Chương
–oo–
Lúc ta trở về thì trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ. Dật Huân nằm nghiêng người trên giường, hình như đang ngủ. Ta nhẹ tay nhẹ chân cởi áo khoác ra, vừa định thổi tắt đèn thì nghe thấy tiếng Dật Huân – "Về rồi sao?"
"Ừ, ta đánh thức ngươi à?" – ta tắt đèn rồi ngồi xuống bên giường.
"Ta đã nói là chờ ngươi về rồi mà."
Ta áy náy cúi xuống hôn hắn – "Xin lỗi ngươi. Đang đêm mà bỏ ngươi ở lại đây một mình."
"Dưới ấy lạnh lắm, mau lên giường nằm đi. Ngươi còn biết nói xin lỗi ta sao? Ngươi thử nói xem là nên phạt hay không nên phạt nào?" – Tạ Dật Huân cười.
"Được, được. Vậy ngươi muốn phạt thế nào?"
"Ta vẫn đang nghĩ..." – Dật Huân ôm hôn ta bảo – "Như vậy đi, phạt ngươi ngày mai cùng ta cả ngày nằm trên giường. Lần trước ở Thanh Liên sơn trang đã cảm thấy việc cả ngày nằm trên giường không phải là một chủ ý tồi."
Ta nhịn không được nở nụ cười – "Được, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau nằm trên giường cả ngày. Nhưng ngươi xác định rõ sẽ không có ai đến thăm bệnh đúng không?"
"Minh Hòa tự biết đối phó mà. Cho nên chúng ta có thể từ từ mà tận hưởng."
"Ngủ đi!"
Ta mơ hồ có cảm giác hừng đông đã kéo về, lúc mở mắt ra thì thấy Dật Huân vẫn đang nhắm nghiền mắt, lông mi dài cong vút, sống mũi cao thanh tú, đôi môi hơi mím lại, gương mặt hoàn toàn thư thả. Ta không thể tự chủ bèn đưa tay chạm nhẹ lên môi hắn, có chút lạnh, lại cũng có chút mềm mại. Ngón tay ta khẽ khàng di chuyển theo viền môi hắn, thình lình ngón tay bị cắn một cái khiến ta hoảng sợ vô cùng, thì ra hắn đã tỉnh. Ngón tay bị khớp hàm của hắn giữ chặt, lại còn bị hắn dùng lưỡi liếm nhiễu, day day, cắn cắn. Ta bật cười:
"Thật là đáng xấu hổ. Đã lớn như thế mà còn có sở thích ăn ngón tay sao?"
Dật Huân vẫn nhắm chặt mắt, nhẹ nhàng dùng răng nanh cắn thêm một chút nữa khiến ta lắp bắp kinh hãi – "Ngươi ăn tay ta sao?"
Dật Huân cười kéo ta lại gần nói nhỏ – "Ta còn muốn ăn cả ngươi luôn kìa."
"Chẳng phải chỉ có giống người mọi rợ mới ăn thịt người sao? Vậy chẳng lẽ Vũ Duệ Vương gia là một kẻ mọi rợ à? Chà, tin tức này truyền ra ngoài hẳn sẽ khiến thế gian phải khiếp sợ mà."
Môi ta bị hắn cắn một thôi một hồi – "Tiêu Nhi hôm nay rất không ngoan."
Ta không phục bèn cắn lại hắn – "Ngươi mới phải ngoan ấy. Bệnh nhân thì phải biết nghe lời đại phu."
"Đối với ngươi mà nói thì bệnh nhân là quan trọng nhất. Vậy ngươi càng phải chiều theo ý nguyện của bệnh nhân mà ngoan ngoãn một chút." – Tạ Dật Huân giảo hoạt nhìn ta.
Ta trừng mắt với hắn rồi lại chẳng thể làm mặt lạnh, đành mở miệng ra cười. Ta cùng hắn dựa vào nhau nằm trên giường cả một ngày. Ta miễn cưỡng nhìn lên đỉnh tấm màn che – "Thật sự không dậy nổi sao?"
Hắn đưa tay ôm lấy ta – "Ngươi đã hứa với ta rồi mà. Đợi qua bữa trưa mới dậy đi."
Ta khẽ mỉm cười, tự dưng cảm thấy Dật Huân bây giờ thực có cả chút tính khí trẻ con nữa – "Được, đợi sau bữa trưa mới dậy. Ngủ tiếp một lúc nữa vậy, hôm qua rất trễ mới ngủ mà, không phải sao?" – ta nhìn hắn có chút thương tiếc.
"Ừ!" – Dật Huân ôm chặt lấy ta, tựa đầu vào vai ta, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tay vẫn nắm lấy tay ta.
Trong phòng im lặng như tờ, phòng ngoài cũng chẳng có động tĩnh gì, thật sự là thứ không khí tĩnh lặng rất phù hợp cho những giấc ngủ ngon. Ta bất giác cũng thấy mi mắt trĩu nặng, từ từ đi vào mộng đẹp. Đến lúc mở mắt lần nữa thì Dật Huân đang nhìn ta – "Tỉnh rồi sao? Có đói bụng không?"
"Ngươi tỉnh dậy lâu chưa?"
"Mới được một lúc thôi."
"Vậy sao không gọi ta dậy?" – ta miễn cưỡng vặn vẹo thân người, đưa tay chạm lên gò má hắn – "Sao lại cảm thấy có chút lạnh thế này. Ngươi có lạnh hay không?"
"Có, lạnh lắm. Tiêu giúp ta làm ấm được không?" – hắn cười tựa đầu lên vai ta – "Ta không muốn đánh thức ngươi dậy. Lúc ngươi ngủ thật sự trông rất đẹp, ta chỉ muốn cẩn thận nhìn rõ rồi mãi mãi khắc sâu vào tâm khảm mình, vĩnh viễn không bao giờ quên."
Trong lòng ta chợt thấy ấm áp, bèn trở người ôm chặt hắn vào lòng. Dật Huân, làm sao bây giờ, ta thật sự đã yêu ngươi, càng ngày càng yêu ngươi. Ta nên làm gì bây giờ? Nếu có một ngày ta muốn rời xa ngươi thì ta phải làm sao? Những ký ức về ngươi nhất định sẽ theo ta cho đến chết mới thôi, nhất định là như thế.
Ta đứng dậy mặc y phục vào rồi ngồi ở chiếc ghế đệm thật dày, Dật Huân trông thấy chỉ khẽ nhướng mày. Cơm nước xong, Dật Huân tựa vào chiếc giường nhỏ bên cửa sổ, Giang Minh Hòa lúc này mới đến bẩm báo sự việc trong ngày. Thấy vậy ta bèn rời khỏi Ngọc Tông đến chỗ Dịch Cừ. Hôm nay vẫn chưa nhìn thấy nhị vị sư phụ nên thật chẳng biết nhị sư phụ có còn giận hay không. Có lẽ một lát nữa phải đến thỉnh an hai vị mới được. Chuyện này vẫn nên sớm giải quyết ổn thỏa thì tốt hơn.
Ta giúp Dịch Cừ bắt mạch xong thì thấy tinh thần ông ta không được tốt lắm, dường như trong lòng chất chứa tâm sự nặng nề. Ta lẳng lặng thu dọn dụng cụ, tự biết vì nguyên nhân gì mà ông ta phiền não, còn chẳng phải là vì Dịch Thường Hoan sao. Mặc kệ là như thế nào thì kẻ kia cũng đã cùng ông ta nhiều năm nương tựa vào nhau mà sống, huống hồ chỉ cần bỏ qua những mặc khác không nói thì hắn đối với ông ta là thực tâm. Khả dĩ chỉ cần nhìn ánh mắt ông ta thì biết ông ta vạn phần chẳng muốn xa rời hắn.
"Cữu cữu, Dịch Thường Hoan thế nào rồi? Đêm qua hắn ngủ tốt chứ?"
"Ừ, cũng coi như là tốt, không có vấn đề gì lớn."
"Để cháu đi xem hắn một lát." – ta nói xong đứng lên đi về phía phòng hắn.
Dịch Thường Hoan đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hai mắt từ từ nhắm lại như đang ngủ. Ta ngồi bên giường kéo tay hắn ra xem. Có vẻ như mạch của hắn tương đối bình ổn, coi như không có trở ngại gì. Dịch Cừ vẫn đứng ở cửa chờ ta, ta bước ra viết một đơn thuốc giao cho Trà Chúc đi bốc thuốc. Đứa nhỏ kia xem ra chẳng mấy tình nguyện đi. Dịch Cừ im lặng tiễn ta đến tận cửa viện. Ta quay sang nói – "Cữu cữu chẳng cần tiễn nữa đâu. Mau trở vào đi."
Dịch Cừ ngẩng đầu nhìn ta nói – "Tiêu Nhi, ta đã suy nghĩ cả một đêm hôm qua. Ta thấy ta với Thường Hoan tốt nhất là dọn ra ngoài đi. Chúng ta thật sự chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục ở đây nữa. Mấy ngày vừa rồi đã gây phiền toái cho ngươi không ít, trong lòng cữu cữu cũng cảm thấy áy náy."
Ta dừng bước nhìn hắn – "Cho dù là đi cũng chẳng cần phải đi ngay lập tức. Chân của cữu cữu hai ngày nữa có thể bắt đầu trị liệu, lại nói thương thế Dịch Thường Hoan cũng phải nằm im một thời gian ngắn. Chuyện ngày hôm qua bên phía cháu cũng có vài phần lỗi. Còn Trà Chúc tuy rằng mồm miệng mau lẹ nhưng cái gì nên nói, cái gì không nó đều biết rất rõ."
"Nhưng Nhị sư phụ ngươi sẽ không đồng ý. Ông ta hôm qua đã tức giận đến vậy mà."
"Chẳng có việc gì đâu. Cho dù Nhị sư phụ không xuất thủ cứu giúp thì vẫn còn có cháu đây. Việc này cứ quyết định như vậy, cữu cữu không cần nói thêm gì nữa. Cháu đối với mẫu thân không kịp tận hiếu thì nay cữu cữu hãy vì người mà cho cháu một cơ hội."
Dịch Cừ mang ánh mắt phức tạp nhìn ta – "Tiêu Nhi, ngươi..."
"Được rồi, cữu cữu mau trở vào đi. Cháu đến chỗ các sư phụ nói chuyện, sau đó lại đến tán gẫu cùng cữu cữu."
"Tiêu Nhi, thay ta tạ lỗi với nhị vị sư phụ của ngươi. Nói với bọn họ rằng đợi thương thế Thường Hoan khá hơn thì ta nhất định sẽ tự mình đến thỉnh tội."
"Cháu biết rồi."
Chẳng biết Dịch Thường Hoan kia có biết rõ Dịch Cừ đối với hắn tốt như thế nào không. Bởi vì hắn mà ông ta tình nguyện bỏ đi cơ hội chữa trị cái chân tàn phế của mình. Hắn vì cái gì mà không biết quý trọng chứ. Ta khẽ thở dài, trước mắt vô thức hiện lên ánh mắt phòng bị của Dịch Thường Hoan. Hắn cứ luôn hành động như thể lãnh địa của mình bị kẻ khác xâm chiếm vậy. Hắn không muốn ta đến gần Dịch Cừ, mỗi lần chúng ta thân cận từ hắn sẽ toát ra sự bi thương lẫn ánh mắt cô đơn, thần sắc thì sợ hãi tột cùng, như thể là một tiểu hài tử bị người ta vứt bỏ.
Dù không rõ hắn và Dịch Cừ như thế nào mà quen biết nhau, trước lúc quen ông ta đã phải trải qua những chuyện gì, nhưng ta có thể khẳng định trên đời này ngoại trừ Dịch Cừ thì hắn tuyệt đối không tin bất kỳ ai. Thật ra hắn đã gặp phải những chuyện gì mà có những hành vi như thế này? Tâm lý học có nói một người lúc còn nhỏ mà bị tổn thương thì về sau này lúc trưởng thành sẽ vẫn chịu ảnh hưởng to lớn, ấy là bởi vì những thương tổn ấy sẽ khắc vào nơi sâu kín nhất trong tâm hồn người ấy, chỉ có bản thân người ấy là không rõ mà thôi. Hắn bài xích việc thân cận với người khác, hắn bỏ công săm soi tìm hiểu xem những lời người khác nói với hắn còn bao hàm ý nghĩa sâu xa nào không. Hắn sợ hãi người khác đến gần Dịch Cừ, càng sợ hãi Dịch Cừ thân cận với người khác. Thảo nào mà ta cảm thấy hắn có điểm đi ngược lại nhân cách xã hội mà lại còn hay vọng tưởng nữa. Nếu như là ở thế giới của ta thì có thể kiến nghị Dịch Cừ đưa hắn đến gặp bác sỹ tâm lý rồi. Đáng tiếc ở thế giới này không có ai làm cái nghề ấy. Xem ra sau này hắn trở nên như thế nào đều tùy vào cố gắng của Dịch Cừ, lại càng tùy vào cố gắng của chính hắn. Nếu hắn vẫn chẳng nghĩ thông suốt thì bất luận kẻ nào trợ giúp cũng sẽ chẳng có hiệu quả gì.
Vừa đi vừa nghĩ chẳng mấy chốc đã đến Lưu Âm cư nơi nhị vị sư phụ ở. Ta đi vào bên trong, cất tiếng gọi – "Đại sư phụ, Nhị sư phụ? Hàn Tiêu đến vấn an hai người đây."
"Tiểu Tiêu Nhi mau vào đây." – chớp mắt đã thấy Nhị sư phụ nhô đầu ra khỏi cửa sổ, tủm tỉm cười.
A, xem ra hiện giờ tâm tình của Nhị sư phụ đang tốt lắm. Lúc ta bước hẳn vào trong viện thì thấy hai người đang ngồi bên bàn, trước mặt là một bầu rượu nhỏ cùng vài đĩa thức nhắm.
"Tiêu Nhi! Đến đây!" – Đại sư phụ khẽ cười.
"Chà, đồ nhi đã khuấy đảo nhã hứng của nhị vị sư phụ rồi."
Đại sư phụ chỉ nhìn ta cười không đáp, Nhị sư phụ giơ cao bầu rượu hỏi – "Tiểu Tiêu Nhi có muốn uống một chút không? Thứ này là Mai Hoa Nhưỡng, vô cùng ngọt ngào, uống rất ngon."
"Không được đâu! Nhị sư phụ cũng biết đồ nhi tửu lượng rất kém mà."
"Vậy thì có liên quan gì chứ? Nếu say thì cùng lắm là ngủ mê mệt thôi. Hay là Tiểu Tiêu Nhi có những bí mật nho nhỏ không muốn người ta biết, thành ra sợ uống rượu vào sẽ tiết lộ hết ra?"
Ta không khỏi bật cười trước lời nói của Nhị sư phụ. Bí mật nho nhỏ không phải là không có, ví dụ như thân thế của ta vậy. Có điều nếu ta uống say sẽ chẳng nói gì nhiều, chỉ có ngủ li bì như chết thôi.
–oo–
Chương
–oo–
"Nhị sư phụ, cữu cữu của đồ nhi nhờ đồ nhi giải thích với ngươi đôi câu. Cũng bởi Dịch Thường Hoan kia hiện giờ phải nằm im một chỗ nên ông ấy phải bận tâm chăm sóc, bằng không sẽ thân chinh đến đây." – ta nói.
"Ừ, Tiểu Tiêu Nhi, vị cữu cữu này của ngươi cũng chẳng phải là người đáng ghét gì, chủ yếu là tên tiểu tử kia kìa. Cữu cữu ngươi vì sao lại thu nhận hắn làm đệ tử kia chứ, rất là không đủ tiêu chuẩn. Ngươi xem, ta cùng Đại sư phụ ngươi anh minh biết bao nhiêu, mà chủ yếu là ta anh minh nên rất biết cách chọn đồ đệ, vừa xinh đẹp lại vừa ngoan nữa" – Nhị sư phụ hấp háy mắt nhìn ta.
Lời này khiến ta lâm vào cảnh dở khóc dở cười – "Dạ, là Nhị sư phụ tột cùng anh minh."
"Được rồi! Mấy thứ dụng cụ ngươi chuẩn bị đến đâu rồi? Khi nào thì có thể bắt đầu?" – Nhị sư phụ bóc vỏ một củ lạc đưa đến tận miệng Đại sư phụ. Đại sư phụ khẽ nhíu mày nhưng vẫn há miệng cắn một miếng.
Ta cúi đầu – "Tất cả đã chuẩn bị được hơn phân nửa, chỉ còn có chút thuốc viên chưa bào chế xong. Đồ nhi áng chừng ngày mốt là có thể bắt đầu."
"Tốt lắm, thế Tiểu Tiêu Nhi đã chuẩn bị những loại thuốc nào. Nói thử ra để ta và ngươi cùng xem xét." – hễ nói đến chuyện y dược là Nhị sư phụ liền cao hứng ngay.
"Ngưng thần hoàn, Bồi cố hoàn, còn có Ma phí thang nữa. Đem một vài cân phối với nhau thấy cũng khá tốt."
Nói đến thứ này thì chính là khoa ngoại trong y học hiện đại ở thế giới của ta. Sau khi giải quyết những mối lo trước và trong lúc phẫu thuật, còn phải tính toán phòng ngừa chuyện nhiễm trùng và bệnh tình tiến triển linh tinh. Quả những chuyện cần chuẩn bị thật không ít mà.
"A, tốt lắm. Tiểu Tiêu Nhi, cách phối hợp các loại thuốc viên đó ngươi đều biết cả chứ?"
"Dạ, cũng nắm được kha khá. Đồ nhi một hồi trở về liền bắt tay vào chuẩn bị ngay."
"Vậy ta cùng đi với ngươi, như vậy mới mau lẹ. Cũng thuận tiện kiểm tra Tiểu Tiêu Nhi một chút." – Nhị sư phụ cười lên.
"Dạ!" – ta gật đầu đồng ý – "Đại sư phụ, thật xin lỗi, Tiêu Nhi đành mượn Nhị sư phụ mang đi rồi."
Đại sư phụ cũng cười – "Tiêu Nhi sáng sủa ra nhiều. Xem ra thằng nhóc Dật Huân kia dụng tâm không ít."
Vẻ mặt tươi cười của ta chợt khựng lại. Phải rồi, trước kia ta sẽ không bao giờ nói chuyện kiểu như vậy, đổi lại bây giờ sao lại dễ dàng đến thế. Ta thật sự đã thay đổi rồi sao?
Cả một buổi chiều, ta cùng Nhị sư phụ ở tại phòng điều chế của Lưu Âm cư điều chế thuốc. Đương nhiên chẳng phải chỉ điều chế thuốc dùng cho mỗi lần này mà còn có nhiều thứ khác nữa, tỷ như Trầm Miên. Lần trước đến Bắc Cảnh gần như ta đã dùng hết toàn bộ số Trầm Miên mang theo bên mình nên lần này thuận tiện làm thêm một ít để dùng. Nhị sư phụ còn cao hứng chế thêm vài thứ mới. Người nói nhỏ với ta rằng nếu có dịp phải mang ra thử xem, trước lúc thành công thì không được để lộ cho Đại sư phụ biết, kẻo bị Đại sư phụ chê cười. Ta gật đầu cười khổ nhưng nhìn bộ dạng hưng phấn của Nhị sư phụ thì không khỏi bật cười. Bởi vì Đại sư phụ đối với từng chuyện nhỏ của Nhị sư phụ đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng bởi người không muốn làm Nhị sư phụ mất hứng, nên dù biết cũng tảng lờ như không. Cuối cùng, ta cẩn thận thu dọn mọi thứ sạch sẽ trở lại như lúc đầu.
Sau khi từ biệt nhị vị sư phụ, ta quay trở về Ngọc Tông. Sắc trời đã tối, không biết cả một buổi chiều Dật Huân đã làm gì. Nghĩ đến hắn khiến chân ta vội bước nhanh hơn. Vừa vào đến Ngọc Tông thì mơ hồ nghe thấy có tiếng ai đó trong thư phòng, vậy ra Dật Huân ở trong ấy. Vậy là ta rẽ sang thư phòng.
"Vương thúc, người thật xinh đẹp! Cháu gặp qua biết bao nhiêu là hoa khôi, tiểu quan xinh đẹp nhưng hết thảy chẳng ai có thể sánh được với Vương thúc. Cháu đối với Vương thúc có thể nói là ngưỡng mộ nhất mực, ngày đêm mong nhớ, thực chẳng hai lời." – có một âm thanh xa lạ mang theo vẻ khao khát tột cùng vang lên, nhưng sao ta cảm thấy trong đó có chút quái dị? Vương thúc? Là chỉ Dật Huân sao? Dựa trên âm vực giọng nói mà đoán thì người này chắc cũng cỡ khoảng hai mươi, ba mươi tuổi. Dật Huân sao lại có một đứa cháu tuổi tác lớn thế này chứ? Hơn nữa ta cảm giác được người này dường như không có nhiều học vấn. Hắn mang Dật Huân ra so với hoa khôi, tiểu quan này nọ thì thật là hết muốn sống rồi? Ta bên ngoài thư phòng trộm nghĩ một chút.
Chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng vô cảm của Dật Huân vang lên – "Tạ Sĩ Nghi, mới ít lâu không gặp hình như lá gan của ngươi lại lớn thêm một ít nữa rồi."
"Vương thúc, là cháu nói sai rồi. Sắc đẹp của Vương thúc thì bọn người phong trần kia làm sao sánh được. Cháu chẳng nên mang người đánh đồng với bọn chúng." – âm thanh chẳng biết sống chết kia tiếp tục vang lên.
Ta ở bên ngoài khẽ lắc đầu. Có muốn chết cũng không phải là dùng cách này đó chứ?
"Tạ Sĩ Nghi, nói đủ chưa?" – Tạ Dật Huân dịu giọng hỏi, kỳ thực lại khiến người ta mơ hồ cảm giác có chút nguy hiểm ẩn sâu bên trong.
"Dạ, đã xong rồi."
"Tốt lắm, nếu đã nói xong thì lập tức cút ra ngoài cho ta. Ngươi mau biến mất khỏi tầm mắt của ta, bằng không ta không nói trước liệu ngày mai ngươi còn có cơ hội nhìn thấy mặt trời hay không." – giọng điệu của Dật Huân êm ái mà lạnh lùng đến chết người.
"Vương thúc bớt giận, Vương thúc bớt giận, đều là lỗi của cháu, là cháu sai. Cháu chẳng nên nói ra những lời làm Vương thúc không vui." – tiếp đó lại có tiếng vả miệng.
"Cút!" – một chữ nhẹ nhàng buông xuống nhưng lộ ra sát khí bừng bừng. Lại còn có tiếng đồ đạc đổ vỡ. Cũng không biết là thứ đồ nào xui xẻo đến vậy.
"Dạ dạ, cháu lập tức cút ngay. Vương thúc bớt giận."
Cửa thư phòng đột ngột mở để cho một bóng người mập mạp từ bên trong chạy ra. Ta khẽ tránh sang một bên nhường đường cho hắn. Nhìn chằm chằm vào cái dáng nghiêng ngả