Anh không dám táo tợn đi gặp Mạnh Thanh mỗi ngày, cũng không dám ở nhà gọi điện, chỉ khi nào đến công ty đóng kín cửa mới có thể yên tâm gọi một cú.
Mấy bữa nay Mạnh Thanh cũng bận vắt chân lên cổ, không dám đến công ty của anh, để được gặp anh, thỉnh thoảng làm xong việc sẽ đến quán trà Đan Quế chờ anh, hai người lúc gặp được lúc không, cứ thế lê lết qua chuỗi ngày dài bằng mấy năm trời.
Bởi vì Phó Cảnh Viên bệnh nặng, phận làm con lo xong việc công là đều phải quay về chỗ đường Phúc Hi, thành thử biệt thự nhà Phó náo nhiệt hơn hồi trước rất nhiều. Tuy Phó Ngọc Thanh không dọn về, nhưng đêm nào cũng về bên đường Phúc Hi, giờ Phó Cảnh Viên đã bình tâm tĩnh khí, lấy tĩnh dưỡng làm đầu, chẳng mắng mỏ anh nữa.
Chuyện của Mã Kính Tông là một cái dằm trong lòng Phó Ngọc Thanh, muốn dò hỏi, nhưng mà lại rất lo Mạnh Thanh biết chuyện xong lại đứng ra ra mặt thay anh, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đi hỏi Lạc Hồng Hoa. Lạc Hồng Hoa nghe anh kể đầu đuôi xong mới cười khẩy: “Cái tên họ Mã này đúng là chẳng ra gì, chỉ vì ba cái chuyện nhân tình nhân ngãi mà còn đánh chết người!” rồi hỏi anh, “tam gia, anh có muốn xả giận không?”
Phó Ngọc Thanh chỉ đến để tính hỏi chuyện thôi, chẳng ngờ nàng lại định làm căng đến vậy, mí mắt khẽ giần giật, phân vân lên xuống: “Nhưng mà tôi nghe nói Lạc ngũ gia cũng quen gã…”
Lạc Hồng Hoa nở nụ cười ngọt ngào, chỉ nói, “Tam gia cứ yên tâm, chẳng lẽ đến cả thiệt hơn ảnh hưởng thế nào tôi còn không rõ ư? Thật ra là tôi cũng từng bị gã ta gây chuyện rồi, lúc nào cũng muốn trả đũa lại cho thỏa! Bộ tam gia không nghĩ thế hả?”
Phó Ngọc Thanh đã từng được lãnh giáo nàng rồi, bèn cười: “Cô Lạc oai quá, làm sao mà tôi dám nhờ cô chứ? Chẳng qua là lỡ đụng phải người ta nên đâm lo, bởi vậy mới muốn đi nghe ngóng chút thôi ấy mà.”
Lạc Hồng Hoa im lặng hồi lâu, ngước mắt nhìn anh, bỗng dưng nói, “Tôi hiểu tam gia nói gì, chuyện ở bến tàu bận đó tôi thật lòng xin lỗi tam gia.” Nàng cười, nói: “Tam gia anh xem, giờ tôi cũng coi như công dã tràng đổ sông đổ bể rồi, anh làm người rộng lượng chớ để bụng lỗi của tiểu nhân, đừng tính toán với tôi nữa nhé.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ nàng sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy, chỉ cười bảo: “Cô Lạc nói gì thế, tôi nào phải người nhỏ mọn như vậy? Bến tàu lắm chuyện, tôi cũng hiểu mà, cô mà còn nói tiếp mấy lời này với tôi thì hơi bị khách sáo quá đấy.”
Nói đến đó thì nhớ tới Từ Thế Vĩ, bèn hỏi nàng.
Lạc Hồng Hoa vỗ tay đánh đét cái, nói: “Tam gia, anh nên khuyên A Sinh đi, cái loại khốn nạn vô liêm sỉ đó còn giữ lại làm gì không biết? Phải tôi nói chứ, chặt chân tay gã vứt xuống sông Hoàng Phổ làm mồi cho cá đã là khoan dung với gã lắm rồi!”
Phó Ngọc Thanh ho đôi tiếng, hơi khó xử bảo: “Cô Lạc, cô có thể để tôi đi gặp gã chút được không?… Tôi có mấy chuyện muốn hỏi gã.”
Lạc Hồng Hoa liếc anh, lơ đễnh cậy cậy chiếc nhẫn đính đá quý đeo trên ngón tay, chợt hỏi: “Tam gia, anh muốn hỏi gã chuyện Phượng Bình à?”
Phó Ngọc Thanh đâu ngờ nàng lại thông minh đến vậy, lúng ta lúng túng ấp úng giấu diếm: “Tôi phải hỏi rõ trước mới dễ khuyên ông chủ Mạnh tống gã vào tù, cô biết tính anh ta…”
Lạc Hồng Hoa phì cười: “Tam gia, chẳng phải tôi cố lấy lòng anh đâu. Anh kinh doanh đúng là cực mát tay, nhưng mà cái chuyện này, người tân phái như anh ấy, đời nào tra hỏi được ra ngô khoai gì? Để tôi hỏi cho.”
Kỳ thực những chuyện mà Phó Ngọc Thanh muốn hỏi, chuyện nào cũng không tiện nói trước mặt nàng, có điều nàng đã nói thế rồi thì anh cũng chẳng ngăn nổi, bụng một bầu bứt rứt, bèn bảo: “Thế thì làm phiền cô Lạc.”
Lạc Hồng Hoa là con người dứt khoát quyết tuyệt, bảo làm là làm ngay, lập tức sai người làm gọi nhà xe thuê xe, mình thì lên lầu thay quần áo, xong xuôi mới thong thả đi xuống.
Lúc lên xe, Phó Ngọc Thanh theo thói quen mở cửa xe cho nàng, Lạc Hồng Hoa ngẩn ra, rồi chợt mỉm cười: “Tam gia xin đừng chê tôi lắm chuyện. Nhưng mà tôi muốn biết, cô em gái này rốt cuộc hơn tôi ở điểm nào vậy?”
Phó Ngọc Thanh nào dám đáp câu này của nàng, chỉ bảo: “Cô Lạc đùa gì thế? Tôi thấy toàn Thượng Hải này, người có thể hơn được cô Lạc chẳng có mấy ai đâu.”
Ấy nhưng Lạc Hồng Hoa lại bỗng thất thần, đôi mắt trong veo xinh đẹp lặng lẽ liếc ra ngoài cửa sổ. Chiếc bóng phản chiếu trên cửa kính xe rất nhạt, tựa như tấm lịch cũ kỹ phai mờ, chẳng nhìn đặng dáng dấp tinh xảo đẹp đẽ nao.