Mạnh Thanh giải thích, “Ai bảo thế, hồi xưa em làm gì bướng như nó.”
Phó Ngọc Thanh nhất thời không nhịn được phì cười.
Mạnh Thanh xì hơi như quả bóng, hắn đành bảo, “Được rồi, anh thử kể nghe em còn tật xấu nào nữa xem nào?”
Phó Ngọc Thanh vỗ vỗ xuống chỗ trống bên cạnh người, Mạnh Thanh ngoan ngoãn ngồi xuống chờ anh nói.
Phó Ngọc Thanh dựa vào người hắn, khép hờ mắt cười khẽ, “Ngoài cái đó ra thì hết tật xấu rồi.”
Mạnh Thanh liếc anh, “Em không tin đâu, chẳng phải anh suốt ngày chê em đầu gỗ đấy hả? Sao tự dưng bây giờ lại bảo em không có tật xấu?”
Phó Ngọc Thanh nghĩ nghĩ một chút rồi gật gù, “Cái đó cũng là một tật xấu.”
Mạnh Thanh bật cười, lại hỏi tiếp, “Thế còn gì nữa không? Không chê em nghiêm khắc với Chấn Ngọc quá à?”
Phó Ngọc Thanh ồ một tiếng rồi vỗ tay đánh bép cái cười khì, “Đúng, phải tính cả cái đó nữa.”
Mạnh Thanh bóp tay cho anh xong còn viết mấy bức thư hộ anh buổi sáng, hắn cứ cằn nhằn kêu đau tay, nói rằng, “Lại còn chê em không có chí tiến thủ nữa, cái đó cũng phải tính.”
Phó Ngọc Thanh mở mắt ra, khoát tay một cái, “Cái đó thì đúng là sai quá. Tôi cũng không có chí tiến thủ mà, hơi có tí tư tưởng tiểu tư sản.”
Nhưng Mạnh Thanh lại bảo, “Em thấy anh thế này tốt lắm.”
Phó Ngọc Thanh mừng húm, không kìm được gặng hỏi, “Không có tật xấu nào thật ư?”
Mạnh Thanh ngẫm nghĩ một chút mới đáp, “Anh ấy à, điểm gì của anh cũng tốt, nếu mà có cái gì không tốt thì là từ lúc em quen anh tới giờ, anh quá đào hoa thôi.”
Phó Ngọc Thanh kêu oan, “Đâu ra, chuyện từ đời nảo đời nào rồi!”
Mạnh Thanh trợn mắt, “Đâu ra? Ngay bây giờ ra chứ còn đâu ra? Sáng nay ai mới khen y tá uốn tóc đẹp đấy?”
Phó Ngọc Thanh bật cười khùng khục, thoắt cái đã trưng ra điệu bộ vô lại: “Thì uốn đẹp thật mà. Tôi chỉ khen tí thôi, chuyện bé con muỗi thế em không thể bắt bẻ được chứ, đúng không nào?”
Mạnh Thanh hừ khẽ một tiếng, chẳng thèm đôi co chuyện lằng nhằng này với anh nữa.
Cuối cùng sau đó vẫn không làm phẫu thuật, Phó Ngọc Thanh mừng lắm, ngày nào cũng đòi về nhà. Mạnh Thanh thì lại không vui như anh tưởng, vì bị anh nhì nhèo quá nên hắn mới phải gọi điện kêu tài xế tới đón. Lúc ra ngoài lại còn bọc kín anh lại, Phó Ngọc Thanh mới buồn cười, “Ôi trời ông chủ Mạnh à, đang ở Thượng Hải đấy em biết không, không phải ba tỉnh Đông Bắc đâu!”
Mạnh Thanh nói, “Anh đấy, tư tưởng tiểu tư sản quá mạnh, ưa bảnh chọe, ăn mặc thì phong phanh nên lúc nào cũng dễ nhiễm lạnh, anh nói gì cũng công cốc thôi, mặc nhiều lớp vào, bớt một lớp cũng không được!”
Làm sao còn cự nự nổi nữa? Anh chỉ còn nước ngoan ngoãn nghe lời hắn mặc thêm nhiều lớp vào, khổ nỗi thấy xấu quá nên không vui lắm, lúc đi đường cứ giục đi nhanh nhanh về nhà, chẳng muốn để ai bắt gặp.
Trong Chiến tranh kháng Mỹ viện Triều, do lượng cung ứng quân nhu tăng đột ngột nên chính phủ lật tẩy ra một loạt những vụ tham ô, kết quả toàn quốc triển khai rầm rộ phong trào tam phản ngũ phản[].
Nghe nói các công ty nhà máy đều tham gia, Phó Ngọc Thanh mới nghi ngay Mạnh Thanh không cho mình về là vì tình hình hiện tại. Song anh cảm thấy chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh. Anh chỉ có một công ty mậu dịch, toàn bộ nhân viên đều là nhân viên lâu năm từ hồi xưa, bọn họ trung thành với anh, huống hồ anh về nước vốn chẳng phải để tích trữ tài sản, thậm chí có lúc anh còn tự bù tiền túi vào tiền lương cho nhân viên công ty nên lúc này anh chẳng có lỗi gì với quê hương đất nước cả.
Sau khi ra viện, anh đến chỗ Mạnh Thanh ở, sợ ở đường Phúc Hi thì quá bắt mắt. Một hôm nọ đến công ty anh mới biết sau khi anh nhập viện, đã có người tố cáo anh cho tổ công tác rằng anh tích trữ tiền ngoại tệ, sau đó tổ công tác điều tra, nhân viên lâu năm của công ty nộp sổ sách ra thì tra được hóa ra cái gọi là tích trữ tiền ngoại tệ chẳng qua là tiền đô Mỹ anh bỏ ra thôi, vụ này bỏ lửng ở đó. Nhưng vẫn có người không thuộc giới công thương tố cáo anh cho tổ công tác, song chẳng hiểu sao lại bị đè xuống.
Lục Thiếu Du qua thăm anh mấy lần mà đều không có tin về Ngọc Đình. Cô rất áy náy vì chuyện ấy, mới an ủi anh, “Anh cũng đừng lo quá, sinh viên như em ấy sẽ không lên tiền tuyến đâu.”
Nhưng về nhà, anh lại nhận được một phong thư gửi tới từ miền Đông Bắc. Chẳng biết Ngọc Đình nhờ ai, chuyện đã rồi mới gửi thư đi, bảo là đã lên chiến trường, mong anh đừng lo nhớ, trong thư than rằng quân đội chỉ chịu cho cậu làm phiên dịch thôi, còn bảo bao giờ có tin chiến thắng sẽ viết tiếp thư cho anh.
Rốt cuộc Phó Ngọc Thanh mới nhẹ lòng, anh lập tức viết một lá thư thật dài để hồi âm, kết quả lúc Mạnh Thanh cầm thư đến bưu cục cho anh, nhân viên ở bưu cục mới nói địa chỉ này ở Đông Bắc, chắc chắn bây giờ người này đã ở Triều Tiên rồi, viết đến địa chỉ này mà không dính dáng gì đến quân đội thì sợ người nhận không nhận được đâu.
Mạnh Thanh vừa không dám gửi nữa mà cũng vừa không dám nói gì cho anh, hắn giấu anh một thời gian, cho đến khi lá thư thứ hai của Ngọc Đình gửi tới thì chuyện mới bại lộ.
Chuyện này đã làm Phó Ngọc Thanh giận, anh không nói chuyện với hắn mấy ngày liền, ngày nào Mạnh Thanh cũng tìm đủ cách để dỗ dành anh. Chấn Ngọc qua thăm mấy lần bắt gặp thì không nhìn nổi nữa, mới bảo Mạnh Thanh là lậm tư tưởng ngu trung[] của phong kiến, không thể chấp nhận được.
Thế là Mạnh Thanh nổi giận, vì chuyện này mà hai cha con cãi nhau một trận ầm ĩ.