Trước giờ Mạnh Thanh vẫn luôn phải bó tay trước anh nên nói chung riết quen rồi. Lại còn đang đóng cửa nên cũng chẳng sợ anh nói, thế là hắn mặc xác anh ba xàm ba láp, lấy khăn lông xuống ngâm tiếp vào nước nóng rồi lại vắt thật khô, đắp lên lần nữa cho anh.
Phó Ngọc Thanh nhắm mắt, khăn lông âm ấm làm anh dễ chịu. Nhưng tự dưng Mạnh Thanh lại nghĩ tới một chuyện, bèn hỏi anh một cách hết sức thản nhiên: “Nói mới nhớ, tam gia này, hồi trước anh từng tặng em một món quà ấy, anh có nhớ không? Anh đưa em một khẩu súng Tây ấy.”
Đương nhiên Phó Ngọc Thanh nhớ rồi, anh còn vênh mặt đắc ý: “Chính tôi cũng có một cái như vậy mà.” Anh hỏi: “Tôi thì lúc nào cũng mang bên mình mà sao chẳng thấy em mang bao giờ vậy.”
“Thì phải cất đi cẩn thận chứ.” Mạnh Thanh chợt cười phì, ra chiều khó hiểu: “Tam gia này, ở chỗ em ấy, cô dâu trước khi vào cửa thì phải tặng quà đấy, anh biết không? Đấy gọi là làm phát kiệu[].” Phó Ngọc Thanh ô hay tiếng, trực giác đánh hơi thấy điều sai sai, còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào thì Mạnh Thanh đã hùng hồn tuyên bố: “Tam gia, anh tặng quà rồi này, uống rượu của em rồi này, đi xe của em rồi này, xong tối đó lại còn ngủ giường của em nữa, thế mới thấy, anh đúng là người của nhà họ Mạnh em.”
.
Phó Ngọc Thanh hay chọc hắn, chỉ thích nhìn hắn lúng túng như gà mắc tóc thôi chứ không thích bị hắn bắt nạt lại đâu, y như rằng cứng họng luôn. Hiếm khi Mạnh Thanh chiếu anh được một nước nên hắn khoái chí tợn, không nhịn được cười: “Tam gia, té ra từ lúc đó anh đã muốn làm người của em rồi.”
Phó Ngọc Thanh đang định mở miệng đã bị Mạnh Thanh nhanh tay bụm lại, rồi hắn ghé vào rỉ tai anh, “Tam gia, anh đừng xin lỗi.”
Giọng hắn vừa nhẹ vừa thân mật, Phó Ngọc Thanh chớp chớp mắt, song chẳng nói gì. Anh cố tình ló cái lưỡi ra chơi xấu liếm lòng bàn tay hắn một cái. Mạnh Thanh nắm cằm anh, định bỏ khăn ra mà lại ngần ngừ. Phó Ngọc Thanh muốn cười nhưng nhịn được, tỉnh khô liếm liếm hắn, xong còn khẽ hà hơi vào lòng bàn tay hắn nữa.
Mạnh Thanh bị nóng, bèn cáu kỉnh hất tay ra: “Tam gia, ban ngày ban mặt đừng có bày trò.”
Rốt cuộc Phó Ngọc Thanh cũng phá ra cười, anh gỡ khăn xuống tủm tỉm nhìn hắn, cò dày mặt vờ vịt: “Thế thì em muốn tôi làm gì? Đệ đơn ly hôn đi!”
Mạnh Thanh trừng cặp mắt bốc lửa nhìn anh, song cuối cùng vẫn dằn xuống được. Ban ngày hắn không bao giờ chịu làm những trò thế này, hẳn là vì sợ để lộ manh mối trước mặt người khác. Cái tên này có những chỗ cứng đầu đến đáng sợ.
Đêm hôm ấy, người làm sang hết gian nhà nhỏ bên cạnh đi nghỉ. Mạnh Thanh tắt đèn trong phòng anh rồi lặng lẽ mò mẫm đến giường anh. Chẳng biết học được từ đâu mà hắn mới đè anh xuống giường, đầu tiên ngậm anh cho anh cứng, sau đó tách hai chân ra cưỡi lên người anh, chậm rãi ngồi xuống. Kiểu ái ân mới mẻ mà thác loạn này bọn họ đều mới làm lần đầu tiên, nhanh chậm đan xen, nông sâu quyện hòa, quyền kiểm soát hoàn toàn nằm ngoài tay anh khiến anh như sắp phát điên tới nơi.
Hai người giống như hai chàng trai chưa lớn vừa mới nếm được hương vị của tình yêu, bộ não bị lấp đầy bởi cái chuyện đê mê sung sướng nhất trên cõi đời này, chỉ mải mê lăn lộn với người yêu đến nỗi cả ngủ còn chẳng nỡ. Đến khi trời tờ mờ sáng mới bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Nhưng ít khi điên tình như vậy lắm. Ban ngày anh luôn có việc phải làm nên chẳng mấy khi được buông thả thế này. Sáng nào Mạnh Thanh cũng dậy sớm đánh quyền, vậy mà hôm nay cũng không gượng dậy nổi, chỉ ôm anh không nỡ buông. Hắn nằm trên người anh bao lâu mới chịu xuống giường.
Phó Ngọc Thanh hẵng đang ngái ngủ, nhưng anh lại giữ lấy hắn không cho hắn đi. Mạnh Thanh bèn cúi xuống hôn lên khóe môi anh rồi dỗ anh ngủ thêm chút, tay Phó Ngọc Thanh trượt xuống vuốt ve bắp đùi trần trụi của hắn, không dằn được hứng thú, cổ họng hơi ngứa râm ram, anh nài nỉ: “A Sinh ngoan, em vẫn còn sức đánh quyền sao? Hay em lại lên giường ngồi đi?”
Mạnh Thanh vừa buồn cười vừa bực, hắn đẩy anh một cái rồi quảy đít xuống giường luôn.