Tọa Hoài Bất Loạn

chương 239

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mạnh Thanh vốn đang rất bình tĩnh, vậy mà lúc này lại hoảng hồn, vội vàng đưa tay lau nước mắt cho anh, xoắn xuýt hỏi anh có phải bị đau ở đâu không.

Phó Ngọc Thanh nhắm mắt, lòng xót xa vô kể, khẽ đáp: “Không đau. Thấy em nên mừng quá thôi.”

Mắt Mạnh Thanh đỏ ngầu, vuốt ve khóe mắt và mái tóc anh, thở dài một tiếng rất nhẹ, dỗ dành anh: “Không sao rồi.”

Phó Ngọc Thanh cười, chìa tay ra cho hắn, Mạnh Thanh thoáng lưỡng lự liếc hộ lý một cái, sau đó mới lặng lẽ nắm lấy tay anh.

Giường dưới thân vừa mềm vừa thoải mái, quả là một trời một vực với trong nhà giam. Mạnh Thanh cứ thế nắm tay anh, ngồi bên cạnh anh, nhẹ nhàng vuốt ve tóc và gò má anh, Phó Ngọc Thanh chỉ cảm thấy an tâm vô cùng, còn muốn nói đôi câu với hắn nữa, nhưng mệt quá, lại còn uống thuốc nên chẳng kịp nói gì mà đã thiếp đi mất.

Hôm sau lúc tỉnh lại, Mạnh Thanh đã không còn bên cạnh anh nữa. Phó Ngọc Hoa đang ngồi cạnh anh đọc báo, chẳng biết đọc được gì mà nhăn mặt, thấy anh tỉnh mới bèn tỉnh bơ gấp báo lại đặt xuống ở xa, hỏi anh có muốn dậy ăn chút gì không.

Phó Ngọc Thanh không thể hỏi Mạnh Thanh đâu rồi, bảo là muốn ngồi dậy, nhưng Phó Ngọc Hoa lại ấn anh xuống, nói: Không cần ngồi dậy.

Nói rồi bấm chuông gọi người tới.

Phó Ngọc Thanh súc miệng lau mặt trên giường, cô y tá trẻ còn đặc biệt mang tới một chiếc bàn ăn nhỏ cho anh, mời anh dùng bữa sáng trên giường. Bởi vì người anh còn yếu nên bác sĩ dặn không cho anh ăn nhiều, phải từ từ từng bước. Thế nên bữa sáng chẳng có bao nhiêu, chỉ có một cốc sữa nóng, nửa bát cháo yến mạch và nửa trái đu đủ.

Tối qua Phó Ngọc Thanh vừa tiêm lại vừa uống thuốc, không có gì vào bụng, bây giờ đã thấy đói. Có điều anh biết dạ dày của mình không khỏe, sợ ăn xong rồi lại nôn ra, cho nên ăn rất chậm.

Thế nhưng anh ăn bao lâu rồi vẫn không thấy Mạnh Thanh về, lúc bấy giờ mới giả vờ bâng quơ hỏi: “Ông chủ Mạnh đi rồi à?”

Phó Ngọc Thanh không muốn anh động tay, cắt nửa quả đu đủ kia ra đâu vào đấy cho anh xong mới nói: “Hắn có mấy việc phải làm.”

Phó Ngọc Hoa ở bên cạnh anh cho đến trưa, anh bảo anh muốn đọc báo, nhưng Phó Ngọc Hoa lại không cho, chỉ bảo tinh thần anh chưa tốt, phải nhắm mắt nghỉ ngơi đi.

Thế rồi mới lại nói đến chuyện mấy hôm trước với anh, cảm khái một hồi.

Vì anh tự dưng bị bắt nên nhà Phó đi nhờ vả khắp nơi, sau đó nhờ tới ngài Đỗ mới coi như là có cửa. Song muốn thả người thì phải nộp một khoản tiền khổng lồ, Phó Ngọc Hoa nhất thời không chi ra được, là Hà Ưng Mẫn hay tin, sợ bọn họ phải dùng tiền nên mới viết một tấm séc ngân hàng cho.

Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại giúp đỡ mình như vậy, cảm kích vô cùng, bảo: “Đúng là may mà có hắn.” Ngẫm nghĩ lát lại thấy hối hận: “Đều là tại em, cứ cho là chẳng có gì to tát nên rề rà mãi, nếu mà em đăng báo ly hôn sớm mấy hôm thì đã chẳng xảy ra chuyện thế này rồi.”

Phó Ngọc Hoa nghe anh nhắc tới đó, không nén được tiếng thở dài, trấn an anh: “Làm gì có chuyện đơn giản thế. Em có phải Cộng sản hay không, chẳng lẽ người của tòa án quân sự không biết hay sao? Bọn họ mà muốn bắt lỗi em thì không tìm ra được chắc? Vào cái chỗ đó, kiểu gì cũng phải tiêu tiền tiêu tai thôi. Sau này phải cẩn thận hơn, đừng đắc tội người ta.”

Phó Ngọc Thanh nghe ra ẩn ý trong lời anh, bèn hỏi anh: “Biết là ai rồi à?”

Phó Ngọc Hoa cười khổ: “Biết là ai thì chả dễ hơn bao nhiêu rồi? Chính là bởi vì không biết là ai nên mới khó đấy. Em biết ông chủ Đỗ bảo gì với ông chủ Mạnh không? Ngài ấy bảo, đây là hiểu lầm!”

Phó Ngọc Hoa nói tới mà vẫn cáu tợn, chỉ là tinh thần của anh kém quá, cho nên mới nhịn thôi.

Phó Ngọc Thanh thừa hiểu, bắt anh vào, thậm chí chẳng thèm thẩm vấn, đó lại chẳng rõ ràng quá? Anh có phải Cộng đảng hay không, cái đó căn bản không quan trọng, miễn là trong tay có tiền, chịu xòe tiền ra là được. Thế này thì khác gì bắt cóc tống tiền đâu?

Bởi vì vướng chuyện công ty nên Phó Ngọc Hoa mới gọi người làm đến chăm sóc cho anh, nhưng dẫu vậy vẫn hết sức bất an, ngồi mãi đến tận khi Mạnh Thanh tới mới chịu rời đi.

Trước khi đi chẳng biết còn trao đổi gì với Mạnh Thanh nữa, nhưng mà giấu không cho anh biết.

Sáng anh đã ăn ít, lại còn uống thuốc, cho nên không nôn. Đến trưa bác sĩ cũng không cho anh ăn nhiều, bảo còn phải theo dõi thêm. Anh muốn đọc báo, y tá chỉ mang báo tiếng Anh tới, xong bưng bàn ăn lên giường anh, vẫn ăn đồ Tây là chính, ít ỏi đến đáng thương. Mạnh Thanh không kìm được cau mày, hỏi: “Ăn thế này sao đủ?”

Y tá không biết nên bèn giải thích cho hắn, bảo phải từ từ, không thì dạ dày không chịu được, sẽ nôn ra.

Truyện Chữ Hay