Phô bày trước mắt là bức tranh sống động nức lòng dường ấy, ai mà nhịn được đây? Tận đáy lòng Phó Ngọc Thanh bừng lên một ngọn lửa mãnh liệt, nhưng lại sợ hắn không chịu nổi, nội tâm nhất thời giằng xé, cuối cùng cằn nhằn: “Em thế này là muốn mời tôi ăn cơm đó hả!”
Mạnh Thanh quay lại nhìn cái điệu hậm hà hậm hực của anh, cười hỏi: “Em có phải đàn bà đâu, cái này mà còn phải tránh tam gia ư?”
Lần này Phó Ngọc Thanh cũng thừa hiểu là hắn cố tình, không nhịn được cười: “Em đúng là, chẳng biết xấu hổ là chi!”
Nói xong lại cảm thấy câu này sao nghe giống con gái nhà ai đá mắt đưa tình thế nhở, thành ra mình tự rước ngượng vào thân, ho khan đôi tiếng tính lỉnh ra ngoài. Vậy mà một câu Nam Kinh anh vô tình thốt lên như thế lại làm Mạnh Thanh rất vui, nụ cười ăm ắp nơi khóe mắt bờ mi, kéo anh lại hỏi nhỏ: “Ngọc Thanh, muốn làm không?”
Phó Ngọc Thanh nhìn cơ thể trần trụi của hắn lại gần, con tim gần như muốn vọt ra khỏi lồng ngực tới nơi, chỉ hận không thể ôm hôn hắn, song ngoài mặt vẫn khổ sở kiềm chế, mắng hắn: “Em đấy! Vừa nãy rõ ràng đau như thế mà còn không biết đường đứng đắn lên!”
Mạnh Thanh lại không chịu buông tha anh dễ dàng, mập mờ nói, “Thế hay để em ngậm cho anh trước nhé…”
Không phải là Phó Ngọc Thanh không lung lay, nhưng nghĩ đến dáng vẻ rũ rượi của hắn vừa nãy, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nói: “Chẳng phải bảo tắm nhanh còn đi ăn cơm sao? Tôi xối qua là được. Lát còn đi ăn.” Còn cố tình bảo hắn: “Em là người tập võ, chuyện phòng the càng phải điều độ.”
Song lòng lại ăn năn khôn xiết, vừa trách mình lúc nãy sao lại không biết tiết chế như thế, vừa hận mình phải nhịn trong khi người trước mắt thì đang tra tấn mình thế này.
Mạnh Thanh bị anh nói đỏ lừ cả mặt, nào còn dám ho he gì nữa? Bởi vậy mới buông tay, chỉ là trông hơi thất vọng.
Hai người dội nước xong, thay quần áo sạch, Phó Ngọc Thanh lại đổi ý, hỏi hắn trong ngõ có còn bán chè như lần trước không, bảo không muốn ra ngoài ăn, ăn tạm gì cho xong bữa là được rồi.
Mạnh Thanh đồng ý, Phó Ngọc Thanh xung phong chạy ra ngoài thay hắn, nhưng Mạnh Thanh khăng khăng không chịu, ngoan cố đứng dậy, buồn bực nhìn anh: “Không muốn để anh ra ngoài đâu.”
Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười, chẳng biết phải làm sao nữa, bỗng dưng nghĩ tới bốn chữ kim ốc tàng kiều, mặt tức thì nóng lên, liếc hắn một cái, nói: “Được rồi, thế thì em về nhanh nhé.”
Trước khi đi, Mạnh Thanh còn lên lầu cầm một xấp gì đó xuống, đến gần mới biết là một chồng thư, nụ cười trên môi Phó Ngọc Thanh chậm rãi nhạt phai.
Mạnh Thanh nói chuyện không hề nhìn anh, tiếng cũng không vang, nhưng lời lại rất rõ ràng, “Tạm thời em chưa về được, tam gia chờ chán thì đọc ít thư cũng được,” hắn lấy lá thư chưa mở trên cùng ra: “đây là Lục công tử đưa anh.”
Phó Ngọc Thanh chẳng ngờ hắn sẽ cho mình một nan đề thế này, dường như có nhận hay không cũng đều không ổn.
Lưỡng lự chốc lát, Mạnh Thanh đặt chồng thư còn lại lên bàn đá, khẽ bảo: “Đây là em viết.”
Phó Ngọc Thanh thực sự chẳng dám tin, anh nhìn Mạnh Thanh, ngồi xuống cạnh bàn bàn, quả nhiên tất cả đều là những lá thư chưa mở, đều là chữ viết của Mạnh Thanh, ba chữ Phó Ngọc Thanh viết bên ngoài phong bì đặc biệt đẹp.
“Viết bao giờ thế?” Phó Ngọc Thanh hỏi hắn.
Mạnh Thanh cầm thư của Lục Thiếu Kỳ trong tay, có vẻ không được tự nhiên: “Lúc anh ở bệnh viện, còn mấy hôm em đi Hồng Kông nữa, ngày nào em cũng viết…,” giọng hắn bỗng nhỏ xíu, gần như chẳng nghe ra, “vốn không định cho anh đọc đâu.”
Phó Ngọc Thanh không nén được nụ cười: “Tôi càng muốn đọc.” Hơi dừng lại, bảo: “Thư của Lục Thiếu Kỳ, em đọc cho tôi nghe đi.”
Mạnh Thanh khó hiểu nhìn anh, Phó Ngọc Thanh ngẩng lên đón ánh mắt hắn: “Tôi không có chuyện gì phải giấu em cả, em cứ đọc cho tôi nghe đi.”
Mạnh Thanh dường như rất xúc động, song lại trầm lặng một cách bất ngờ, chẳng nói gì.
Sau khi hắn đi, Phó Ngọc Thanh mới mở từng lá thư của hắn ra đọc.
Thư Mạnh Thanh viết rất đơn giản ngắn gọn, giống giấy nhắn hơn chứ chẳng thấy giống thư ở đâu.
Có một phong viết, Chấn Ngọc mọc răng rồi, Đình Ngọc bị nó cắn khóc ầm lên, em dỗ mãi mới nín. Tính nó thực sự hơi giống tam gia đó, hơi yếu ớt, lại còn dính người nữa chứ.
Phó Ngọc Thanh nóng cả mặt, hậm hực nghĩ bụng, mình có khóc bao giờ đâu?