gì cũng không thấy, thật sự là làm cho người ta tức giận.
Bối Ni ỷ vào chiều cao của mình, di chuyển bước chân đi đến trước mặt Diệp Phù Dư đầy oán giận, đem đường đi phía trước của cô gái nhỏ chắn lại.
Diệp Phù Dư không nói nên lời, ngẩng đầu mặt vô cảm nói: "Bối Ni tiểu thư, cô có phải hay không quá đề cao Ngô tiên sinh nhà cô? Chẳng lẽ cô không cảm thấy tôi nhan sắc như vậy xứng với người đàn ông như anh ta, rất thiệt sao?
Những lời trào phúng mà Bối Ni định thốt ra tức khắc dừng lại, cổ họng nghẹn lại mắt ngây ngẩn cả người.
Diệp Phù Dư vừa nói cái gì vậy?
Cô chướng mắt Ngô Quán Quân? Thế nhưng còn ở trước mặt cô ta hạ thấp Ngô Quán Quân?
Bối Ni cảm thấy có chút không tưởng tượng được.
Đây là lần đầu tiên cô ta hợp tác với Diệp Phù Dư, trước đó tiếng tăm của Diệp Phù Dư cũng không lớn. Bởi vì cô gái này không có tài nguyên nào tốt cả, hiện tại fan hâm mộ trên Weibo cũng đều nhìn vào gương mặt mà hâm mộ. Nói cách khác, cũng chính là Diệp Phù Dư không hồng.
Và cô ta cũng đã điều tra cụ thể, Diệp Phù Dư căn bản không có quan hệ gì có thể đi cửa sau. Bởi vậy cô ta thật sự không hiểu, một cô gái nhỏ tuổi không có cả hậu trường hay bối cảnh, rốt cuộc ở đâu ra tự tin là có thể ghét bỏ Ngô Quán Quân?
Đương nhiên, cô ta phải thừa nhận rằng Ngô Quán Quân trông thực sự rất bình thường, nhưng thân phận đạo diễn này đủ để người ta đuổi theo.
Sau cảm giác khó tin của Bối Ni qua đi, bây giờ cô ta muốn cười một chút. Đuôi mắt được kẻ viền mí tinh xảo hơi thu lên, lộ ra vẻ hèn mọn cùng khinh thường, cô ta khoanh hai tay chế nhạo:" Cô cũng quá coi trọng chính mình, cô chỉ có khuôn mặt. Nhưng Diệp Phù Dư à, để tôi nhắc nhở cô một câu, giới giải trí, điều không thiếu nhất chính là khuôn mặt xinh đẹp. Huống chi mười năm sau, cô ngay cả khuôn mặt cũng đều không có. "
Diệp Phù Dư nghe vậy thì bật cười.
Vị Bối Ni tiểu thư này có phải hay không rất coi thường hồ ly tinh bọn họ? Tuy rằng cô không đi theo con đường như Đát Kỉ, nhưng loại sinh vật như hồ ly tinh này là chuyện đùa sao?
Diệp Phù Dư khẽ mỉm cười, ngón tay mảnh khảnh từ từ vươn ra đặt lên vai người phụ nữ, thu nhẹ giọng nói:" Phải không? Tôi đây chờ mong mười năm sau cô cùng ta thưởng thức kỳ tích, nhìn xem là cô lạnh nhanh hay là tôi xấu nhanh."
Sau khi nói xong, đầu ngón tay ấn một chút lực, thế nhưng lại làm một cô gái cao m chao đảo.
Đôi giày cao năm phân dưới chân của Bối Ni bị cỗ lực này đẩy đến xoay một chút, gót giày 'ba' một tiếng gãy vang vọng vào tai, Bối Ni nhanh chóng tựa mình vào một cây cột bên cạnh để khỏi ngã xuống.