Vân Nhàn bắt lấy bàn tay muốn tát vào mặt mình của Dương Tĩnh Lan, ánh mắt đen thẵm tỏa ra khí lạnh. Cô là người luôn an phận, nhưng chớ nghĩ cô sẽ nhẫn nhục, đừng bao giờ khiêu chiến giới hạn của cô, nhất là khi tâm trạng cô bất ổn như hiện giờ. Giọng nói của Vân Nhàn tràn ngập sự lạnh lẽo: “Lần trước tôi không tính toán với cô, lần này tôi bỏ qua một lần nữa, nhưng nếu còn lần sau nữa, cô đừng trách tôi tính vốn lẫn lời của lần gộp lại.”
Bị đôi mắt thâm sâu của Vân Nhàn nhìn chằm chằm, Dương Tĩnh Lan chợt cảm thấy cả người lạnh toát. Cô trơ mắt nhìn Vân Nhàn "nghênh ngang" rời đi mà không nói được câu nào, mãi một lúc sau, cô ta mới phục hồi tinh thần, tay nắm chặt, kìm nén tức giận. Tỉnh táo lại, Dương Tĩnh Lan mới nghĩ đến tại sao Vân Nhàn lại xuất hiện ở nơi này. Là một người khá thông minh, cô liền nhớ đến hôm nay là ngày tuyển nhân viên của N.W, vừa rồi cô còn liếc thấy trong túi xách của Vân Nhàn có thứ gì đó khá giống túi hồ sơ. Trên mặt Dương Tĩnh Lan xuất hiện vẻ nguy hiểm, thì thầm: “Tốt nhất là cô không tuyển việc ở đây, nếu không đừng mong sống yên ổn! “
Hiện tại Dương Tĩnh Lan cũng không biết vì sao bản thân lại ghét Vân Nhàn đến vậy, trong lòng cô luôn có một âm thanh nhắc nhở rằng Vân Nhàn là một tình địch rất nguy hiểm, thậm chí mức độ nguy cơ còn xếp lên trên người đàn ông hôm qua cô đã gặp và bị đồn là "người tình bí mật của sếp“.
Khó có thể phủ nhận, trực giác của phụ nữ thật đáng sợ.
Còn Vân Nhàn sau khi rời khỏi phòng vệ sinh nữ, cô đương nhiên sẽ không biết mình bị một người luôn luôn "nhớ thương và chiếu cố".