Chắc là Mạnh Thanh đã dậy từ sớm rồi, cậu gõ cửa, chờ chưa bao lâu đã nghe thấy một tràng tiếng bước chân vội vàng vọng tới từ bên trong cửa. Đỗ Hâm không nghĩ hắn lại sốt ruột mở cửa đến vậy, đâm ra cũng ngạc nhiên.
Mạnh Thanh mở cửa ra, thấy là cậu thì dường như thất vọng lắm, ngẩn ra giây lát mới cho cậu vào.
Mới đầu Đỗ Hâm không nghĩ gì nhiều, hỏi hắn đã ăn sáng chưa, xong hỏi bao giờ mới đón mấy nhóc Đình Ngọc về, tán gẫu dăm ba câu với hắn rồi cáo từ.
Ra đến đầu ngõ, Đỗ Hâm mới bỗng dưng nghĩ, lẽ nào hắn đang đợi thiếu gia sao? Vừa nghĩ thế lòng đã thấp thỏm. Đáng ra phải đi bệnh viện, nhưng lại lập tức đổi ý, tới thẳng công ty thủy vận. Cậu nghĩ, nếu mà gặp được thiếu gia thì sẽ báo cho anh ngay.
Phó Ngọc Thanh cũng không ở công ty thủy vận, Đỗ Hâm chẳng biết anh đâu rồi, chỉ còn nước lại đến công ty mậu dịch thử vận may xem sao. May mà vận may của cậu không tệ, lúc người ở công ty cũ dẫn cậu lên, Phó Ngọc Thanh đang sôi nổi bàn chuyện công xưởng mới với Lưu Tử Dân.
Cả hai thấy cậu vào thì có chút bất ngờ. Lưu Tử Dân từng gặp cậu rồi, biết cậu là người thân thiết bên Phó Ngọc Thanh, bèn cười, bảo muốn ra ngoài làm miếng trà rồi vươn vai ra ngoài.
Phó Ngọc Thanh mời cậu ngồi xuống, cười: “Cậu thế mà thần thông quảng đại nhỉ, sao lại biết ta ở đây?”
Đỗ Hâm đứng trong văn phòng thân quen, trên tường vẫn treo ảnh thiếu nữ tân thời như ngày nào, trên bàn vẫn là một chồng báo như ngày nào, cậu dường như đã quay trở lại cuộc sống vô lo nghĩ ngày xưa, cả người cũng nhẹ nhàng hẳn đi, cười khì: “Chuyện của thiếu gia, đương nhiên cái gì tôi chẳng biết.”
Sao Phó Ngọc Thanh không biết là cậu đang đùa chứ? Thấy trán cậu mướt mồ hôi, bèn lấy khăn tay lau mồ hôi cho cậu rồi chuyển quạt quay về phía cậu, quạt mát cho cậu một lúc.
Đỗ Hâm bèn thuật lại lời Mạnh Thanh sau khi về cho anh: “Thiếu gia, anh ta bảo anh ta đi tìm cậu, trên đường thấy trong xe cậu có người, chắc là anh ta nghĩ cậu có việc phải làm nên không chào hỏi gì cậu hết mà tự quay về luôn.”
Phó Ngọc Thanh cau mày, song không nói gì.
Đỗ Hâm đoán thử tâm tình anh, hỏi: “Thiếu gia, thư của cậu tôi đưa anh ta rồi, sao mà ngắn thế, rốt cuộc cậu viết cái gì vậy?”
Phó Ngọc Thanh nhìn cậu, bỗng hỏi: “Cậu đến nhà em ấy, em ấy có gì lạ không? Trên người có bị thương ở đâu không?”
Đỗ Hâm không hiểu ý anh, thắc mắc, chẳng phải thiếu gia gặp anh ta ở biệt thự Đỗ rồi sao? Sao lại còn hỏi thế? Đang định lắc đầu thì lại trố mắt ra, ngẫm lại dáng vẻ của Mạnh Thanh ngồi trên ghế, mới ngập ngừng: “Không có đâu nhỉ? Trông không sao mà ta.” Thế rồi hỏi: “Thiếu gia, lúc anh ta chưa về thì cậu lo lắng bao nhiêu, bây giờ anh ta về rồi đấy, đang rảnh ở nhà thôi, sao cậu không đi thăm anh ta đi.”
Thế nhưng Phó Ngọc Thanh chẳng nói gì cả.
Hai ngày này anh cầm bức thư mà Lạc Hồng Hoa chuyển cho, chờ mòn chờ mỏi không nhận được tin tức gì từ Mạnh Thanh, cồn ruột vô cùng, cả đêm chỉ toàn mơ ác mộng, kết quả bệnh dạ dày lại tái phát, khổ sở mất một phen.
Hôm qua Mạnh Thanh về Thượng Hải, gọi điện mời gặp anh rồi còn gọi ô tô đến đón anh. Nhưng vì Mạnh Thanh tự quyết tự làm, chẳng nói chẳng rằng một câu đã đi Hồng Kông nên anh giận vô cùng, chỉ là nghe điện thoại của Mạnh Thanh xong thì lại không kìm được mà tha thứ cho hắn, bụng nghĩ, chỉ một lần này thôi đấy.
Nào ngờ xe chở anh thẳng đến đường Đỗ Mỹ, bọn họ lại gặp nhau trước biệt thự Đỗ.
Vừa mới thấy anh, Mạnh Thanh đã dặn anh lát đi gặp ngài Đỗ nhé, thế xong chẳng nói gì nữa. Cả chuyến đi Hồng Kông, một chữ cũng chẳng giải thích gì với anh.
Đã đến nước này rồi, Phó Ngọc Thanh sao lại không hiểu ý hắn đây? Biết là hắn có ý tốt thật đấy, chỗ đó lại cũng chẳng phải nơi phù hợp để nói chuyện, cơ mà giận thì vẫn không nhịn được.
Sau đó chẳng biết Mạnh Thanh đi đâu, anh còn ở biệt thự Đỗ chơi hết một ván bài. Quanh bàn bài toàn những nhân vật không thể đắc tội, không chỉ có ngài Đỗ, mà còn có anh em nhà họ La làm bất động sản, luật sư Tống trứ danh vân vân mây mây, Phó Ngọc Thanh chỉ có thể tươi cười tiếp đãi. Anh thua thì nhiều mà thắng thì ít, đánh mãi, thua tận mấy vạn lận rồi mà vẫn phải vờ như không có gì, ngài Đỗ luôn miệng khen anh phong thái chơi bài rất đẹp.
Nếu không phải vì công ty thủy vận gọi có việc gấp gọi điện tới tìm, chỉ e anh còn khướt mới thoát được.
Lúc cáo biệt, cũng vẫn chẳng thấy bóng dáng Mạnh Thanh đâu, anh rời biệt thự Đỗ, lên xe, vừa mới đóng cửa xe dạ dày đã lên cơn đau dữ dội, lưng đầm đìa mồ hôi lạnh.
Đúng buổi chiều ấy Triệu Vĩnh Kinh lại đến tìm anh, là vì muốn nói chuyện Dương Thu Tâm với anh.