Thiên Chí nghe Bạch Linh nói như vậy không kịp hỏi lí do, vội vã theo sát nhóm người vừa đi qua, nhóm Hoàng Nguyên Bách cũng ba chân bốn cẳng chạy theo hắn. Đi vòng vèo một hồi, rốt cuộc nhóm người Thiên Chí theo dõi bước vào một tòa nhà màu trắng. Lúc này, Vũ Kim Tiên đuổi kịp Thiên Chí, thở hổn hển hỏi:
- Đại ca, huynh...huynh đuổi theo nhóm người đó làm gì vậy?
Thiên Chí không trả lời hắn, quay sang hỏi Liên nhi:
- Liên nhi, cô có biết tòa nhà màu trắng kia là nơi nào không?
Liên nhi nói:
- Đó...đó hình như là phòng đấu giá Vạn Kim mà, huynh hỏi nơi đó làm gì vậy?
Thiên Chí cũng không biết trả lời thế nào, hắn chỉ làm theo lời Bạch Linh đuổi theo nhóm người đó còn lí do thì hắn hoàn toàn không biết. Đúng lúc này, Hoàng Nguyên Bách ở bên cạnh lên tiếng:
- Đại ca, không phải huynh có chủ ý với thứ nhóm người đó mang theo đấy chứ?
Trong đầu Thiên Chí, Bạch Linh lên tiếng:
- Ý, tên tiểu tử đó thông minh quá chứ, đoán đúng rồi kìa.
Thiên Chí hỏi:
- Thứ chúng mang theo là gì vậy Bạch Linh?
Bạch Linh:
- Ta cũng không dám chắc chắn, nhưng nếu ta không nhầm thì thứ đó rất có lợi cho ngươi.
Thiên Chí cũng cạn cmn lời, cô ta không chắc chắn vậy mà bắt hắn đuổi theo như thật nhưng đã phóng lao thì đành theo lao vậy. Thiên Chí quay sang nói với Hoàng Nguyên Bách:
- Đúng vậy, ta muốn có thứ trong cái hòm đó, đệ có cách nào không?
Hoàng Nguyên Bách chau mày, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Khó đấy đại ca, phòng đấu giá Vạn Kim thuộc về Vạn Kim thương hội - một trong ba thương hội lớn nhất Ngụy quốc, đến cả hoàng thân quốc thích cũng phải nể mặt họ vài phần nên muốn lấy đồ đạc trong đó chỉ có cách là đấu giá mà tình hình kinh tế của chúng ta thì huynh cũng biết rồi, sợ là đến thềm cửa của người ta chúng ta cũng vào không nổi chứ đừng nói là mua đồ.
Thiên Chí nghe vậy cũng chau mày, thầm than không có tiền thật khổ a. Hắn nói với Bạch Linh:
- Cô nghe chưa Bạch Linh, coi bộ không có hi vọng rồi.
Bạch Linh khinh bỉ nói:
- Ngươi đúng là không có tiền đồ, chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy mà đã tuyệt vọng rồi sao?
Thiên Chí nói:
- Chuyện nhỏ, bà cô của ta ơi, không có tiền mà là chuyện nhỏ hả? Vậy cô nói xem, bây giờ ta phải làm sao kiếm tiền đây?
Bạch Linh xì một tiếng, nói:
- Ngu xuẩn, không phải lần trước ngươi rút thưởng được ba cái Tử kim giới chỉ sao, lấy ra một cái đem bán là được rồi.
Nghe Bạch Linh nói, Thiên Chí mới nhớ ra hắn còn ba cái Tử Kim giới chỉ. Thiên Chí dùng tâm niệm lấy ra một cái Tử Kim giới chỉ, lập tức trên tay hắn xuất hiện một chiếc nhẫn trạm khắc tinh xảo tỏa ra quang mang tử kim. Thiên Chí đưa chiếc nhẫn cho Hoàng Nguyên Bách, hỏi:
- Đệ thử xem nếu bán cái nhẫn này được bao nhiêu tiền?
Hoàng Nguyên Bách cầm chiếc nhẫn xem xét một chút, sau đó trên mặt xuất hiện thần tình hoảng sợ, nói:
- Đại ca, huynh...huynh lấy ở đâu ra cái nhẫn này vậy?
Vũ Kim Tiên đưa tay giật chiếc nhẫn từ Hoàng Nguyên Bách, nói:
- Chỉ là cái nhẫn thôi mà, có gì mà ngươi hoảng vậy mồm quạ đen?
Hoàng Nguyên Bách:
- Ngươi thử dùng thần thức kiểm tra xem.
Vũ Kim Tiên làm theo. Chỉ vài giây sau, trên mặt hắn cũng xuất hiện biểu lộ y hệt Hoàng Nguyên Bách, hỏi:
- Đại ca, huynh khai ra mau, rốt cuộc huynh lấy cái nhẫn này ở đâu vậy?
Nhìn thấy hai tiểu tử đó hoảng sợ như vậy làm Thiên Chí cũng hoảng theo, nói:
- Có chuyện gì vậy, hai đệ đừng làm ta sợ a.
Hoàng Nguyên Bách hít một hơi lấy lại bình tĩnh, nói:
- Đại ca, huynh có nghe qua trữ vật giới chỉ bao giờ chưa?
Thiên Chí đương nhiên biết trữ vật giới chỉ, dù sao kiếp trước hắn cũng từng đọc qua rất nhiều truyện huyền huyễn. Thấy Thiên Chí gật đầu, Hoàng Nguyên Bách nói tiếp:
- Vậy chắc huynh biết trữ vật giới chỉ khác nhau thì sẽ có không gian trữ vật khác nhau, không gian càng to thì phẩm chất của giới chỉ càng cao. Chiếc nhẫn này của huynh có không gian trữ vật to ngang với cái phòng đấu giá Vạn Kim kia, chứng tỏ người tạo ra nó ít nhất cũng phải là Luyện khí đại sư.
Thiên Chí hỏi:
- Vậy thì sao?
Vũ Kim Tiên vỗ trán cái bộp, nói:
- Đại ca, huynh có biết Luyện khí đại sư khan hiếm tới mức nào không? Đệ nghe nói số luyện khí đại sư ở Ngụy quốc đếm không quá số ngón tay hai bàn tay, mỗi một tác phẩm của họ đều được tranh giành vô cùng kịch liệt. Nếu huynh đem cái nhẫn này đi đấu giá, đệ cam đoan sẽ gây ra một trường sóng gió không nhỏ đâu.
Thiên Chí giật mình, không ngờ cái nhẫn hắn quay được từ hệ thống lại đắt giá đến vậy, trong lòng dâng lên chút cảm giác không nỡ đem bán. Bạch Linh thấy vậy khinh bỉ nói với hắn:
- Tiếc cái gì mà tiếc, đối với hệ thống thì nó chỉ được tính là hàng tầm trung thôi, hơn nữa ngươi có tận ba cái cơ mà.
Thiên Chí:
- Nhưng mà cứ bán đi như vậy thật sự rất đáng tiếc a.
Bạch Linh:
- Cứ bán đi, nếu như ta đoán đúng thì vật bọn chúng vừa mang vào giá trị bằng cả trăm lần cái nhẫn này.
Thiên Chí chấn động, giá trị bằng cả trăm cái Tử Kim giới chỉ, không biết đó rốt cuộc là vật gì.
Thiên Chí dẫn theo nhóm người Hoàng Nguyên Bách tiến vào phòng đấu giá Vạn Kim. Vừa bước vào đã có một cô gái tiếp tân bước tới hỏi hắn:
- Vị công tử này, không biết ngươi tới phòng đấu giá Vạn Kim của bọn ta có việc gì?
Thiên Chí:
- Ta có thứ muốn gửi phòng đấu giá của các ngươi bán hộ.
Cô gái tiếp tân nói:
- Vậy để ta gọi chủ sự ra gặp các vị, xin các vị đợi một chút.
Một lát sau, cô gái quay lại dẫn theo một người đàn ông trung niên to béo, nhìn qua có vẻ rất phúc hậu. Nhìn thấy nhóm người Thiên Chí, trung niên nhân bước tới, nói:
- Bỉ nhân họ Vạn, là chủ sự phòng đấu giá Vạn Kim ở Địa Liệt thành, xin hỏi vị công tử đây có gì muốn gửi bán.
Thiên Chí nhìn Vạn chủ sự một cái, nói:
- Ở đây nói không tiện, các ngươi có chỗ nào kín đáo chút không?
Vạn chủ sự:
- Xin mời các vị theo ta.
Vạn chủ sự dẫn nhóm người Thiên Chí tới một gian phòng nhỏ. Khép cửa phòng lại, Vạn chủ sự quay sang hỏi Thiên Chí:
- Công tử, bây giờ ngươi có thể nói được rồi chứ?
Thiên Chí gật đầu, lấy Tử Kim giới chỉ từ trong người ra đưa cho Vạn chủ sự, nói:
- Chính là thứ này.
Vạn chủ sự nhận Tử Kim giới chỉ từ tay Thiên Chí, xem xét một hồi. Nhìn Vạn chủ sự nghiên cứu Tử Kim giới chỉ, Thiên Chí thật sự có cảm giác hai mắt lão đang phát ra kim quang, hơn nữa càng ngày càng mạnh. Một lúc sau, Vạn chủ sự đặt Tử Kim giới chỉ xuống, nói:
- Công tử, vật này thật sự là quá quý trọng rồi, không biết ngoài chuyện gửi bán ra thì công tử có yêu cầu gì không?
Thiên Chí:
- Càng nhanh càng tốt, ta đang cần kim tệ gấp.
Vạn chủ sự chau mày, nói với vẻ chân thành:
- Công tử, cho phép bỉ nhân nói thẳng, vật này của công tử nếu cho ta một tuần làm quảng bá thì cam đoan sẽ bán cho công tử cái giá trên trời a.
Thiên Chí gạt phắt đi:
- Ta không có một tuần, nếu ngài không thể bán gấp được thì để ta đi chỗ khác. Ta không tin, Địa Liệt thành này to lớn như vậy chỉ có một mình phòng đấu giá Vạn Kim các ngươi một nhà độc đại.
Vạn chủ sự hết hồn, vội vàng nói:
- Đừng a công tử, để ta nghĩ cách.
Vạn chủ sự suy nghĩ một hồi, sau đó dường như đã ra quyết định, quay lại nói với Thiên Chí:
- Công tử người xem như vậy được không? Hai ngày nữa phòng đấu giá Vạn Kim bọn ta sẽ tổ chức một buổi đấu giá, ta sẽ đem vật này của ngài ra giao dịch vào hôm đó nhưng ta phải nói trước do không có thời gian quảng bá nên giá cả sẽ không đạt tới mức trên trời được đâu.
Thiên Chí nói:
- Không sao cả, chỉ cần nhanh cho ta là được.
Vạn chủ sự nói:
- Được, vậy cứ quyết định như vậy. Phải rồi công tử, không biết hai hôm nữa công tử có cho phòng đấu giá bọn ta có vinh dự được đón tiếp công tử không?
Thiên Chí trầm ngâm, chưa biết trả lời ra sao thì Bạch Linh lên tiếng trong đầu hắn:
- Nhận lời đi, biết đâu thứ chúng ta muốn tìm cũng được đấu giá vào hôm đó.
Thiên Chí gật đầu nói với Vạn chủ sự:
- Được, ta sẽ sắp xếp thời gian tới.
Vạn chủ sự vô cùng vui mừng, nói:
- Được, vậy hôm đó bỉ nhân nhất định đợi ở ngoài cổng nghênh đón công tử
Rồi lão lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài và một quyển sách đưa cho Thiên Chí, nói:
- Đây là lệnh bài thượng khách của phòng đấu giá bọn ta, có nó bất kể công tử muốn mua gì ở chỗ bọn ta đều sẽ được chiết khấu hai phần giá cả còn quyển sách này là danh sách những vật phẩm sẽ có mặt trong buổi đấu giá hai hôm tới, hi vọng sẽ có thứ khiến công tử có hứng thú.
Thiên Chí nhận lấy đồ vật từ tay Vạn chủ sự, nói:
- Đa tạ Vạn chủ sự, bọn ta xin phép cáo từ.
Vạn chủ sự:
- Để ta tiễn các vị.
Sau khi tiễn nhóm người Thiên Chí rời khỏi phòng đấu giá, Vạn chủ sự quay lại căn phòng ban nãy, lấy trong người ra một tấm gương, miệng lẩm nhẩm gì đó. Một lát sau, trên mặt gương hiện ra khuôn mặt một trung niên nhân vô cùng uy vũ. Vạn chủ sự thấy lão giả vội vàng cung kính nói:
- Hội trưởng, ta có việc muốn bẩm báo.
Nhóm người Thiên Chí sau khi rời khỏi phòng đấu giá Vạn Kim liền tới căn nhà bọn họ vừa mua. Sau khi xem xét một lượt căn nhà, Vũ Kim Tiên hài lòng nói:
- Một phòng khách ba phòng ngủ, không tệ chút nào, dù có hơi nhỏ một chút nhưng ít ra cũng đỡ hơn ở trọ.
Hoàng Nguyên Bách nói:
- Ta thấy ngươi chỉ cần có chỗ ăn chỗ ngủ là được chứ đâu có quan tâm đến ở trọ hay gì đâu?
Vũ Kim Tiên không thèm tranh luận với hắn, quay sang nói với Liên nhi:
- Liên nhi, muội đi mua chút đồ về làm cơm đi, đã rất lâu rồi ta chưa được ăn cơm muội nấu.
Liên nhi gật đầu, quay người định rời khỏi. Thiên Chí thấy vậy liền nói:
- Kim Tiên, Nguyên Bách hai đệ đi cùng Liên nhi cô nương đi, đi sớm về sớm.
Ba người Hoàng Nguyên Bách rời khỏi, chỉ còn lại một mình Thiên Chí ở trong phòng khách. Kéo ghế ngồi xuống, Thiên Chí lấy quyển sổ mà Vạn chủ sự đưa cho ra xem. Lật đến trang cuối, đột nhiên Bạch Linh kêu lên đầy vui sướng:
- Đây rồi, đúng là nó, đúng là nó rồi.