Nghe vậy, khuôn mặt Võ Thế Chính hiện lên vẻ âm trầm, hắn nói:
" Hừ, một tên phế vật cũng dám kêu gào ở đây, đừng nói là ngươi, cho dù đám hậu bối Triệu gia ở trước mặt ta cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu, người đâu, đem hắn đánh cho ta, chỉ cần đánh hắn không chết, bất kì việc gì xảy ra ta đều chịu trách nhiệm "
Vì đó là con của tộc trưởng Triệu gia, địa vị không phải đám bình dân người có thể đắc tội được, bọn hắn không nhịn được sinh ra thoái ý, nhưng khi nghe được câu nói này, bọn hắn ngay lập tức bỏ qua, lao lên đánh vào yếu điểm Triệu Minh Long.
Mà nhìn vậy, Triệu Minh Long lửa giận ngày càng lớn, hắn cười gằn:
" Ta đã cho ngươi cơ hội, các ngươi lại không biết quý trọng, tốt, tốt, ta sẽ cho các ngươi biết, đắc tội với ta là như thế nào "
Với sự tăng lên của hệ thống, sức mạnh của hắn hoàn toàn không phải Thoái Hình cảnh nhất trọng có thể so sánh, tuy hắn không biết mình mạnh đến bao nhiêu, nhưng chắc chắc không phải một đám bình thường thanh niên có thể so sánh.
Hắn vung tay lên một phát, ngay lập tức những kẻ vừa lên như bị đập mạnh vào bức tường, thân thể chấn động, cả người như bị một luồng gió mạnh công kích, tất cả đều bị văng ra xa, học máu mà bất tỉnh.
Quá trình đó chỉ trong vài giây, nhanh đến mức bất kì kẻ nào đều không thể thấy kịp, bọn hắn chỉ nhìn thấy thân thể Triệu Minh Long cử động một chút, đám thanh niên kia đã bị đo sàn.
Một quyền giải quyết đám người, Triệu Minh Long không hề có vẻ mặt vui sướng, hắn quay lại băng hàn ánh mắt nhìn vào Võ Thế Chính nói:
" Sức chịu đựng của ta có hạn, nếu ngươi hiện tại không cút ra, đừng trách ta khiến ngươi cả cha mẹ đều không nhận ra "
Đối với kẻ thù, Triệu Minh Long chính là quyết định dứt khoát, dám động thủ với hắn thân nhân, chắc chắn sẽ giết không tha. Nhưng hiện tại chưa phải lúc, hắn vẫn còn biết quá ít về thế giới này, bớt đi phiền toái không cần thiết vẫn là tốt nhất.
Đáng tiếc kẻ thù của hắn lại không biết quý trọng mạng sống của mình, nhìn thấy đám chó săn bị đánh ngất đi, Võ Thế Chính càng thêm tức giận, đôi mắt bão nổi:
" Tốt một cái phế vật Triệu gia, vậy mà dám động thủ với ta người, ngươi đây chính là muốn gia tộc triệt để kết thù "
Hắn tức giận nhưng cũng không ngu ngốc, có thể nhẹ nhõm trấn áp đám người này, chỉ có sức mạnh tu luyện giả mới làm được, hắn tuy rằng đã là Thoái Hình cảnh tu sĩ, có thể nhẹ nhõm đánh giết bọn hắn, nhưng đối phương lại có thân phận đặc thù, khiến hắn không dám làm loạn quá mức.
" Yên tâm, bằng vào ngươi một cái nho nho hậu bối, chưa đủ gây nên đại chiến giữa gia tộc, hiện tại nếu ngươi đã không cút, vậy thì để ta tiễn ngươi " - Triệu Minh Long cười nói
" Ngươi... " - Võ Thế Chính tức bể phổi mà nói, chỉ là thanh âm chưa kịp phát ra hết, một bàn tay nhanh như tia chớp không biết từ đâu bay tới, đập mạnh vào mặt hắn, lực lượng đủ giết chết một cái phàm nhân.
Khuôn mặt hắn xoay trăm tám mươi độ, cái đầu như bị không trung lôi kéo đi, mà thân thể hắn cũng đồng dạng bị cái đầu làm ảnh hưởng, nhanh chóng bay theo nó, xoay vòng vòng trên không mà đập mạnh xuống đất mà ngã.
Lúc này, Triệu Minh Long đã đi đến trước mặt hắn, cái chân đá vào thân thể, khiến hắn tiếp tục bị lăn quay vài vòng trên mặt đất, mãi đến khi lăn ra khỏi cổng Triệu gia, Triệu Minh Long mới dừng lại nói với hắn:
" Ta đã cho ngươi một cơ hội, ngươi lại không biết quý trọng nó, đây chính là điều mà ngươi phải trả giá "
" Từ giờ trở đi, nếu ta thấy ngươi dám bước chân vào phủ đệ ta một lần nữa, ta quản ngươi là ai, đầu ngươi sẽ không còn ở đúng vị trí đâu "
" Cút đi "
Nằm trên mặt đất, khuôn mặt Võ Thế Chính giờ đây đã không còn hiện lên bất kì vẻ cao ngạo nào, chỉ để lại khuôn mặt nửa mếu nửa hận, trên mặt hắn sưng lên một dấu in bàn tay to đùng, che hắn nửa cái khuôn mặt. Hắn khó khăn lắm mới đứng dậy được, hận thù không giảm gằn từng chữ:
" Tốt, tốt, ngươi vậy mà dám động thủ với ta, thù hôm nay ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm lần, cho ngươi biết thế nào là thống khổ, cho cả Triệu gia ngươi sống không bằng chết "
Võ Thế Chính vừa nói xong, một bàn chân đã đá vào ngực hắn, miệng hắn ngay lập tức phọt máu, thân thể bay lên không trung rồi bị bắn ra phía sau vài mét, chỉ để lại bộ mặt trắng bệch còn trên khuôn mặt hắn.
Đá một cước vào ngực Võ Thế Chính, Triệu Minh Long bình thản như không có việc gì xảy ra, hắn từ từ đi đến trước mặt Triệu Tiên Kiên huynh muội đằng kia.
Mà hai người này dường như chưa hoàn hồn lại được, đôi mắt ngẩn ngơ, miệng há chữ o như không thể tin vào mắt mình, mãi đến khi Triệu Minh Long tiến đến rồi, bọn hắn mới được trở về thực tại. Triệu Lan Mai xinh đẹp muội tử, khuôn mặt trắng tinh xảo đến trước mặt hắn mà không nhịn được sung sướng nói:
" Thiếu gia, ngươi làm sao xuất hiện ở đây? Còn có ngươi làm sao như vậy lợi hại a, chẳng lẽ ngươi đã khôi phục kinh mạch rồi sao "
Triệu Tiên Kiên đằng sau đồng dạng tiến đến, hắn không hỏi nhưng đôi mắt trừng to đã hiện lên hết thảy.
Nhìn lấy huynh muội nhà này, hắn không nhịn được lục lọi quá khứ tiền thân lần nữa. Từng giây phút vui cười hiện lên, hai người này chính là những người mà tiền thân cực kỳ yêu quý, mỗi ngày đều chơi cùng hắn, mỗi ngày đều chăm sóc hắn, không phải bởi vì nhiệm vụ, mà đơn giản là bởi vì bọn họ muốn làm thế, điều đó khiến hắn cũng không nhịn được trở nên gần gũi với hai người hơn.
Đối mặt với khuôn mặt hiện lên đầy nét vui mừng của Triệu Lan Mai, hắn cười nói:
" Ân, ta đã hồi phục được kinh mạch "
Nghe vậy, khuôn mặt Triệu Lan Mai càng thêm vui sướng, nàng chạy lên nhảy vào lồng ngực Triệu Minh Long, mà hắn cũng dang tay ra đón mảnh mai thân ảnh chui vào ngực mình, mà lúc này, nàng cười hì hì:
" Oa, thiếu gia ngươi thật giỏi a, không những khôi phục kinh mạch, còn đánh cho tên Võ Thế Chính khốn khiếp kia không có sức hoàn thủ, chẳng lẽ ngươi đã là tu luyện giả rồi sao "
" Ân, hiện giờ ta đã mạnh như vậy, nếu như kẻ nào dám bắt nạt ngươi cứ nói với ta, ta nhất định sẽ trừng trị bọn hắn, không để cho ngươi nhận tổn thương nữa " - Nhìn trong lồng ngực khuôn mặt khả ái, hắn cười nói
Nghe được Triệu Minh Long khẳng định, Triệu Lan Mai không hiểu từ đâu hiện lên màu hồng khắp khuôn mặt, nụ cười càng thêm động lòng người:
" Ưm, ta biết thiếu gia ta là giỏi nhất, ta nhất định sẽ nghe lời ngươi, không cho kẻ nào khi dễ ta nữa "
Nha đầu này thật giống như tiểu muội của hắn, đồng dạng là một cái thiên chân vô tà thiếu nữ, để người ta không nhịn được sinh ra cảm giác muốn bảo vệ, muốn che chở. Sau một khắc, hắn xoa đầu Triệu Lan Mai, đối nàng nói:
" Tiểu nha đầu, hiện tại ta sẽ đến Tàng Thư Các một lúc, nếu các ngươi không có việc gì làm, có thể đến căn phòng ta dọn dẹp một chút, thuận tiện ở đó chơi cũng được, nhưng tuyệt đối đừng nghịch bậy, nghe rõ chưa "
Nghe được hắn nói, khuôn mặt nàng hiện lên vẻ thất vọng, nàng phụng phịu:
" Ta biết rồi thiếu gia, ngươi đi mau chóng quay về a, ta còn muốn cùng ngươi chơi nữa "
" Nhất định ta sẽ về sớm " - Hai huynh muội này đã ở cạnh hắn từ nhỏ, dĩ nhiên cũng đã chơi thân với hắn, coi hắn là thân nhân, vì vậy không vì hắn là con của tộc trưởng mà sinh ra khoảng cách, điều này khiến hắn càng thêm quý trọng bọn họ hơn.
Nhìn Triệu Lan Mai một chút, hắn đối Trịnh Tiên Kiên cười nói:
" Ngươi cũng đã vất vả nhiều rồi, cứ đến phòng ta nghỉ ngơi đi, nhớ canh chừng tiểu nha đầu này, đừng để nàng chạy lung tung là được "
" Dạ, thiếu gia " - Triệu Tiên Kiên đồng dạng cười với hắn cung kính nói, một bên Triệu Lan Mai càng thở phì phò tỏ vẻ bất mãn.
Triệu Tiên Kiên đúng là một cái cương trực mà ít nói người, cho dù là Triệu Minh Long đã chơi cùng với hắn từ nhỏ cũng vậy. Nhưng hắn là một đại ca tốt, luôn bảo vệ muội muội, mà đối với Triệu Minh Long, hắn cũng là cực kì thân thiết tính tình, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài nhiều thôi. Nam nhân tình nghĩa, cứ để trong lòng là được.
" Thiếu gia, ngươi nhớ về sớm a " - Triệu Lan Mai vừa chạy một đoạn xa, nàng quay lại vậy vẫy vẫy cái tay đối Triệu Minh Long nói.
Mà hắn cũng đơn giản vẫy tay lại cười nhìn nàng. Sau một lúc, khi bọn họ đã đi xa, hắn mới quay đầu lại, nhằm Tàng Thư Các Triệu gia phương hướng mà đi.