Sau khi đổi băng gạc xong, trở lại hội trường, các diễn viên đã chính thức bắt đầu tập luyện, Hạ Mộc vội vội vàng vàng dẫn tiểu thái tử đi lên sân khấu.
Mới vừa rồi ồn ào xong Tần Giai Tú không có trang phục không thể tập luyện cũng không rời khỏi hội trường, nhưng cũng không dám tiếp tục la hét, chỉ có thể quy củ mặc trang phục hằng ngày, cùng Hạ Mộc đối diễn.
Đối diễn kết thúc, Tần Giai Tú tiến lên một bước, nhỏ giọng nói bên tai Hạ Mộc: "Sau này trên đường cẩn thận một chút."
" Lời này hẳn là ta nói với ngươi." Hạ Mộc lạnh lùng nâng cằm.
Ba mẹ hôm nay đều đã ủng hộ cô ở lại học viện, cô không cần phải một mình chống chọi nữa, sức mạnh của ba mẹ khiến cô có đủ can đảm, tuyên chiến với những kẻ ác nhân khiêu khích.
Tần Giai Tú bị thái độ bỗng nhiên cường ngạnh của cô dọa sững sốt, lập tức cười lạnh một tiếng, uy hiếp: "Vậy chờ xem."
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Giang Mị kéo Hạ Mộc, cùng đến cửa hàng tiện lợi mua nước ngọt.
Mới vừa ra khỏi hội trường, khóe mắt Hạ Mộc thoáng nhìn thấy cách đó không xa, đứng một thân ảnh quen thuộc.
Là Chu Mẫn Lôi.
Nàng lại muốn làm gì?
Hạ Mộc không muốn nhìn đến nàng, nhưng Chu Mẫn Lôi lại chủ động tiến đến: "Hạ Mộc, ta có việc nói với ngươi."
Giang Mị nhìn nàng một cái, nghi hoặc quay đầu hỏi Hạ Mộc: "Nàng là biểu tỷ của ngươi? Ngươi đi đi, ta ở chỗ này chờ ngươi."
Hạ Mộc do dự chốc lát, vỗ vỗ cánh tay Giang Mị: "Chính ngươi đi mua đi, đừng chờ ta nữa."
Sau đó một mình đi theo Chu Mẫn Lôi đến một bãi đất trống phía sau hội trường.
" Chuyện gì, nói đi." Hạ Mộc ôn hoà lên tiếng.
Chu Mẫn Lôi xoay người, lạnh lùng nhìn cô, hỏi: "Mẹ ta nói, ngươi dùng tiền mừng tuổi của mình, trả nợ giúp bọn ta?"
Hạ Mộc sững sốt, cô làm gì có tiền?
Tiền mừng tuổi đều dùng mua đồ dùng học tập, mỗi tháng đều sống rất khó khăn, làm sao có khả năng trả tiền thay biểu tỷ vong ân phụ nghĩa?
Hạ Mộc hé môi, vừa định phủ nhận, đã thấy Chu Mẫn Lôi lấy ví tiền của mình ra, lạnh nhạt nói: "Ta không cần ngươi giả vờ tốt bụng, chút tiền tiêu vặt của ngươi có thể được bao nhiêu? Một nghìn đủ không? Ta trả lại cho ngươi."
"Còn nữa, số tiền mẹ ngươi lúc trước hứa giúp đỡ bọn ta, hiện tại lại lật lọng, muốn đòi lại, ta cũng không thể nói gì, ta bán căn nhà, cộng thêm tiền dành dụm của ba mẹ, có thể gom đủ. Nhưng các ngươi cũng phải nhớ kỹ, đây là các ngươi nợ ta."
Hạ Mộc: "Bọn ta.... Nợ ngươi? Ngươi không nói đùa chứ? Mẹ ta trước nay cho gia đình ngươi mua bao nhiêu thứ, công lại chỉ đổi được căn nhà hai phòng của ngươi? Ngươi lấy oán trả ơn trước, bọn ta chỉ thu lại số tiền cho mượn, ngược lại thành nợ ngươi?"
" Lấy oán trả ơn chính là ngươi!" Chu Mẫn Lôi giận tím mặt: "Là ta cho ngươi cơ hội vào học ở ngôi trường tốt nhất."
Hạ Mộc cười một tiếng: "Nếu là cơ hội ngươi cho thì đã bị ngươi thu hồi từ lâu rồi đi? Chỉ là ngươi không thể thu hồi được, bởi vì, ta dựa vào chính mình bản lĩnh của mình để giữ lại."
Chu Mẫn Lôi sững sốt: "Ngươi có ý gì?"
Hạ Mộc hít sâu một hơi, đáp: "Là ngươi đến chỗ ủy viên ban kỷ luật vạch trần việc ta thay đổi hồ sơ đúng không? Trước đó ta vẫn không nghĩ ra trường học làm thế nào sẽ điều tra đến quan hệ gia đình ta, vẫn hoài nghi là Tần Giai Tú vạch trần ta, nhưng có một số việc không thể giải thích, mãi cho đến khi biết được ngươi đăng bài viết kia, ta mới nghĩ ra chuyện này – chỉ có ngươi chủ động cung khai, mới có thể để ủy viên kỷ luật tin tưởng không chút nghi ngờ."
" Thật sự đáng tiếc, ngươi làm như vậy, trái lại giúp ta dùng thân phận thật sự của mình, giành được tư cách ở lại học viện, Chu Mẫn Lôi, ngươi thật sự khiến ta ghê tởm."
Chu Mẫn Lôi nhất thời đỏ mặt, tiến lên một bước, quát lớn: "Ngươi vốn dĩ không xứng học ở nơi này! Ta chỉ là giúp ngươi trở lại vị trí vốn có! Ngươi mới ghê tởm, bạch nhãn lang! Trước đây ta đối với ngươi thế nào? Ta một mực chiếu cố ngươi, ngươi lại giẫm lên vai ta leo lên, muốn vứt bỏ ta!"
Hạ Mộc bị nàng quát đến sững sốt, hé môi, kinh ngạc nhìn nàng hồi lâu, mới nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Vứt bỏ ngươi? Ta vì sao muốn vứt bỏ ngươi? Nếu như ta không nỗ lực làm thật tốt, thì làm sao có năng lực giúp cả gia đình trở lại cuộc sống vô ưu vô lo trước đây?
Ta muốn giống như mẹ ta, tốt với ngươi, ta muốn có thể đi thăm bà ngoại bất cứ lúc nào.
Lúc nhỏ, ngươi vẫn luôn tốt với ta, ta nghĩ ngươi thật sự xem ta là muội muội.... Ngươi, thật sự khiến ta thất vọng."
Chu Mẫn Lôi nghe vậy run lên, siết chặt nắm tay, bỗng nhiên rít gào: "Ngươi câm miệng! Ta làm sai điều gì? Ta chỉ là cho ngươi nhận rõ vị trí của bản thân, để tránh ngươi ...
Ta... Ta vẫn luôn chiếu cố ngươi và Đóa Đóa, ta luôn muốn làm một vị tỷ tỷ để các ngươi sùng bái! Làm sai làm sai cái gì! Ta đều là vì các ngươi! Đều là vì..."
Đột nhiên không nói nên lời, nước mắt rơi xuống như hồng thủy vỡ đê, nàng vội vàng nâng tay, cố sức che đi khuôn mặt.
Hồi lâu, nương theo tiếng khóc nghẹn ngào áp lực, giọng nói yếu ớt của Chu Mẫn Lôi từ khẽ tay truyền ra: "Vì bản thân ta, đúng vậy, ngươi nói không sai.... Ta chính là ghê tởm như vậy!"
Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, đem khuôn mặt vùi vào giữa hai đầu gối, nghẹn ngào lẩm bẩm: "Tỷ muội các ngươi, từ lúc biết đi đã hận không thể cả ngày quấn quít lấy ta, hai người các ngươi lúc đó rõ ràng cần ta như vậy... Sùng bái ta như vậy..."
" Nhưng ngươi dần dần trưởng thành, diễn thuyết, dẫn chương trình, học bổng, các loại khen thưởng...
Mẹ ta mỗi ngày châm chọc ta, mang ta so sánh với ngươi, ngươi còn nhỏ đã hào quang khó giấu, mẹ ta lại nói ta là phế vật, thi cử lãng phí một năm vẫn thi không đậu, công việc cũng là nhờ vào quan hệ của mẹ ngươi.
Ta.... Ta hận không thể trói chặt ngươi, để ngươi nằm dưới đáy xã hội, điều này làm cho ta cảm thấy, bản thân vẫn giống như trước đây, được ngươi ỷ lại, không phải làm một phế vật không hơn không kém. Nhưng ngươi chí hướng cao như vậy, cách ta càng ngày càng xa, ta không có cách nào chịu được...."
Chu Mẫn Lôi lẩm bẩm hồi ức, nước mắt thấm ướt hai ống tay áo.
Vai bỗng nhiên bị một đôi tay ấm áp đặt lên.
Chu Mẫn Lôi ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ phản chiếu khuôn mặt phụng phịu của Hạ Mộc.
"Chị, ta và Đóa Đóa vĩnh viễn ỷ lại ngươi, giữa thương nhân mới cần trao đổi lợi ích, ngươi có thể cho chúng ta là cái người khác không thể thay thế được, tình thân."
Trầm mặc chốc lát.
Chu Mẫn Lôi nghiêng người ôm lấy cô, mặc sức khóc lớn.
Vốn tưởng rằng đến chết cũng không nhìn mặt nhau nữa, Hạ Mộc lúc này vẫn mềm lòng, nghiêng đầu tựa vào vai biểu tỷ, thấp giọng nói: "Không nên bán đi căn nhà của ngươi, đã nói sau này sẽ đến đổi với ta, ta sẽ nói ba đừng truy cứu số tiền đó nữa."
" Không được." Chu Mẫn Lôi đứng dậy, bình tĩnh lau nước mắt: "Ta không cần ngươi tha thứ cho ta, ngày đó mẹ ta nói ngươi dùng tiền mừng tuổi trả nợ thay ta, ta bỗng nhiên cảm thấy, bản thân bẩn thỉu đến làm người ta cảm thấy buồn nôn, ta phải để trong lòng không còn khúc mắc, đó không phải trừng phạt, là một phương pháp gột rửa đáy lòng."
Hạ Mộc ánh mắt né tránh.
Cô thực sự không dùng tiền mừng tuổi trả nợ thay biểu tỷ.
Nhớ đến những lời ba nói trong phòng bếp...
Có thể, ba chính là vì kéo tất cả thù hận lên người hắn, cứu vãn tình thân đã biến chất đến không còn thấy không rõ giữa cô và biểu tỷ.
Ba đã thành công, biểu tỷ của cô, lại trở về.
Vài ngày sau đó, tin tức bôi nhọ Hạ Mộc trên mạng, tựa như mấm sau mưa, thậm chí có cư dân mạng hoài nghi đây là kịch tổ đang cố ý tạo tin đồn thu hút sự chú ý của dư luận.
Chu Mẫn Lôi trong lúc vô ý thấy Weibo nói xấu Hạ Mộc, cả kinh vội vàng gọi điện thoại giải thích với Hạ Mộc.
Hạ Mộc cười khổ: "Ta biết không phải ngươi, Weibo bịa đặt này nhất định đều là người trong kịch tổ đăng lên, chính là nữ sinh vốn dĩ diễn vai Cố Sanh lúc nhỏ, Tần Giai Tú, đối thủ của ta."
Chu Mẫn Lôi trầm mặc hồi lâu, không an ủi nhiều liền cúp máy.
Buổi chiều, Chu Mẫn Lôi lại gọi đến.
Hạ Mộc bắt máy, chợt nghe biểu tỷ ở bên kia điện thoại thấp giọng, nghiêm túc nói: "Hiện tại ta đang ở bộ phận quản lý thông tin của trường học, dùng tài khoản của đồng sự vào mạng nội bộ của trường, đã tra được lịch sử tin nhắn của Tần Giai Tú!
Nàng gửi tin nhắn, sai khiến bạn học trong trường tung tin lên mạng, tin nhắn ta đã lưu lại toàn bộ, chúng ta có thể đến chỗ ủy viên kỹ luật tố cáo nàng!"
"Thật sao?!" Hạ Mộc kinh hỉ đồng thời vô cùng kinh ngạc, nhưng bình tĩnh lại, vội vàng nghi hoặc hỏi Ngươi làm như vậy, sẽ không vi phạm quy định sao?"
" Không có việc gì, trường học không có chứng cứ chỉ rõ là ta, đến lúc đó, ta gửi thư nặc danh cho ủy viên kỹ luật là được rồi, nàng làm như vậy là trái với nội quy trường học."
Hạ Mộc do dự chốc lát, vẫn căn dặn: "Trước đừng hành động thiếu suy nghĩ, ngày mai buổi diễn bắt đầu rồi, chúng ta không thể gây ra sóng gió quá lớn, chờ sâu khi buổi diễn kết thúc, chúng ta lại thương lượng."
Trong sự sôi sục mong chờ của cư dân mạng, vở kịch lịch sử quy mô nhất 《Nữ Đế 》, rốt cục bắt đầu biểu diễn.
Buổi diễn diễn ra tại học viện hí kịch quốc gia.
Sân vận động hình vòm góc nhìn ba trăm sáu mươi độ, sức chứa gần người .
Gần sáu năm qua, lần đầu tiên kín cả sân vận động.
vé ngồi sau khi bắt đầu bán trên mạng, trong vòng mười sáu phút đã được mua sạch, trong đó bao gồm mười phút, toàn bộ trang web đều rơi vào trạng thái tê liệt.
Hạ Mộc tham dự không ít chương trình diễn xuất , nhưng thật sự là lần đầu lên sân khấu kịch quốc gia biểu diễn.
Vốn tưởng rằng không có gì đặc biệt, nhưng lúc này cô ở hậu đài, thấy cảnh tượng tráng lệ, đầu óc gần như nhất thời ngừng hoạt động, rơi vào mờ mịt.
Những học sinh lần đầu tham gia diễn xuất càng không xong, chỉ là chạy đi toilet, đã không đủ để an ủi tâm linh của an ủi, Hạ Mộc thấy nam sinh mặc trang phục đại hoàng tử, dùng đầu từng cái đập vào bàn trà...
Cũng may sức lực không tính là lớn, nếu không vẫn chưa lên sân khấu, thì đã có diễn viên tử trận rồi.
Toàn bộ kịch tổ đều nhân tâm hoảng loạn, các diễn viên thần sắc khẩn trương sắc mặt trắng bệch, đều treo năm chữ lớn 'có thể sẽ diễn hỏng'.
Thẳng đến thời khắc bước lên sân khấu.
Công sức tập luyện vất vả mấy tháng qua, vào giờ khắc này, khiến mọi người giống như bị vai diễn của mình nhập vào người.
Hạ Mộc ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên sân khấu, xung quanh tràn ngập ánh sáng.
Tựa như lần đầu tâm linh tương thông cùng Cố Sanh trong truyền thuyết, cô hoàn toàn bước vào triều đại huy hoàng ngàn năm trước.
Lúc cô tuổi nhỏ lưu luyến chia tay nữ đế, xung quanh sân khấu đã truyền đến tiếng khóc nức nở.
Lúc cửu điện hạ cùng tiểu thư đồng chạy đến ôm nhau, cộng thêm hiệu quả phối âm, bị tiếng vỗ tay chôn vùi.
Tất cả khán giả đứng lên, tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô gần như bật tung nóc sân vận động.
Vở kịch hoàn mỹ khép màn.
Diễn xuất càng thêm thành công so với trong dự đoán.
Khán giả chậm chạp không chịu rời đi, hô hoán muốn các diễn viên ở lại, cho nên sau khi vở kịch kết thúc tròn một tiếng đồng hồ, khán giả mới lần lượt ra về.
Các diễn vi vì thành công mà hoan hô nhảy nhót, trở lại hậu trường thay quần áo và tẩy trang, chuẩn bị cùng đến nhà hàng đã đặt trước tham gia buổi tiệc mừng công.
Lúc rời khỏi sân vận động, khán giả hâm mộ chờ ở ngoài cửa ồ ạt tiếng lên, vây kín tất cả các diễn viên.
Cục diện đột phát nằm ngoài dự đoán, bảo an nhân thủ rõ ràng không đủ, các diễn viên vị chen lấn chật vật không chịu nổi.
Chỉ có các vệ sĩ của vương trữ có thể tách ra dòng người, bảo vệ điện hạ.
Hạ Mộc bị đẩy đến ba lô chứa trang phục đeo trên lưng cũng đứt quai, cô thống khổ không chịu nổi mà ôm ba lô vào trong ngực, lớn tiếng hô: "Xin nhường đường một chút."
Đột nhiên —
Cô cảm giác hai cánh tay đồng thời bị người khác nắm lấy!
Mới vừa ngẩng đầu, thân thể bỗng nhiên không trọng, được hai bàn tay kia kéo hướng lên trên không trung.
Hạ Mộc hoảng hốt ngẩng đầu —
Hai khuôn mặt xa lạ cúi xuống nhìn cô, đôi cánh tộc kềnh kềnh phía sau đang ra sức vỗ động, mỗi người một bên túm lấy cánh tay của cô, bay lên không trung.
"Các ngươi làm gì! Buông ra!" Hạ Mộc cúi đầu nhìn về phía đoàn người dần nhỏ đi dưới chân, hoảng loạn giãy dụa.
Hai người kia vẻ mặt bất thiện, nếu như tiếp tục bay lên cao, rồi lại ném cô xuống, cô sẽ bị ngã chết!
"Buông! Các ngươi là ai!"
Hai thú nhân kềnh kềnh không trả lời, cười lớn tăng nhanh tốc độ, túm lấy Hạ Mộc, thẳng tận trời xanh —