Toàn Chức Vú Em Vị Diện Trực Tiếp

chương 39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thang Lâm bị Tô Đạt gọi ra ngoài, chỉ để một mình Tô Bảo Nhi ở lại chăm sóc Cái Bao Tuấn.

Hai người cũng đi không xa, chỉ ra đứng ở ngay cửa sổ phòng bệnh bên ngoài hành lang, lúc đầu tinh thần của Thang Lâm vô cùng hốt hoảng, cứ tưởng rằng tình trạng rất tệ.

Chỉ cho đến khi Tô Đạt nói với cậu là muốn mang Cái Bao Tuấn về nơi mà bọn họ đang thuê, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Được ạ, khi nào chúng ta mới về?" Thang Lâm vô cùng tán đồng ý kiến của Tô Đạt, không chỉ vì lòng tín nhiệm, mà còn vì cậu cảm thấy chú Tuấn hôn mê là do đã bắt chước ngưng thần. Vậy nên thay vì ở bệnh viện rồi cắm đầu cắm cổ mà kiếm điểm giao dịch để trả tiền thuốc men, thì thà mang chú Tuấn về nhà cho chú Tô nghĩ cách cứu tỉnh còn có khả năng làm chú Tuấn tỉnh sớm hơn.

Tới buổi chiều, ba người mua một chiếc xe đẩy, mang Cái Bao Tuấn về phòng ở đang thuê.

Ngưu Ngưu và Tiểu Mao còn đang chạy lung tung trong phòng, nhưng khi nhìn thấy Cái Bao Tuấn đang hôn mê liền ngoan ngoãn dừng lại, không quấy rầy ông.

Tô Đạt nghĩ chắc mấy đứa trẻ cũng đói lắm rồi, liền nhanh chóng sắp xếp cho Cái Bao Tuần rồi vào phòng bếp nấu cơm. Bây giờ hắn cũng không gọi đứa nào vào hỗ trợ cả, chỉ cần mấy đứa chăm sóc cho Cái Bao Tuấn thật tốt là được rồi.

Tô Đạt đóng cửa phòng bếp lại, một mình bận rộn ở bên trong.

Mở phòng phát sóng trực tiếp ra, khi mà người xem đạt đến năm sáu trăm người, rồi dần dần dừng lại ở ngưỡng bảy tám trăm.

Lại nói, bây giờ hắn đã có gần chín trăm fan, mỗi lần hắn phát sóng trực tiếp thì phải có tới / của chín trăm người này vào xem, tuy rằng phần lớn fan không bình luận câu gì, nhưng khi bắt đầu giao dịch hắn vẫn có thể thấy những ID vừa quen vừa lạ kia.

Khi Tô Đạt thấy đã bắt đầu ổn định, mới phát một tin nhắn ở phòng phát sóng trực tiếp, những tin nhắn do chủ bá phát không giống như của người xem bị đẩy dần xuống dưới mà luôn được giữ ở vị trí đầu của khu bình luận.

Tinh một tiếng: "Hôm nay sẽ làm rất nhiều đồ ăn để đặt trong thương thành giao dịch, mọi người có thể nói món ăn mình muốn, tôi cũng sẽ suy xét kĩ càng." Khi tin nhắn được gửi vào khu bình luận, tám trăm fans lập tức nhốn nháo.

Tô Đạt vừa chuẩn bị nguyên liệu vừa chú ý tới khu bình luận của phòng phát sóng trực tiếp, lựa chọn mấy món ăn mà những fan quen thuộc đề nghị.

Có lẽ do hôm nay cố ý nấu nhanh hơn, vậy nên chỉ trong hai giờ mà Tô Đạt đã làm xong ba mươi món ăn dùng để giao dịch, cũng thu được không ít tích phân.

Tô Đạt đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp lại, sau đó vào thương thành mua nước thánh.

Giá của nước thánh lên tới vạn tích phân, nhưng số lượng của nó lại chỉ đong đầy một cái ống trúc, đổ vào một cái ly cao mười centimet mà cũng chỉ đầy một nửa.

Chủ nhân của nước thánh là một người chưa bao giờ nói chuyện ở trong phòng phát sóng trực tiếp, tên là Quang minh Giáo Hoàng, Tô Đạt chỉ có thể thấy tên người này ở thông tin giao dịch trên thương thành thấy.

Sau khi chuẩn bị xong bữa tối, hắn còn làm riêng cho Cái Bao Tuấn một bát cháo loãng để không cần phải nhai mà vẫn nuốt xuống bụng được.

Tô Đạt không dùng nhiều loại nguyên liệu để nấu cháo, mà chỉ dùng linh cốc. Mà nếu muốn nấu ra một bát cháo ngon, cần phải có nước tốt.

Tô Đạt dùng nước đã được pha nước thánh để nấu cháo, khi nấu chín có mùi hương vô cùng mê người.

Đến cả bọn Thang Lâm đang ăn thịt ăn cá khi ngửi được mùi hương của cháo cũng không nhịn được mà chảy nước miếng. Nhưng tiếc là chén cháo này thuộc về chú Tuấn, vậy nên cho dù bọn họ có thèm thuồng tới mức nào thì cũng phải nhẫn nhịn.

Tô Đạt không dùng hết toàn bộ chỗ nước thánh đó, mà chỉ dùng /, bởi vì hắn phải đề phòng việc nếu Cái Bao Tuấn không thể hấp thu nước thánh thì mong là / số nước sẽ không tạo phản ứng xấu nào.

Sau khi uống xong cháo loãng, sắc mặt của Cái Bao Tuấn trở lên hồng nhuận, lúc này cả nhà mới yên tâm hơn, cho tới khi quá buồn ngủ mọi người mới ngừng việc trông coi ông.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thang Lâm tỉnh ngủ vì muốn đi toilet giải toả, cậu nhìn thoáng qua Tô Đạt và Tô Bảo Nhi đang ngủ bên cạnh mình một cái. Lớn thì ngủ vô cùng đàng hoàng, sắc mặt nhu hòa như là một làm gió ấm, chính cậu đã cảm giác được làn gió này ấm áp như thế nào. Còn tư thế ngủ của nhỏ thì vô cùng xấu, phải có tới mấy sợi tóc đang nhếch lên, trong tay còn đang ôm Tiểu Mao.

Khi Thang Lâm nghĩ đến có khả năng là trong lòng ngực của Bảo Nhi còn có một con con nhện liền sợ hãi, cậu vội vàng bò sang phía Tô Đạt.

Nhưng sau đó, mới phát hiện có chút thích hợp. Cái Bao Tuấn đáng lẽ còn đang hôn mê và ngủ ở bên cạnh Tô Đạt đã không thấy đâu nữa rồi, cậu lập tức lo lắng chạy ra khỏi phòng, cho đến khi nghe thấy tiếng nước truyền ra từ trong phòng tắm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tới gõ cửa, Thang Lâm nhỏ giọng hỏi: "Chú Tuấn, chú ở bên trong đó sao?"

Tiếng nước ở bên trong dừng lại, Cái Bao Tuấn mở cửa ra cười nói: "Là chú, sao lại tỉnh sớm như vậy?"

Thang Lâm vào bên trong, vừa nói vừa đóng cửa lại: "Đợi cháu giải quyết một lát rồi nói."

Chờ tới lúc cậu đi ra, thì đám Tô Đạt đã tỉnh rồi, mọi người đang thương lượng việc rời khỏi, Thang Lâm yên lặng không nói cậu nào ngồi xuống bên cạnh Tô Đạt, yên tĩnh nhìn thủ thế cùng với nghe Cái Bao Tuấn nói.

Hiện tại bốn người bọn họ đã có được chứng nhận của dũng sĩ cấp D, lúc nào cũng có thể đi lấy chứng nhận nhập khẩu, mà việc bọn họ đang thương lượng là sau khi vào được chợ đêm thì trước tiên là phải đi nơi nào.

Cái Bao Tuấn đã có tính toán từ sớm, ông đem tất cả nhữnh việc mình biết nói cho Tô Đạt: "Tôi có một người bằng hữu bày quán kiếm sống ở trong chợ đêm, tuy rằng cuộc sông không giàu có, nhưng bởi vì đã sống ở trong đó rất lâu nên cũng biết được rất nhiều việc, cũng chỉ có người đó mới có thể giúp chúng ta liên hệ với người làm chứng minh thân phận."

Tô Đạt dùng cử chỉ hỏi ông: "Ông có hiểu về người bằng hữu này không? Ông ta là người như thế nào?"

Nói đến người bạn này, Cái Bao Tuấn ngượng ngùng cười nói: "Tôi đã không gặp cậu ta mười năm rồi, nhưng mà trước khi tôi bắt đầu mai danh ẩn tích thì hai người chúng tôi vẫn luôn giữ liên hệ, bởi vì tôi đã từng giúp đỡ cậu ta, tôi cho cậu ta ở nhà mình hai tháng, sau đó thì cậu ta mới vào chợ đêm."

Một người bạn đã mười năm không gặp sẽ có rất nhiều thay đổi, thế nhưng khi nói đến người bạn này Cái Bao Tuấn cũng không có một chút xa lạ cùng do dự gì, như vậy là đủ hiểu trước đây không lâu hai người họ vẫn còn liên lạc thường xuyên.

Suy nghĩ kĩ càng trong chốc lát, Tô Đạt quyết định đợi ăn sáng xong rồi mới trả phòng, sau đó sẽ đi vào chợ đêm.

Lúc này, bọn họ mới bắt đầu hỏi vấn đề về thân thể của Cái Bao Tuấn, xem việc bắt chước ngưng thần ngày hôm qua có dị thường nào khác không.

Nhớ tới cuộc thi đấu kịch liệt ngày hôm qua, sắc mặt của Cái Bao Tuấn lập tức biến đổi, ông thở dài nói: "So với đại đương gia, Tiểu thiếu gia Bảo Nhi và Lâm thiếu gia thì tôi vẫn còn quá yếu."

Tô Bảo Nhi lắc đầu, nghiêm túc nói: "Chú Tuấn rất lợi hại! Cháu nghe được rất nhiều người ta nói là đối thủ của chú Tuấn cũng vô cùng lợi hại, lúc đầu cháu còn nghĩ là chú sẽ thua, ai ngờ người thắng cuộc cuối cùng lại là chú Tuấn!"

Trong lòng Cái Bao Tuấn vô cùng ấm áp, ông cười một cái, rồi mới nói đến việc mình bắt chước ngưng thần: "Đối thủ của tôi rất mạnh, ít nhất thì tôi của trước kia tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, lúc đó tôi cũng cho rằng là tôi sẽ thua, nhưng khi đó lại vô cùng không cam lòng, vậy nên liền thử mạo hiểm ngưng thần."

Ba người không nói chuyện nữa, lẳng lặng chờ đợi Cái Bao Tuấn nói chuyện xảy ra lúc đó: "Tôi tiến vào một loại trạng thái vô cùng kì diệu, trong đầu chỉ nghe được tiếng tim đập của chính mình, tiếng gió xung quanh vô cùng ồn ào, rồi bỗng nhiên tôi nghe thấy được một tiếng vang rất lớn vậy nên tôi liền né đi, bây giờ nghĩ lại chỉ sợ đó là tiếng đối phương đang công kích tôi. Nhờ những thanh âm đó, tôi không ngừng tìm kiếm điểm yếu của đối phương, chờ tới khi tôi nghe thấy trọng tài tuyên bố tôi đã thắng lợi, liền không còn tri giác nữa rồi."

Nghe xong, Tô Đạt liền lấy "Luyện thể thuật" ra, miêu tả của ngưng thần ở trong đó là: Tâm vô tạp chất, mới có thể ngưng thần nhập thể, tu luyện công pháp vô tạp chất nhất.

Mà trạng thái của Cái Bao Tuấn lại tương phản hoàn toàn với miêu tả, để hiểu sâu hơn, Tô Đặt bắt đầu lật trang liền tục.

Tốc độ lật trang vô cùng nhanh, trong phòng dần dần chỉ cón nghe thấy thanh âm do trang sách phát ra.

Khi cuối cùng cũng ngừng lại, Tô Đạt chỉ vào một đoạn trong trang sách lẩm nhẩm. Đọc xong với dùng ngôn ngữ củ chỉ để nói với Cái Bao Tuấn: "Ông có thể tiếp tục tu luyện theo cách này, thế nhưng phải nhớ kỹ là không cần cậy mạnh, bằng không sẽ rất dễ xuất hiện tình trạng hôn mê như ngày hôm qua."

Cái Bao Tuấn nghi hoặc, thân mình vươn ra phía trước, hỏi: "Đại đương gia, loại tình huống này của tôi rốt cuộc là như thế nào? Không phải là muốn ngưng thần là đầu óc phải không được suy nghĩ gì sao? Nhưng khi đó trong lòng tôi lại có rất nhiều ý tưởng, không giống như là đang ngưng thần."

Thang Lâm đã trải qua rất nhiều lần ngưng thần cũng nghi hoặc: "Chú Tô, bắt chước ngưng thần mà chú nói rốt cuộc là cái gì? Cùng ngưng thần chân chính có gì khác nhau không?"

Suy nghĩ trong chốc lát, Tô Đạt mới giải thích: "Chú vốn tưởng ngưng thần và bắt chước ngưng thần khác nhau ở chỗ hút khí nhập đan điền, ngưng thần chân chính bởi vì tâm vô tạp niệm mà khí được hút vào sẽ sạch sẽ hơn rất nhiều, cổ khí này giúp cho những chiêu thức đánh ra sau này càng thuần túy, càng thể hiện được tinh tuý của những chiêu thức này hơn. Mà bắt chước ngưng thần thì trong lòng vẫn còn sở niệm, vậy nên khí được hút vào có chứa tạp chất, cổ khí này bởi vì không được thuần túy, vậy nên chiêu thức luyện ra cũng không có được sự thuần tuý như ngưng thần chân chính, vì vậy mà lực công kích bị suy yếu đi rất nhiều."

Ba người còn bừng tỉnh đại ngộ, Cái Bao Tuấn cũng nhớ tới phản ứng lúc ấy của chính mình: "Đúng như lời đại đương gia đã nói, lúc còn không có bắt chước ngưng thần, chiêu thức của tôi có thể nói là sao chép. Mà sau khi bắt chước ngưng thần, thì tuy rằng có chút thành thục hơn nhưng khi đem ra so sánh với Bảo Nhi thiếu gia và Lâm thiếu gia thì động tác của tôi vẫn có chút trì độn hơn, lúc ban đầu tôi còn tưởng là bởi vì không thuần thục, nhưng càng về sau lại càng trở nên mệt mỏi hơn, giống như đã tới hồi kết rồi vậy đó."

Tô Đạt viết những điều mình kiến nghị lên trên giấy: "Loại ngưng thần giống như cách ông làm rất tốn sức, vậy nên ngày thường phải chú trọng rèn luyện thể lực hơn nữa, phải hít sâu nhiều lần mới có thể thự hiện. Bằng không sau mỗi lần bắt chước ngưng thần, cơ thể của ông sẽ phải gánh những thương tổn rất lớn."

Tô Đạt lại viết một ít phương thức rèn luyện thể lực cùng cường độ, rồi mới giao tờ giấy vào tay Cái Bao Tuấn.

Một tờ giấy ghi rõ ràng phương thức rèn luyện, những điều phải chú ý, thời gian biểu. Vừa thấy là đủ hiểu.

Sau khi Cái Bao Tuấn xem xong, liền vui vẻ: "Cảm ơn đại đương gia! Cậu đối xử với tôi quá tốt!"

Tô Đạt chỉ gật đầu một cái, bảo họ đi làm việc của mình, rồi mới dắt Tô Bảo Nhi vào phòng bếp giúp hắn làm cơm sáng.

Tô Bảo Nhi đi theo sau chú mình, có lẽ là do nhớ tới mùi cháo mê người ngày hôm qua, liền khẽ meo meo hỏi: "Chú ơi, hôm nau chúng ta có thể uống cháo hay không?"

Cháo ngày hôm qua kỳ thật cũng không có gì đa dạng, chỉ cần đầu bếp có trù nghệ tốt một chút là có thể làm ra một chén cháo gạo trắng thượng đẳng. Chẳng qua là bởi vì nó có bỏ thêm nước thánh mới có hiệu quả khác mà thôi. Cho dù là hương khí vẫn là hương vị, hoặc là hiệu quả, đều gấp cháo gạo trắng bình thường trăm lần.

Huống chi cơm mà Tô Đạt dùng còn không phải là loại bình thường, bởi vì thông thường thì linh cốc chỉ được ăn bởi người tu tiên không có tạp chất ăn, ngoại trừ Tô Bảo Nhi là ăn từ khi còn nhỏ ra thì những người khác cũng chẳng có điều kiện như vậy.

Căn cứ vào sự hiểu biết của Tô Đạt, thì fans của hắn là đệ tử của Môn phái Huyền môn, thì ngay cả chưởng môn cũng không có điều kiện để ăn linh cốc mỗi ngày. Vậy nên dạo gần đây Đệ tử Huyền môn mới vui vẻ rạo rực như vậy, bởi vì chỉ cần cách vài ngày là hắn lại có thể ăn linh vật mà người khác khó có thể ăn, sống so với chưởng môn còn tiêu sái.

Thế nhưng bởi vì sư phụ nhà hắn đã biết, Đệ tử Huyền môn cùng không dám kiêu ngạo quá mức, mà chỉ có thể tự mình vụng trộm vui vẻ.

Nếu hiện tại Bảo Nhi muốn ăn, Tô Đạt cũng không có lý do gì mà từ chối cả, dù sao nước thánh vẫn còn hai phần ba, dùng nhiều một chút còn có thể bồi bổ thân thể cho bọn họ, hơn nữa cũng rất có ích cho việc tu luyện của bọn họ.

Được đến đáp án như ý muốn, Tô Bảo Nhi hoan hô một tiếng, sau khi cọ cọ cánh tay của Tô Đạt vài cái liền bắt đầu cần cù chăm chỉ làm việc.

Có người hỗ trợ, Tô Đạt cũng không phải đẩy nhanh tốc độ nữa, huống chi nâdu cháo cũng không cần đến tốc độ.

Lần này cùng không nấu loại cháo gạo trắng mà dễ dàng uống như đã nấu cho Cái Bao Tuấn, lần này nấu có bỏ thêm mấy cây đậu khác cho tất cả mọi người có thể ăn kèm, bởi vì vậy mà bắt cháo trở nên càng phong phú hơn.

Tô Bảo Nhi bê một chén cháo, kinh ngạc nói: "Thơm quá đi, cảm giác ăn vô cùng ngon!"

Tuy rằng chỉ là một chén bỏ thêm cây đậu cháo, nhưng nghe lên đậu mùi hương cùng linh cốc vị thập phần thanh hương, này cổ hương bên trong lộ ra một cổ ngọt lành, chỉ là nghe là có thể tưởng tượng bên trong có thể ép ra nhiều ít ngọt nước ra tới.

Cháo còn có chút nóng, vậy nên Tô Bảo Nhi chuẩn bị uống cháo đã thiếu chút nữa thì bị bỏng đầu lưỡi, sau đó liền rút kinh nghiệm mà thổi một hơi mới ăn một thìa.

Có lẽ là vì ăn chậm, bên trong mỹ vị cảm nhận được những hạt cơm mềm mại và cây đậu sền sệt, khi nhai ở trong miệng sẽ dần dần lộ ra một cổ ngọt thanh, làm người dư vị.

Tô Bảo Nhi suy nghĩ nửa ngày cũng không thể nhớ được thúc thúc đã bỏ đường vào từ lúc nào, vậy nên đành hỏi: "Chú bỏ thêm đường vào khi nào vậy? Cháo này cảm giác có chút ngọt nha!"

Tô Đạt lắc đầu, ý bảo là hắn không hề bỏ thêm đường vào cháo.

Ba người đã bị kinh ngạc đến hỏng rồi, rõ ràng khi chưa ăn có ngửi được một mùi hương thanh mát ngọt lành, tới khi ăn xong liền cảm thấy vô cùng tinh thần, rất có sức lực, sự mệt mỏi nhỏ bé cũng biến mất không thấy tăm hơi. Tô Bảo Nhi và Thang Lâm đã từng thành công ngưng thần còn có thể cảm giác hơi thở trong cơ thể đã bị tinh lọc hoàn tất, cổ khí này sau khi tiến vào đan điền cũng vô cùng thuận lợi, có thể tưởng tượng được sau khi ngưng thần sẽ có sự phát triển như thế nào.

Mà Cái Bao Tuấn đã từng ăn cháo linh cốc có chứa nước thánh lại cảm thấy một tia quen thuộc, giống hệt như cổ khí ấm áp đã xuất hiện trước khi ông tỉnh lại, mà bây giờ ông lại có cảm giác này một lần nữa.

Cái Bao Tuấn lập tức nghĩ đến nguyên nhân mà ông tỉnh lại nhất định là có liên quan tới chén cháo này, ông không dám trực tiếp dò hỏi, chỉ sợ mình phạm vào riêng tư của Tô Đạt, vậy nên đành phải uyển chuyển nói: "Tay nghề của đại đương gia tay đúng là tuyệt nhất, tôi chưa từng bao giờ gặp ai có thể nấu chén cháo đến thần như vậy, bên trong phảng phất như có cất dấu một cổ lực lượng rót vào trong cơ thể của tôi, không ngừng chữa trị những vết thương mà tôi đã từng chịu."

Thang Lâm và Tô Bảo Nhi cũng gật đầu tán đồng, cảm thấy lời nói của Cái Bao Tuấn không sai chút nào.

Tô Đạt buồn cười lắc đầu, buông chén cháo còn một nửa xuống, một tay dùng điệu bộ nói với bọn họ: "Tôi có bỏ vào bên trong một ít đồ tốt đối thân thể, tự nhiên là có hiệu quả rõ ràng rồi."

Điều này nằm trong dự kiến của Cái Bao Tuấn, mà lại không tưởng được đáp án, nói ra sự tình mà trước kia mình đã phát hiện: "Không trách được, từ khi nhận thức đại đương gia, vết thương cũ trên người tôi đều dần dần được khôi phục, nói như vậy là do đồ ăn mang lại, nhất định là vì chúng tôi mà đại đương gia đã tiêu hao rất nhiều tinh lực đi?"

Khi mỗi lần ăn các loại món ăn, không chỉ là vì bị mỹ thực chinh phục, mà còn vì mỗi khi ăn đồ ăn còn được một hơi thở ấm áp bao vây, cả cơ thể và tinh thần đều vô cùng sung sướng. Cái Bao Tuấn vốn cho rằng đây phương pháp độc môn của Tô Đạt, nhưng lại không ngờ tới điều thần bí gì cả.

Chờ cho tới khi bọn họ lấy được thẻ ra vào, thì đã là giữa trưa rồi. Đứng ở bên cạnh cửa vào vẫn là người đàn ông mà bọn họ gặp được lúc mới đến.

Hắn lười nhác nằm trên ghế, bên người là dinh dưỡng dịch đủ mọi loại khẩu vị, muốn cái gì liền uống cái đó, thoạt nhìn vô cùng nhàn nhã.

Cái Bao Tuấn đi tới, lấy thẻ ra vào xoát xoát, nam nhân lập tức ngồi lên, đôi mắt trợn trừng đến to tròn, vẻ mặt như đang nhìn thấy quỷ: "Là các người!? Các người đã có thẻ ra vào?"

Nói rồi gã liền liếc mắt nhìn nội dung trên cái máy rà quét, toàn bộ bốn người đều đã là dũng sĩ cấp D được miễn phí cho thẻ ra vào, trái tim của nam nhân nhảy thình thịch, không tin được mà chạy đến trước mặt bốn người thở dốc: "Các người...... Các người......"

•~~~~~•~~~~~•~~~~~•

Từ chương này chở đi là Ca phải làm Vị diện một mình rồi, Miêu đang vào đợt chuẩn bị tập quân sự vậy nên không thể làm tiếp nữa. Trời ơi, buồn thúi ruột.

Truyện Chữ Hay