Toàn Chức Thành Chủ

chương 126: 126: trở về

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi Nhạc vương sử dụng viên ngọc sự sống hồi sinh cho hỏa long sơn mạch thì việc còn lại cực kỳ đơn giản đó là đuổi lũ yêu thú trở lại rừng sâu giành lại các thành trấn.

Công tác này bảo nhẹ nhàng cũng không nhẹ nhàng nhưng tương đối là đơn giản.

Tất cả tòa thành đều đồng loạt xuất quân.

Chưa đến ngày thì nhóm yêu thú đã hoàn toàn bị dọn sạch các nạn dân dần dần trở lại chỗ ở ngày xưa bắt đầu xây dựng lại cuộc sống.

Nhóm quân chi viện của hải quân sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì cũng lên xe trở lại trụ sở mang theo sự biết ơn của Nhạc quốc thông qua một số khen thưởng nho nhỏ thắm tình hữu nghị hai bên.

Kirows và mọi người được thưởng cho mỗi người bình tụ khí đan gồm viên có tác dụng gia tăng tốc độ tu luyện % trong tiếng đồng hồ, đồng vàng và huy chương anh hùng danh dự của Nhạc quốc.

Sau khi nhận được phần thưởng mọi người đều vui vẻ.

Tuy với họ thưởng như vậy cũng bình thường thôi nhưng người ta nói trăm đồng tiền công không bằng đồng tiền thưởng.

Nhận được phần thưởng ai cũng vui vẻ.

Kirows thì dứt khoát mang đồng vàn đi đổi thành đồng bạc rồi thu hết vào kho hàng hệ thống để sau này khi cần sẽ đổi thành TDB.

bình tụ khí đan kirows cho Ngọc Tâm bởi anh cũng không cần dùng đến nó.

Với anh tụ khí đan này không khác lạc rang là mấy.

Thậm chí nó còn không ngon bằng,

Đoàn người nhanh chóng ngồi trên xe vận tải rời Đông Long thành trong sự tiễn đưa nồng nhiệt của thành chủ và binh lính cũng như người dân.

Đoàn xe nối đuôi nhau khuất dần phía chân trời.

Đoàn xe đến bao nhiêu thì khi về đúng như vậy.

Điều này khiến cho chiến thắng của bọn họ càng thêm viên mãn.

Trên không một con bạch mi cự ưng cũng đang dõi theo đoàn xe.

Trong khi kirows trở lại trụ sở thì Dương Quang và Bảo Ngọc lúc này đã ra biển rồi.

Tàu hải quân HQD- đã sửa chữa xong.

Đúng thời gian tàu ra khơi.

Mặc dù kirows tham gia nhiệm vụ đặc biệt không thể tham gia nhưng không vì vậy mà chuến ra khơi vì vậy mà bị chì hoãn.

Bảo Ngọc cũng được thuyền trưởng Lê Văn Thành tranh thu kéo về tàu của mình.

Dù gì cũng là người quen mà.

Nếu không có gì thay đổi cô nàng khả năng cao sẽ là cháu dâu của hắn đấy.

Lấy lý do nhân sự tàu vẫn đang thiếu thuyền trưởng nghiễm nhiên thành công kéo Bảo Ngọc lên tàu.

Tàu HQD- tiếp tục thẳng hướng đến đảo trống mái.

Tàu lần này đi khá yên bình đúng tuần tiến đến hải vực cần tuần tra.

Vào hải vực thuyền trưởng Lê Văn Thành như thường lệ điểm danh và báo cáo với một tá cấp đang chỉ huy ở đây.

Vừa mới đặt con ốc sên truyền tin xuống thyền trưởng Lê Văn Thànhcòn chưa kịp thở dài thì con ốc sên lại kêu lên liên tục.

Nhấc máy lên thì là một cuộc gọi cầu cứu.

Vùng biển này vẫn nóng như ngày ấy.

Nghe xong cuộc gọi cầu cứu nhận thấy nằm trong phạm vi giải quyết được thuyền trưởng Lê Văn Thành ngay lạp tức cảnh báo chiến đấu cho toàn tàu đồng thời lệnh cho tàu dốc toàn bộ tốc lực tiến lên.

Đối thủ lần này của bọn họ là một băng hải tặc mới được thành lập không lâu chuyên gây án ở vùng biển này.

Băng hải tặc này tên là băng hải tặc ve trai.

Băng hải tặc này chuyên môn là cướp tàu.

Bọn chúng thích cướp tàu sau đó mang con tàu ấy phá lấy nguyên liệu.

Thuyền trưởng băng hải tặc này là Đại Lực một tên ngưng mạch cấp thức tỉnh mộc thuộc tính.

Còn đàn em chỉ toàn là một lũ ô hợp mà hắn mới chiêu mộ được.

Là băng hải tặc mới thành lập, thực lực thuyền trưởng không quá mạnh thuyền trưởng Lê Văn Thành quyết định đơm băng hải tặc này.

Lấy tốc độc của quân hạm thì rất nhanh mục tiêu xuất hiện.

Lúc này băng hải tặc này vừa mới hoàn thành chiến đấu, mấy con tàu đang được nối với nhau để kéo mang đi phá.

Băng hải tặc này có chiếc thuyền lớn.

Cũng phải thôi thuyền phải lớn thì mưới kéo thuyền được chứ.

Nhưng cũng chính vì bọn chúng tham những con tàu này nên hải quân đã kịp thời đuổi tới khi chúng còn chưa chạy xa.

Nhìn thấy mục tiêu, thuyền trưởng Lê Văn Thành ra lệnh tấn công.

Rất nhanh hai bên tiếp cận nhau.

Do sợ ngộ thương người của thương đội đang bị trói trên sàn tàu nên hải quân không có dùng đến cung và nỏ mà cứng rắn lao đến.

Các cái khiên được dự lên để che đi những cơn mưa tên của hải tặc.

Cơn mưa tên của hải tặc quá yếu ớt.

Chúng nó chỉ rơi được đến hai tơn thì tên hết sạch.

Sau đó thì hai bên nhào vào nhau.

Bên hải tặc vừa trải qua một trận chiến trước đó tuy nhiên tiêu hao không lớn lắm.

Đối mặt với hải quân công đến hải tặc cũng giáo mác gương đao đón chờ.

Dương Quang và Bảo Ngọc cũng tham gia xung phong.

Bảo Ngọc đi trước với bích hồng kiếm đi trước không gì có thể ngăn cản cô.

Kiếm chém ra sắc bén cặt ngọt hết tất cả.

Gươm đao khiêm giáp đều một kiếm chém hết.

Có Bảo Ngọc đi tức mở đường, Dương Quang theo sau thì đơn giản rất nhiều.

Gặp ai thì anh ôm lấy tẩn luôn.

Hai người như lưỡi gươm sắc bén cắt vào đội hình địch.

Bên kia thuyền trưởng đại lực nhìn thấy hai người giống như hổ lạc bầy dê ngay lập tức nhận ra tình hình không ổn.

Hắn ngay lập tức lẩn lẩn núp núp nhân lúc người không để ý nhảy xuống biển đào thoát.

Tuy hắn đã cố ý ẩn núp nhưng ánh mắt sắc bén của thuyền trưởng Lê Văn Thành vẫn khóa được vào thân hình to lớn của hắn.

Trong tay xuyên cung kéo lên căng tròn.

mũi tên xuyên phá.

Một mũi tên bay như kẻ chỉ, chuẩn xác găm vào ngực tên Đại Lực kia.

Máu tươi của hắn tan vào nước biển mặn chát.

Thuyền trưởng chết rồi thì chiến đấu cũng chẳng duy trì được là bao lâu.

Bọn họ vốn chính là một chút ô hợp ở đất liền bị tên Đại Lực dụ dỗ lên tàu làm cướp.

Trong đám cướp này một tên tụ khí cũng không có.

Lấy thực lực tuyệt đối nghiền ép hải quân nhanh chóng kết thúc chiến đấu.

% hải tặc bị đồ sát.

Con tim nhanh chóng được giải cứu.

Đám thương nhân nhanh chóng tay bắt mặt mừng với thuyền trưởng Lê Văn Thành.

Nhưng khi kiểm tra giấy tờ thì đội thuyền này không có giấy thông hành của hải quân chứng minh là mình đã “nộp thuế” , điện thoại cầu cứu cũng là nhờ người khác gọi hộ thì mặt thuyền trưởng Lê Văn Thành xạm lại.

Ông âm trầm nhẹ nhàng nhắc nhở thuyền trưởng của đội buôn tiến hành “nộp thuế bù”.

Thuyền trưởng đội buôn e dè nhanh chóng nộp lên % tiền thuế theo quy định ( % là tiền phạt) thì nhận được một con ốc sên truyền tin màu đổ đặc biệt chỉ hải quân mới có.

Tác dụng của nó chính là để cầu viện hải quân khi cần.

Bên cạnh đó còn có biên lai cùng giấy thông hành do hải quân cấp.

Thực lòng thì thuyền trưởng Lê Văn Thành cực kỳ căm ghét đám thương nhân không có giấy thông hành này.

Cái loại không làm mà muốn có ăn này thì nhân cách không bằng một con chó.

Con chó nó được cho ăn thì nó cũng biết canh nhà hay làm chò cho chủ vui vẻ đây bọn không làm mà muốn có ăn này thì chỉ có …

Hải quân bọn họ ngày đêm tuần tra, chiến đấu sinh tử với hải tặc, ngày mai nắng lên có khi vợ con, cha mẹ bọn họ sẽ nhận được tro cốt của họ cũng có khi thi thể bọn họ táng thân biển rộng để giữ gìn một đầu thương lộ yên ổn.

Những thương đội không có giấy thông hành này kiếm ăn trên xương máu của họ, thuyền trưởng Lê Văn Thành hận không thể một tay chụp chết tại chỗ.

Tuy căm hận là như thế nhưng luật thì vẫn là luật.

Anh phải tuân thủ theo luật của hải quân.

Sau khi thu lại tiền thuế thuyền trưởng Lê Văn Thành lành lùng thu quân mặc kệ chiến trường cho đám thương nhân dọn dẹp.

Hải quân chỉ nhanh chóng thu thập tàu hải tặc rồi rời đi kệ cho thương đội tự xoay sở.

Như thường lệ sau mỗi trận chiến thuyền trưởng Lê Văn Thành sẽ phải báo cáo một lần cho chỉ huy của hòn đảo này một lần.

Trong khi thuyền trưởng bạn rộn công chuyện thì những binh lính hải quân khác thì tiến hành nghỉ ngơi và băng bó vết thương.

Công tác thu dọn đã có thủy thủ đoàn lo.

Dương Quang và Bảo Ngọc cùng kề vai chiến đấu rồi cùng lui về nghỉ ngơi.

Đi trên hành lang Dương Quang thấy Bảo Ngọc tinh thần vui vẻ, thanh thản thì hiếu kỳ hỏi:

“Chị Bảo Ngọc đây không phải lần đầu chị giết người đúng không ?”

Thấy Dương Quang hỏi vậy lông mày Bảo Ngọc hơi nhíu bởi câu hỏi của Dương Quang có chút kỳ quái.

Tuy nhiên cô vẫn bình thản trả lời:

“Không phải.

Đây là là lần đầu tiên chị giết một người.

Sao ? Có gì không bình thường à ?”

Nghe thấy câu trả lời Dương Quang có chút ngạc nhiên:

“Vậy á, em cảm giác không giống.

Lần trước khi lần đầu em giết người em có cảm giác khó chịu lắm, phải đến khi anh kirows mới giúp em khôi phục được tinh thần đấy.”

Thấy Dương Quang thật thà như vậy Bảo Ngọc chỉ cười lên khanh khách:

“Đấy là do em ngốc quá thiếu gia tốt bụng à”.

Câu nói của Bảo Ngọc khiến Dương Quang càng khó hiểu.

Anh hai tay gãi đầu nhưng chẳng hiểu gì cả..

Truyện Chữ Hay