Chương : Lương tâm viết vội
.
Trương Tiểu Nguyên ngàn vạn lần không ngờ được mọi chuyện sẽ phát triển đến tình trạng này.
Rốt cuộc trong đầu Văn Đình Đình toàn nhồi nhét cái quỷ gì mà nàng lại có thể ảo tưởng ra cả một vở kịch mèo mả gà đồng giữa hoàng đế, Bộc Dương Tĩnh và Thích đại nhân vậy!
Dựa theo những gì y nhìn thấy trên đỉnh đầu Bộc Dương Tĩnh có thể khẳng định là Bộc Dương Tĩnh và Hoàng thượng hoàn toàn trong sạch.
Bộc Dương Tĩnh cũng không yêu Thích Triều Vân, chỉ là hắn thân mang hoàng mệnh, không thể không giả nữ đến đóng vai tiểu tình nhân của Thích Triều Vân mà thôi.
Hắn quá khổ mà.
Trương Tiểu Nguyên rất thương hắn.
Bộc Dương Tĩnh cắn cắn môi muốn giải thích với Văn Đình Đình nhưng trong thời gian ngắn dường như hắn thực sự không biết nên nói từ đâu.
Tất cả là do cẩu hoàng đế kia tạo nghiệt.
Bộc Dương Tĩnh nghiến răng nghiến lợi.
Văn Đình Đình sợ hãi.
Có vẻ như nàng đã bất cẩn biết phải một tuyệt mật cung đình động trời không thể lộ cho ai rồi. Bộc Dương Tĩnh - một trong các nhân vật chính - còn là Đô thống Thiên Cơ Huyền Ảnh Vệ... Nghe nói Thiên Cơ Huyền Ảnh Vệ chuyên phụng mệnh hoàng đế đi làm những việc không thể ra ánh sáng. Nàng nàng nàng sẽ không bị diệt khẩu đấy chứ?!
"Ta ta ta tuyệt đối không để lộ chuyện này ra ngoài đâu." Văn Đình Đình run bần bật, "Yên tâm yên tâm ta chẳng biết gì cả!"
Thích Triều Vân:...
Chí ít Văn Đình Đình vẫn nhớ ở đây còn hai người Trương Tiểu Nguyên và Lục Chiêu Minh nữa, nàng vội vã dùng một ánh mắt đặc biệt nhìn họ, như là bảo hai người mau thỏa hiệp để cùng nàng bỏ chạy, tránh xa khỏi nơi thị phi này kẻo ngày sau bị Bộc Dương Tĩnh diệt khẩu.
Trương Tiểu Nguyên đầy mặt xấu hổ, đành phải gật đầu với Văn Đình Đình, cho biết mình đã hiểu rồi, một bên nói:
"Yên tâm, ta cũng sẽ không để lộ ra ngoài."
Lúc này Văn Đình Đình mới quay sang cười với Thích Triều Vân và Bộc Dương Tĩnh, run giọng nói:
"Thích đại nhân, Bộc Dương Đô thống, nếu không còn chuyện gì khác thì ta về nghỉ ngơi trước đây."
Lắp bắp xong câu đó, nàng không đợi hai người đáp lại, tất tưởi kéo Thí Đôn đào thoát khỏi hiện trường.
Bộc Dương Tĩnh hít sâu một hơi, cố gắng hết sức duy trì bình tĩnh.
Thích Triều Vân tức giận đến mặt tái nhợt, nhưng cũng ngại Trương Tiểu Nguyên và Lục Chiêu Minh vẫn đang ở đây không tiện phát tác. Trương Tiểu Nguyên quay sang nhìn Lục Chiêu Minh, dường như đại sư huynh còn chưa cho rằng có gì không ổn cả, thấy bọn họ đã tán chuyện xong, vẻ mặt bình thản nói với Trương Tiểu Nguyên:
"Khuya rồi, nên quay về nghỉ ngơi."
Trương Tiểu Nguyên: "A?"
Đại sư huynh không hổ là đại sư huynh, chứng kiến một tuồng kịch đầy kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy mà hắn vẫn cực kì trấn định.
"Đệ còn đang tuổi lớn," Lục Chiêu Minh lại nói, "Đệ không muốn cao lên sao?"
Hắn nói xong duỗi tay xoa xoa đầu Trương Tiểu Nguyên, như đang so sánh chênh lệch chiều cao giữa hai người rồi không để ý tới Thích Triều Vân và Bộc Dương Tĩnh còn đang xấu hổ đứng một bên nữa, kéo Trương Tiểu Nguyên bước vào nha huyện.
Bọn họ vừa đi qua cổng, Trương Tiểu Nguyên liền nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng quát tận lực kiềm chế nhưng thực sự không áp nổi phẫn nộ của Thích Triều Vân:
"Bộc Dương Tĩnh!" Thích Triều Vân giận muốn hoá rồ, "Quay về nhất định ta sẽ tham tấu ngươi một quyển!"
Bộc Dương Tĩnh yếu ớt trả lời:
"Do hoàng thượng ép ta mà..."
Hắn tủi thân oan ức thực sự.
Lục Chiêu Minh xách Trương Tiểu Nguyên rời ra xa. Trương Tiểu Nguyên nhỏ giọng cảm khái:
"Triều đình loạn thật đấy."
"Giang hồ có khác gì đâu." Lục Chiêu Minh trả lời y, "Loạn đều do người."
Hắn bâng quơ nói một câu Trương Tiểu Nguyên lại cảm thấy rất có đạo lý.
Y liên tiếp chứng kiến đám Lâm Dịch, Mai Lăng An, có ai không phải là người trong ngoài bất nhất, không quan hệ hỗn loạn đâu? Người ngồi trên địa vị cao, bên cạnh sẽ xuất hiện rất nhiều cám dỗ, thực sự quá khó để có thể điều hoà tốt những mối quan hệ chồng chéo ấy.
Nhưng hoàng thượng, Bộc Dương Tĩnh và Thích Triều Vân không giống thế.
Bọn họ thực sự vô tội.
Trương Tiểu Nguyên thương thay.
.
Sáng sớm hôm sau, Trương Tiểu Nguyên vừa rời giường liền đi tìm giấy bút, chuẩn bị tuỳ tiện tìm một lý do nào đó làm tổ ở nơi có thể nhìn thấy Bộc Dương Tĩnh.
Y đã lên tinh thần cực cao, chưa đào rỗng được Bộc Dương Tĩnh thì quyết không bỏ qua!
Nhưng Trương Tiểu Nguyên chân què đi lòng vòng quanh nha huyện mấy hồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Bộc Dương Tĩnh đâu.
Chẳng lẽ Bộc Dương Tĩnh ra ngoài rồi? Không phải là đi điều tra manh mối về nhị sư huynh đấy chứ?
Trương Tiểu Nguyên nhăn mày, hơi lo lắng. Y đành phải quay lại phòng mình, vừa lúc thấy đại sư huynh vững như bàn thạch luyện kiếm trong viện. Đám hoa cỏ chết rũ chết rượi của Thích Triều Vân bày la liệt góc sân đầu tường. Lục Chiêu Minh bạch y bay bay, kiếm thế dũng mãnh sắc bén, cực kì xuất chúng.
Cửa phòng bên sườn viện đột nhiên bật mở, Trương Tiểu Nguyên nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc kính trang màu đen gọn gàng bước ra. Có lẽ do hắn nghe thấy tiếng động bên ngoài, ngó biết là Lục Chiêu Minh đang luyện kiếm, có chút hứng thú bèn tì vào lan can tò mò quan sát.
Người này không quen mắt, trong chốc lát Trương Tiểu Nguyên chưa nhận ra hắn là ai. Nhưng đương nhiên... năng lực độc đáo của y không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Trương Tiểu Nguyên thấy trên đầu nam tử kia hiện tên Bộc Dương Tĩnh, không nhịn được trợn mắt lên. Ai mà tin nổi người trước mặt này lại là cô gái dung mạo xinh đẹp yêu kiều hoặc nhân tối qua cơ chứ. Bề ngoài anh khí tuấn lãng đến mức này, rốt cuộc hôm trước hắn làm thế nào bày ra thần thái tiểu nữ nhi kia vậy?
Nói gì thì nói, dù sao Bộc Dương Tĩnh cũng xuất hiện rồi.
Trương Tiểu Nguyên vung giấy bút trong tay, trải lên mặt ghế trên hàng lang, bắt đầu múa bút thành văn.
Phát tài, ngay hôm nay thôi!
.
Trương Tiểu Nguyên cẩn thận ngẫm nghĩ, chuyện trong triều đình y không hứng thú mấy, muốn thám thính tin tức, vẫn là bắt đầu từ kì văn dị sự trên giang hồ thì tốt hơn.
Vì thế y nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu Bộc Dương Tĩnh, chờ mong có bí văn giang hồ gì đó mà mình muốn xuất hiện.
Y đợi một lát, quả thực thấy đỉnh đầu Bộc Dương Tĩnh hiện ra một hàng chữ.
"Số lượng tình báo giang hồ ngày hôm qua: "
Trương Tiểu Nguyên nhấc bút, thầm phấn khởi.
"Thứ nhất, Cung chủ Tán Hoa Cung Mai Lăng An và thủ đồ Kha Tinh Văn có vẻ như thật lòng yêu nhau."
Quản bút trên tay Trương Tiểu Nguyên khựng lại, vẽ ra một nét mực dài trên giấy, há hốc mồm.
Sao lại là hai người đó?
Không đúng.
Bọn họ thế mà thành ra là "thực lòng yêu nhau" ư?
Trương Tiểu Nguyên thêm muôn phần nghiêm túc tập trung nhìn đỉnh đầu Bộc Dương Tĩnh, một bên hạ bút viết lên giấy một chữ Mai.
Văn Đình Đình bất thình lình nhảy ra từ sau lưng y, vỗ vai y cái bộp, hí ha hí hửng hỏi:
"Tiểu Nguyên! Cậu đang viết cái gì đó!"
Trương Tiểu Nguyên sợ đến mức lại quẹt thêm một nét mực lên trang giấy, chữ Mai mới viết được một nửa. Y chột dạ nguệch ngoạc bổ sung vào chỗ khác, vẽ ra một đoá hoa mai liêu xiêu vẹo vọ, lắc đầu đáp:
"Ta... đang vẽ tranh chơi chơi thôi!"
Trương Tiểu Nguyên sợ làm nàng nghi ngờ, không dám viết nữa, nhưng trên đầu Bộc Dương Tĩnh hãy còn đang hiện chữ. Y tạm dừng một lát, dứt khoát hạ bút, vẽ một người que chổng mông nằm bò bên cạnh đoá hoa mai, còn nối một đường mực đen sì giữa hoa và người.
Thực xin lỗi đại đệ tử Tán Hoa Cung.
Trương Tiểu Nguyên đã sớm không nhớ được dung mạo của y trông như thế nào nữa rồi, nhớ được mỗi một cái - là tư thế oai hùng của y khi bị đại sư huynh đá rớt đài.
Văn Đình Đình hỏi:
"Đây là gì vậy?"
Trương Tiểu Nguyên đang định nói chuyện thì thấy trên đầu Bộc Dương Tĩnh đã nhảy ra câu tiếp theo.
"Ngày nay Mai Lăng An tuy là Cung chủ cao quý nhưng khi xưa từng làm tôi tớ của Tán Hoa Cung. Khi đó được Chưởng môn Tán Hoa Cung nhìn trúng, dùng sắc hầu người, cuối cùng đổi lại một đời cơm áo không lo. Sau khi thăng chức Chưởng môn, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, chỉ có Kha Tinh Văn không hề nghi ngờ ông ta."
Trương Tiểu Nguyên ngẫm nghĩ, vẽ hai nét ngắn uốn lượn trên hoa mai coi như gió lạnh, rồi lại vẽ người que quỳ rạp kia đến bên hoa mai.
Văn Đình Đình bối rối.
"Trương Tiểu Nguyên," Văn Đình Đình hỏi, "Cậu đang viết mật văn gì đó phải không?"
Trương Tiểu Nguyên:..
Trương Tiểu Nguyên muốn giải thích.
Y nghẹn ngào nửa ngày cuối cùng cũng chỉ phun ra được một câu:
"Ta... ta đang vẽ Bộc Dương Đô thống và đại sư huynh!"
Văn Đình Đình nhìn nhìn tranh của y, lại nhìn nhìn Bộc Dương Tĩnh đang đứng tựa vào lan can và Lục Chiêu Minh vừa thu kiếm, hai mắt mở to, mặt đầy hỏi chấm.
"Hoa... hoa mai này đương nhiên chính là đại sư huynh của ta!" Trương Tiểu Nguyên căng da đầu tiếp tục bịa đặt, "Lăng phong ngạo tuyết, cốt cách cứng cỏi, không sợ giá rét!"
Văn Đình Đình vuốt cằm, nghiêm túc gật đầu:
"Ờ, lúc hoa mai nở thì các hoa khác đều đã chết cóng, mệnh cứng khắc người, giống thật chứ."
Trương Tiểu Nguyên:...
Văn Đình Đình lại hỏi:
"Thế cái này thì sao? Bên cạnh hoa mai này là gì vậy?"
"Đây là một cái... người." Trương Tiểu Nguyên sắp không xạo quần nổi nữa, "Là... Ặc... Người!"
Đúng lúc Lục Chiêu Minh trong sân tra kiếm vào vỏ, Bộc Dương Tĩnh đứng lên đi vào viện, khen ngợi nói:
"Kiếm pháp rất hay!"
Lục Chiêu Minh quay lại nhìn hắn, hiển nhiên vẫn chưa nhận ra đây là ai.
Bộc Dương Tĩnh chắp tay chào, hất trường đao bên eo rơi vào bàn tay nói:
"Huynh đài, tỷ thí một trận?"
Lục Chiêu Minh lạnh nhạt đáp:
"Đao kiếm không có mắt."
Bộc Dương Tĩnh cười ha ha:
"Vị huynh đài này, tuy ta xuất thân quân ngũ nhưng võ công tuyệt đối không yếu hơn người giang hồ các ngươi."
Hắn nói xong câu đó, Trương Tiểu Nguyên thấy đầu hắn cho ra một hàng chữ mới.
"Giỏi binh pháp mưu lược, võ nghệ cao cường, nếu xếp hạng giang hồ có thể đứng vào một trăm hạng đầu."
Lục Chiêu Minh vẫn không để ý tới hắn.
Bộc Dương Tĩnh nhìn trái nhìn phải, thấy ngay một cái cây nhỏ có vòng thân chỉ bằng miệng chén mọc trong viện, liền tiếp lời:
"Được rồi, nếu huynh sợ làm ta bị thương vậy thì thế này đi."
Hắn qua bên kia bẻ hai cành cây, ném một nhánh cho Lục Chiêu Minh nói:
"Huynh và ta không cầm đao kiếm thật nữa, chắc không bị thương đâu nhỉ."
Lục Chiêu Minh:...
Lục Chiêu Minh nhận nhánh cây, vung lên không trung, chẳng nói nhiều thêm một lời.
Văn Đình Đình vừa ngẩng đầu thì thấy hành động của hai người họ, lập tức thộn ra.
Trương Tiểu Nguyên nhìn nàng.
Văn Đình Đình: "Đó là cái cây duy nhất còn sống của Thích đại nhân!"
Trương Tiểu Nguyên nhìn cả viện toàn là hoa cỏ chết ngả chết nghiêng, lại nhìn cây nhỏ xanh um tươi tốt duy nhất giờ đã trụi lủi vì bị mất đi hai cành to.
Trương Tiểu Nguyên:...
.
Trương Tiểu Nguyên có lời muốn nói.
Rầm!
Trương Tiểu Nguyên quen thuộc nhìn vào viện.
Bộc Dương Tĩnh bị Lục Chiêu Minh đá một cái lảo đảo, cành cây trong tay bay xa mấy thước, tình cờ hạ cánh dưới chân Thích Triều Vân và Bùi Quân Tắc vừa trở về viện.
Thích Triều Vân:...
Bộc Dương Tĩnh:...
Mặt Thích Triều Vân tạch một cái trắng bệch.
Y khựng lại giây lát, giận đến dậm chân phất tay áo bỏ đi. Bộc Dương Tĩnh còn chưa biết mình làm gì nên tội, ôm mạng sườn bị đá đau điếng, ho khan mấy tiếng hỏi:
"Y làm sao thế?"
"Đến mức đó rồi mà vẫn nhẫn nhịn được." Văn Đình Đình nhỏ giọng lẩm bẩm, "Xem ra Thích đại nhân yêu hắn rất nhiều."
Trương Tiểu Nguyên:...
Trương Tiểu Nguyên nhìn Bộc Dương Tĩnh nửa quỳ trên mặt đất, cuối cùng hồi thần, chỉ chỉ bức tranh trong tay mình.
"Cô xem đi, Văn bổ khoái." Trương Tiểu Nguyên chột dạ cất tiếng, "Người que nho nhỏ này... chính là... Bộc Dương Đô thống!"