Toái Ngọc Đầu Châu

chương 56: không nghĩ ra tiêu đề, thôi chúc sư ca sinh nhật vui vẻ đi!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giây phút chiếc giường vừa sập, trọng lực chìm xuống, Kỷ Thận Ngữ dường như muốn chết đi một ít. Cậu nhắm hai mắt thở hổn hển, nước trong mắt không ngừng lại được, cứ chảy ra hoài.

Đinh Hán Bạch bị dáng vẻ kia làm cho nổi nóng, đừng nói là sập giường, dù có động đất cũng đừng hòng bảo anh thu binh. Buổi sáng ngày xuân, trời trong xanh như thế kia, bọn họ lại núp ở trong phòng này làm chuyện phóng đãng.

Không biết qua bao lâu, tất cả âm thanh ngượng ngùng từ từ đình chỉ, tĩnh lặng. Đinh Hán Bạch nhẹ nhàng xốc góc chăn lên, hôn lên cái trán ẩm ướt mồ hôi của Kỷ Thận Ngữ, nhìn vào bên trong, chắc phải sơn một lớp nước bóng mới có thể che khuất những vết tích này.

Kỷ Thận Ngữ yếu ớt nói: “Sư ca, người em nhớp nháp lắm rồi á.”

Đinh Hán Bạch nói: “Anh lấy nước lau cho em.” Nói xong một câu đàng hoàng nhất định phải thêm một câu trêu chọc, “Chỉ nhớp nháp thôi à? Không phải ôm bụng rồi nói mỏi lắm sao?” Anh quá nhẫn tâm, dằn vặt xong mà còn chẳng ngó ngàng.

Kỷ Thận Ngữ vẫn ôm bụng, từ bụng, cho tới đầu gối, tất cả đều bủn rủn. Đinh Hán Bạch đi vọt vào phòng tắm, sau đó đổ nước nóng lau người cho cậu, không đụng mạnh được, đụng một chút là cậu lại run rẩy.

Đinh Hán Bạch giờ mới hoảng: “Em đừng nói là bị anh làm hỏng rồi nhé…” Anh lau thật nhẹ nhàng, dụ dỗ, trêu chọc, nói cái gì cũng được, Kỷ Thận Ngữ đến cả sức hé răng cũng mất.

Một lúc lâu sau mới lau xong, mặc quần áo mà cũng mất một thời gian ngắn, đổi lại một bộ drap trải giường mới coi như xong. Kỷ Thận Ngữ nhẹ nhàng khoan khoái nhưng cũng đau thấu xương, giương mặt lên, lười biếng nói: “Ngũ Vân, lấy cái ống hương kia cho em xem một chút.”

Đinh Hán Bạch sững sờ, được thôi, gọi anh là Tiểu Đinh Tiểu Bạch thì cũng phải ân cần mà đáp ứng. Dâng ống hương lên, nhìn kiểu dáng cũng biết là mấy vạn, là hàng thật, chẳng trách Trương Tư Niên lại thấy đồ của Ngọc Tiêu Ký chưa đủ tốt.

Nhắc tào tháo táo tháo tới, ông lão trốn đi ra ngoài hơn nửa ngày, đói bụng đợi bây giờ thì trở về. Trương Tư Niên vào nhà, cửa phòng trong không khóa, liền đi vào nhìn lên. “Làm phản rồi!” Ông quát một tiếng, “Tao mới vừa sửa giường! Chúng mày, chúng mày có biết lễ nghĩa liêm sỉ hay không!”

Kỷ Thận Ngữ không có mặt mũi gặp người, trượt chân núp vào trong chăn, thế nhưng Trương Tư Niên lại vọt tới bên giường mắng tiếp: “Đồ đệ của tên sáu ngón kia! Cậu dù gì cũng là một thằng con trai, vậy mà có thể cùng với cái thằng cháu trai làm sập cả giường! Cậu khác hồ ly tinh ở chỗ nào?!”

Đinh Hán Bạch đứng lên: “Đồ đệ của người sắc dục huân tâm, trong đầu chỉ toàn mấy thứ đồi trụy, người chửi em ấy làm gì? Cẩn thận sư phụ Lương đêm nay báo mộng cho người đó.”

Trương Tư Niên suýt chút nữa ném đồ ăn trong tay, mất công ông còn nhớ đến hai cái thằng vô liêm sỉ không biết xấu hổ này. Ông đã quá sơ suất, khi ra ngoài chỉ biết trong phòng này điên loan đảo phượng, nào biết giường của ông lại gặp xui xẻo!

Đinh Hán Bạch dù là da mặt dày cũng có chút ngượng ngùng, vươn tay đỡ lấy, đồ ăn còn nóng, hơn nữa còn có một túi mì tươi. Hôm nay là sinh nhật anh, đây là muốn làm mì trường thọ cho anh. “Sư phụ, sư phụ vĩ đại.” Anh lại giở trò này, “Con nấu mì, người khui rượu nhé?”

Mao Đài còn lại hơn nửa bình, Trương Tư Niên phẩy tay áo bỏ đi. Đinh Hán Bạch xoay mặt kéo Kỷ Thận Ngữ ra ngoài, vén tóc mái lên nhìn khuôn mặt đỏ bừng, lĩnh giáo nói: “Tiểu Sư phụ Kỷ, mì sợi nấu thế nào?”

Từ trước đến giờ đại thiếu gia toàn biết ăn sẵn, lần đầu tiên xuống bếp, trông coi nồi, chờ nước sôi nhúng mì ba lần, nhặt mấy cọng rau cải ném vào, ném xong thì thở dài. Anh sống hai mươi mốt năm, lần đầu tiên trải nghiệm sinh nhật của học sinh nghèo.

Trương Tư Niên hỏi: “Cũng không phải trẻ con nữa, năm nào cũng tổ chức à?”

Đâu chỉ tổ chức bình thương, Đinh Hán Bạch nói: “Bao bàn ở Truy Phượng lâu, có lúc bao cả một tầng. Trong nghề giao thiệp nhiều, ba con ai cũng không phục, tuân theo luật quân tử chi giao, chỉ ở sinh nhật con mới chúc rượu cười làm lành với người ta, để các trưởng bối trong nghề rộng lượng bao dung cho con.”

Trương Tư Niên mắng anh: “Thấy thẹn với lòng chưa!”

Không đáp, Đinh Hán Bạch khuấy mì sợi nói không ra lời, đâu chỉ thẹn, dù có bị thiên lôi đánh cũng không quá đáng. Nhưng anh không còn cách nào khác, vì cái người nằm trong phòng, vì sự nghiệp, mâu thuẫn không thể điều hòa tất có một bên bị thương.

Anh thấy hổ thẹn trong lòng, nhưng lại không hối hận. Con đường mình tự chọn, sai thì chịu trách nhiệm, đúng thì quyết chí tiến lên, tuyệt đối không thể dừng lại cân nhắc, như vậy rất giống như một thằng vô dụng.

Ba người ăn một bữa mì trường thọ, cùng với hai lạng rượu, đón xong cái sinh nhật này.

Kỷ Thận Ngữ nửa tàn phế, ngồi không được đứng chẳng xong, hai chân càng run dữ dội hơn, kẻ cầm đầu Đinh Hán Bạch vô cùng săn sóc, nói hết mấy lời ngon ngọt. Trương Tư Niên nhìn không nổi, đẩy hai đứa đồi phong bại tục này vào phòng trong, mắt không thấy tâm không phiền.

Ngồi trên cái giường hỏng, bên gối lăn một xuống một cái nhỏ hộp, Kỷ Thận Ngữ mở ra, bên trong là một cái cài ngực san hô. Đinh Hán Bạch ngồi sát bên cậu, nói: “Ở Thượng Hải đấu giá vài món đồ cổ, gặp phải cái này, không chút suy nghĩ liền mua.”

San hô đỏ, khắc hoa hồng, cành hoa đóa hoa đều cực kỳ phức tạp, giống như con dấu kia. Đinh Hán Bạch kết bạn với người ủy nhiệm món đồ đấu giá này, anh thuật lại: “Tuy rằng hoa nhiều, nhưng lại là kiểu cho nam, bởi vì đây là cài khi kết hôn, cô dâu mặc váy choàng khăn voan, cho nên chú rể dùng cái này để tô điểm.”

Kỷ Thận Ngữ nâng trong lòng bàn tay: “Sinh nhật của anh, mà em lại nhận quà.”

Đinh Hán Bạch cười một tiếng, này có là cái gì đâu. Anh tới gần ôm lấy đối phương, hỏi thăm rất nhiều, mấy ngày này sống làm sao, bản thân, trong nhà, trong cửa hàng, chuyện gì cũng hỏi, cứ như một người mẹ hay lải nhải. Kỷ Thận Ngữ trước tiên nói Đinh Duyên Thọ sinh bệnh, cuối cùng mới nói: “Anh hai dời vật liệu khu nam, nói muốn chia cho mỗi cửa hàng một phần, còn muốn bảo chú hai đến trông cửa hàng số một.”

Đinh Hán Bạch trầm ngâm chốc lát: “Cứ để cho nó lấy, đồ trong viện chúng ta cứ để nó lấy, trong cửa hàng cũng vậy, nó muốn sao cũng được, xem coi nó muốn làm gì.” Nói xong ngừng lại, nắn lỗ tai Kỷ Thận Ngữ, “Những vật liệu đó nó chia đều thì không sao, không đều thì em phải chuẩn bị tâm lý đấy.”

Anh bắt đầu kể tên, mỗi một loại vật liệu, kích cỡ số lượng đẳng cấp, liệt kê mấy chục loại, đến cả từng hạt lưu ly cũng không bỏ sót. Anh biết Kỷ Thận Ngữ ráng nghe ráng nhớ, nghe cái gì qua tai cũng không quên, nói xong hỏi: “Nhớ kỹ chưa?”

Kỷ Thận Ngữ gật đầu, kinh ngạc nói: “Anh nhớ hết luôn hả?”

Những vật liệu đó đều là bảo bối của Đinh Hán Bạch, anh mua bao nhiêu, dùng bao nhiêu luôn luôn nhớ rất rõ. Phòng có thể loạn, sân có thể loạn, chỉ có sổ sách ghi chép là không thể loạn. Đáng tiếc Đinh Duyên Thọ không hiểu, nửa đời ông một lòng đều nhào vào nghiên cứu tài nghệ.

Thợ thủ công không làm ăn được, cho nên mới vất vả như vậy.

Sau giờ ngọ trời rất trong, thích hợp cho ông bà cháu tâm sự, hoặc là người yêu bịn rịn tâm tình, nhưng đáng tiếc Kỷ Thận Ngữ không thể đợi quá lâu. Cậu lao lực đứng lên, vặn thân thể đi được hai bước, cực kỳ cứng ngắc. Đinh Hán Bạch cẩn thận đỡ lấy, không được, vậy ôm, vẫn không được, dứt khoát ôm luôn.

Trương Tư Niên hận thói đời ngày nay: “Dùng xe ba gác mà về!”

Đinh Hán Bạch không để ý tới, ngồi xổm xuống cõng Kỷ Thận Ngữ lên vai, vác lên xong, nhân lúc trời đẹp ra cửa. Anh mang đôi giày Thượng Hải Hồi Lực, từng bước một ra khỏi hẻm đến trên đường, tìm bóng cây, cứ như vậy từ Sùng Thủy đến trạm Trì Vương.

Kỷ Thận Ngữ cúi đầu, không thể để cho người đi đường thấy mặt của cậu, lâu dần hơi thở cậu phả vào Đinh Hán Bạch ra mồ hôi, tránh anh. “Em bắt xe buýt về, anh đừng đi nữa.” Cậu lau lau cho đối phương, “Gần mười dặm lận đó, anh muốn mệt chết sao?”

Đinh Hán Bạch nói: “Mười dặm thôi mà, anh còn hi vọng tới hai mươi dặm, năm mươi dặm.”

Dường càng dài đi càng lâu, thời gian bọn họ ở bên nhau cũng sẽ càng nhiều.

Tình hình đang rối ren, từng giây từng phút đều phải quý trọng. Đinh Hán Bạch thân cao chân dài, còn đeo theo một người, ở trên đường rất nhiều người quay lại nhìn, anh ngược lại không sợ nhìn, còn cười với người ta một cái.

“Viết câu nhớ anh ở trong bao thư, em không sợ anh không phát hiện ra sao?” Anh đột nhiên hỏi.

Kỷ Thận Ngữ nói: “Không phát hiện thì anh đỡ phải nhớ đến em, phát hiện thì biết là em đang nhớ anh.” Cậu chỉ ăn nửa bát mì nước, ngoài miệng lại ngọt như mía lùi, “Sư ca, chúng ta đến khi nào mới có thể ở bên nhau? Lần này em có thể lén lút tới gặp anh, lần sau thì biết làm sao?” echkidieu.wordpress.com

Đinh Hán Bạch hỏi ngược lại: “Lần này sao em lẻn ra được?” Nghe Kỷ Thận Ngữ giải thích xong, anh nhấc cái mông đối phương lên, “Sau khi về nhà em phải cho thằng ba biết em lén đi gặp anh, vậy thằng hai cũng sẽ biết. Anh mới vừa đi một tháng nó đã như thế rồi, chắc chắn chỉ mong em cũng mau rời khỏi nhà.”

Lúc đó Đinh Nhĩ Hòa nhất định sai khiến Đinh Khả Dũ giám thị lỏng lẻo một chút, bọn họ gặp mặt sẽ dễ dàng hơn. Kỷ Thận Ngữ làm thinh chốc lát, cậu sợ Đinh Duyên Thọ mà biết sẽ tức giận, hơn nữa Đinh Duyên Thọ không đồng ý, bọn họ sẽ phải gặp nhau như thế này hoài sao?

Đinh Hán Bạch nói: “Sẽ không lâu nữa đâu, ba anh lúc trước chỉ là kế hoãn binh thôi.” Kỷ Thận Ngữ là một người sống sờ sờ, trên đời không có đạo lý người này hạn chế hành động của người khác, Đinh Duyên Thọ biết, chỉ là đang trì hoãn, cũng nỗ lực trì hoãn để mọi sự chuyển biến tốt.

Hai người bọn họ một câu một câu nói chuyện, rẽ đến đầu phố Sát Nhi, cây liệu nảy mầm mới, hoa cúc góc tường, phong cảnh đẹp đẽ. Kỷ Thận Ngữ từ trên lưng Đinh Hán Bạch nhảy xuống, được cõng suốt một đường, một đoạn ngắn này không còn dám lười biếng nữa.

Vì bảo đảm an toàn, bọn họ cần phải tách ra từ lúc này.

Nhưng Đinh Hán Bạch vẫn không dừng lại, Kỷ Thận Ngữ cũng không ngăn cản.

Đi tới ngoài cửa lớn nhà họ Đinh, hai con sư tử bằng đá vẫn như trước, đèn lồng màu đỏ trên mái hiên đã gỡ xuống rồi, chỉ treo hai cái bóng đèn tròn. Bức tường phù điêu ngăn cách quang cảnh bên trong, nhưng cũng đánh yểm trợ cho người bên ngoài, tốt xấu nửa nọ nửa kia.

“Trở về đừng làm việc, ngủ một lát đã.” Đinh Hán Bạch thấp giọng, dặn dò xong nhìn chằm chằm Kỷ Thận Ngữ không dời mắt. Anh nên nói một câu “Vào đi”, nhưng môi vẫn mím chặt môi, mãi không nói ra được.

Kỷ Thận Ngữ tới gần, ngửa mặt lên gọi anh một tiếng “Sư ca”.

Anh cố kiềm chế lui lại nửa bước, dương dương tự đắc hất cằm: “Vào đi.”

Kỷ Thận Ngữ khổ sở: “Vẫn chưa chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Đinh Hán Bạch triệt để phá công, tiến lên ôm lấy đối phương, dây dưa, cho đến khi đụng khúc quanh bờ tường. “Trân Châu.” Anh tha thiết nói, “Chờ trung tâm đồ cổ khánh thành anh sẽ bao cả Truy Phượng lâu để chúc mừng, anh sẽ mặc bộ âu phục em tặng, còn em đeo cài ngực anh cho.”

Kỷ Thận Ngữ ngơ ngác, thoáng chốc hiểu ra hàm nghĩa.

Tiệc khánh công này ý ngầm là tiệc rượu kết hôn.

Cậu níu lấy vai Đinh Hán Bạch đồng ý, mấy ngày nay uể oải cũng không sao, bị lạnh lùng bị sỉ nhục cũng không, tất cả đều không là gì cả. Cuộc sống của cậu có hi vọng rồi, có thể lên tinh thần làm việc, buông tay ra, song song trở lại ngoài cửa, cậu nhỏ giọng nói câu “Tạm biệt”.

Kỷ Thận Ngữ vào cửa, tiền viện không có ai, cậu liền chạy về tiểu viện, sau khi về phòng ngủ mới thở ra một hơi. Mà Đinh Hán Bạch vẫn đứng ở dưới bậc thang, xác định, sững sờ, ánh mắt đăm đăm nhìn vào bên trong.

Rất lâu sau đó, anh quay người muốn rời đi.

Lúc này trong viện có một tràng tiếng bước chân, lúc ẩn lúc hiện, là hai người. “Quân tử lan phơi nắng héo hết cả rồi, cũng không ai giúp anh chuyển đi.” Đinh Duyên Thọ xắn tay áo, chuyển chậu quân tử lan ra chỗ bóng râm ở đằng sau bức tường phù điêu. Khương Sấu Liễu mang theo bình tưới, nói: “Anh không muốn ngộp ở trong phòng tức giận thì đi ra tưới hoa, đắp thêm đất, bệnh nhanh khỏi chứ.”

Đinh Hán Bạch dựng thẳng lưng, nghe được rõ ràng đoạn đối thoại thì đỏ vành mắt. Ba anh vẫn còn đang tức giận, ngày ngày trốn ở trong phòng, mẹ anh nhất định cũng rất đau lòng, nói chuyện cũng không có tinh thần như trước nữa.

Đinh Duyên Thọ đào ra được một mảnh giấy gói kẹo từ trong chậu hoa, mắng: “Thằng khốn này cút đi rồi mà còn cút không sạch sẽ, còn xả rác trong chậu quân tử lan của anh.” Nắm lại, không ném đi, nhìn ba chữ “kẹo bát bảo” ở mặt trên. Ông đã sắp năm mươi tuổi, lúc này lại cảm thấy vô cùng tủi thân, đành phải xả cho vợ nghe: “Đều tại em, nó từ nhỏ ăn em cũng không quản, con hư tại mẹ hiền.”

Khương Sấu Liễu đoạt mảnh giấy gói kẹo kia, kéo tới vò nát, lại cãi với Đinh Duyên Thọ. “Nó thích ăn, trong cửa hàng mỗi tháng vừa kết sổ anh đã lập tức mua ngay hai gói cho nó, em quản thế nào? Mẹ hiền không dám làm, cha nghiêm cũng uất ức đấy nhỉ.”

Hai vợ chồng đứng ở dưới ánh mặt trời cãi cọ, lật lại mấy chuyện xưa xửa xừa. Bệnh của Đinh Duyên Thọ, hô hấp hơi loạn một chút là lại ho khan, Khương Sấu Liễu vì thuận khí cho ông, đổi khuôn mặt, dịu dàng hỏi ông húp canh không.

Đinh Duyên Thọ dùng dằng nói: “Húp canh… Ngày này năm nào cũng phô trương náo nhiệt, bây giờ, lại chỉ có húp canh!”

Khương Sấu Liễu muốn khóc: “Phô trương hằng năm có ích lợi gì, nuôi lớn một đứa nhẫn tâm không nghe lời.” Cùng sư đệ làm ra loại chuyện đó, trật trọng tâm đi chuyển đồ cổ, hai chuyện vô liêm sỉ cùng lúc xảy ra. Bà lau lau nước mắt, nhẹ giọng hỏi: “Anh nói xem, thằng nhẫn tâm đó đang làm gì?”

Đinh Duyên Thọ ngửa mặt nhìn bầu trời: “Em kệ nó đi.”

Đó là miếng thịt cắt ra từ cơ thể mình, sao có thể nói kệ là kệ được, Khương Sấu Liễu vặn cằm Đinh Duyên Thọ, để ông nhìn bà, sẽ cùng bà cộng hưởng cảm xúc: “Anh đoán xem, nó có ăn mì trường thọ không?”

Đinh Duyên Thọ nói: “Anh bị chọc tức đến độ muốn chết sớm, em còn nhớ nó có ăn mì trường thọ không à?”

Khương Sấu Liễu bỗng dưng nở nụ cười: “Anh không nhớ sao? Thế ai lục album ảnh quên cất vậy ta?”

Khóc khóc cười cười, cãi nhau, Đinh Hán Bạch vẫn chưa đi, cũng không có tiến vào. Cách một mặt tường không nhìn thấy Đinh Duyên Thọ và Khương Sấu Liễu, đối phương cũng không nhìn thấy anh, âm thanh mơ hồ kia nghe không chân thực, hô hấp đứt quãng cũng mơ hồ, chẳng hề thích hợp với mùa xuân sinh cơ dạt dào này.

Anh không thể đứng đây nổi nữa, trong lòng anh hô một tiếng “Ba mẹ”.

Đinh Hán Bạch rời đi.

Trong sân, Khương Sấu Liễu đỡ Đinh Duyên Thọ vòng qua bức tường phù điêu, đi chậm rãi, liếc mắt con đường nhỏ ngoài cửa, chẳng có ai cả. Bọn họ đứng ở bên cạnh cái ao, hai vợ chồng cho cá ăn, tranh cãi gì cũng dịu hết.

Đinh Duyên Thọ nói: “Phụng trà thiêm y, ngày ngày đến Ngọc Tiêu Ký đi làm, giàu có an ổn, cưới vợ sinh con. Thật ra… Anh đã sớm biết con trai mình không làm được những việc như vậy.”

Khương Sấu Liễu nói: “Gỗ tử đàn tốt có thể làm chuồng ngựa, tính cách quyết định vận mệnh.”

Đinh Duyên Thọ bất bình: “Nhìn con trai em sinh đi, nó không làm con ngoan, nó muốn làm anh hùng.”

Lúc này hai chú cá quẫy vào nhau, bắn lên bọt nước, bọn họ cùng im lặng, sau đó nhìn nhau bừng tỉnh.

Khó trách, anh hùng khó qua ải tình trường.

Tác giả có lời muốn nói: Nói rõ một chút, hai vị trưởng bối hoàn toàn không biết Đinh Hán Bạch ở bên ngoài, đối với những bình luận “Cố ý nói cho Đinh Hán Bạch nghe”, tôi cảm thấy cạn lời, không biết mấy người nghĩ cha mẹ thành cái gì nữa.

Truyện Chữ Hay