Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Đỗ Khê Nhiễm vẫn còn ho chút đỉnh, nhưng đã không uể oải, bủn rủn như tối qua nữa, sắc mặt cũng đỡ hơn nhiều.
Diệp Nam Nịnh đặt thuốc trước mặt Đỗ Khê Nhiễm. Chương Mịch Song nhìn cô bạn ngoan ngoãn uống thuốc, từ đầu chí cuối hệt một đứa trẻ được chăm chút thì không khỏi buồn bực. Đỗ Khê Nhiễm trước kia không phải như thế!
Đừng nói chỉ là cảm xoàng một chút, dù có tới tháng cộng thêm đau nửa đầu đi nữa thì bạn cô cũng không một lời ku rên, vẫn kiên trì xử lí xong chút việc cuối cùng tại chỗ làm, bảo uống thuốc chẳng khác gì đòi mạng.
Đỗ Khê Nhiễm uống thuốc xong, phát hiện cái nhìn u oán của Chương Mịch Song, bèn hỏi: “Cậu nhìn cái gì?”
“Đỗ Khê Nhiễm, cậu thay đổi rồi.” Chương Mịch Song gằn từng chữ.
“Mình thay đổi chỗ nào?”
“Chỗ nào cậu cũng đổi hết!” Chương Mịch Song đứng dậy nói.
Đỗ Khê Nhiễm quay đầu hỏi Diệp Nam Nịnh: “Em nói xem, chị thay đổi chỗ nào?”
“Gầy hơn.” Diệp Nam Nịnh đáp.
Chương Mịch Song: “...”
Diệp Nam Nịnh dọn hết số thuốc còn lại, hỏi: “Chị có muốn đi ngủ một chút không?”
Đỗ Khê Nhiễm không trả lời mà quay sang hỏi Chương Mịch Song: “Cậu tính chừng nào về?”
“Cậu bệnh rồi, giờ mình đi ngay sao đặng? Mình muốn ở lại chăm cậu.” Chương Mịch Song nói hết sức chân thành, Đỗ Khê Nhiễm cũng không tiện đuổi nữa.
Ba người ngồi trên sô pha mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau. Mãi một lúc sau, Chương Mịch Song mới nói: “Tiểu Diệp, em không phải làm chuyện gì khác à? Mau đi bận việc của em đi, ở đây có chị trông rồi.”
Diệp Nam Nịnh lắc đầu: “Chăm sóc Đỗ tổng chính là chuyện của em.”
Đỗ Khê Nhiễm phải mím môi mới không khiến khóe miệng nhếch lên quá rõ ràng.
“Không nhìn ra em với nó thân thiết đến vậy cơ đấy...” Chương Mịch Song ghen tị nói.
“Các chị cũng thân lắm chứ. Hai người quen biết nhau cả hai mươi năm rồi đúng không?” Diệp Nam Nịnh ỉu xìu nói.
“Đúng vậy, từ tiểu học là bọn chị biết nhau rồi, còn là đánh một trận vì tranh chức lớp trưởng mới trở nên thân thiết nữa.” Mặt Chương Mịch Song lại hiển hiện vẻ đắc ý. Bất luận hiện tại Đỗ Khê Nhiễm có thân với ai thì tình cảm hai mươi năm của các cô cũng không thể phai mờ!
“Hay thật đấy.” Diệp Nam Nịnh nói, “Em và Đỗ tổng mới biết nhau chưa được nửa năm, may mà có thể gặp nhau mỗi ngày.”
Sắc mặt Chương Mịch Song cứng đờ. Cô hỏi: “Nhiễm Nhiễm, giá nhà chỗ này của các cậu bao nhiêu? Không mấy mình qua đây mua nhà.”
Đỗ Khê Nhiễm thong dong nói: “Cậu mới mua nhà mà, trong thẻ cái người còn đang trả góp là cậu còn tiền tiết kiệm à?”
Chương Mịch Song: “Hết rồi. Vậy thôi thì nhân lúc bên kia đang trang trí, mình dọn qua chỗ này của cậu ở nhé? Dù sao Hà Nhược cũng không về mà.”
“Không được.” Diệp Nam Nịnh lên tiếng ngay tắp lự.
Chương Mịch Song nhìn sang với vẻ phật lòng: “Nhiễm Nhiễm còn chưa nói gì mà, sao em lại không đồng ý?”
Diệp Nam Nịnh ngập ngừng rồi đáp: “Tại vì... bạn trai chị sẽ không đồng ý.”
“Cũng phải.” Chương Mịch Song bắt đầu sầu não.
Đỗ Khê Nhiễm dở khóc dở cười, không ngờ hai người này lại ghen lên. Nhìn sang Diệp Nam Nịnh đang im ắng, cô lại vỗ vỗ vai Chương Mịch Song: “Cậu đi với mình vào phòng, mình có cái này cho cậu.”
“Không thành vấn đề, có quà quý gì muốn tặng mình hở?” Chương Mịch Song tung tăng bước theo sau, còn không quên quay đầu nhìn Diệp Nam Nịnh một cái, nhấn mạnh, “Không hổ là chị em tốt nhất của mình, lúc nào cũng có quà tặng.”
Diệp Nam Nịnh ngồi trong phòng khách, trơ mắt nhìn hai người kia vào phòng. Cửa phòng vô tình khép lại, cô mất mát cúi đầu, tự an ủi bản thân rằng: Không sao, Chương Mịch Song là bạn thân nhất của Đỗ Khê Nhiễm, mày là bạn gái chị, không thể ghen!
Trong phòng, Chương Mịch Song thấy Đỗ Khê Nhiễm ngồi xuống ghế, nghiêm túc nhìn mình, không hề có ý định nhúc nhích thì cũng đoán ra ngay dụng ý của cô bạn: “Cậu vốn không định đưa mình cái gì hết, chỉ muốn kéo mình ra nói chuyện thôi đúng không?”
Đỗ Khê Nhiễm gật đầu.
“Chuyện gì?”
“Không phải cậu muốn biết người mình thích là ai à?”
“Cậu chịu nói mình nghe á?”
Đỗ Khê Nhiễm lại gật đầu, sau đó vươn ngón út: “Giao kèo trước, nói cậu biết xong thì cậu không được đi kiếm chuyện với người đó đấy nhé.”
“Ấu trĩ.” Chương Mịch Song miệng thì chê nhưng tay lại ngoéo tay với bạn hết sức tự nhiên, “Thật không hiểu nổi, mình có thể đi kiếm chuyện gì chứ? Chẳng lẽ anh ta là tội phạm?”
“Không phải.”
“Vậy là đồ lăng nhăng, cặn bã?”
“Không phải.”
“Vậy được rồi. Mình ăn no rửng mỡ sao mà đi kiếm chuyện với anh ta làm gì? Chỉ cần con người anh ta có đạo đức, tốt với cậu thì chẳng lẽ mình lại phản đối?”
Đỗ Khê Nhiễm tung ra quả bom: “Người đó là con gái.”
“Ờ, còn không phải chỉ là... Cái gì?!” Chương Mịch Song kinh ngạc biến sắc, suýt chút nữa đã khuỵu té, nhìn cô bạn bằng ánh mắt khó tin, “Cậu nói cái gì? Con gái á?”
Đỗ Khê Nhiễm gật gật đầu.
“Cậu, cậu... sao... cái...” Chương Mịch Song ú ớ cả buổi vẫn chưa nói được tròn câu. Cô hít sâu, điều chỉnh tâm trạng, thấy vẻ mặt Đỗ Khê Nhiễm không giống đang giỡn chơi mới kinh ngạc nói, “Chuyện hồi nào?”
“Thì lần trước nói với cậu, mình mới phát hiện mình rung động.” Đỗ Khê Nhiễm thẳng thắn nói.
Thật ra việc ngả bài với bạn thân không nằm trong kế hoạch của cô. Bất luận là đồng tính hay dị tính, cô đều có khuynh hướng chờ tình cảm ổn định một hai năm rồi mới báo cho những người chung quanh. Nhưng vừa rồi, thấy Diệp Nam Nịnh muốn quan tâm cô còn phải e dè tìm lí do, thật sự khiến người ta đau lòng.
Chương Mịch Song lúc này còn đang chìm trong cảm xúc hốt hoảng, kinh ngạc nói: “Cậu hồi trước... Cậu là giờ mới cong hay từ nhỏ đã cong rồi?”
“Bây giờ.”
Chương Mịch Song thở phào: “Làm mình sợ gần cht. Vậy cậu có yêu thầm mình bao giờ chưa?”
“Không có, nằm mơ cái gì đấy?”
Chương Mịch Song bĩu môi, vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Nếu Đỗ Khê Nhiễm đã cong từ đầu thì cô cũng chẳng hoài nghi nhân sinh đến thế.
Đang yên lành, sao nói cong là cong ngay vậy chứ?
“Rốt cuộc cậu làm sao?” Chương Mịch Song nghĩ nát óc cũng không ra, “Sao chẳng có dấu hiệu gì cả mà tự dưng lại cặp con gái?”
“Chịu thôi, đúng lúc gặp được, còn phải lòng em ấy, mình cũng đâu còn cách nào khác.” Đỗ Khê Nhiễm cười nói.
Chương Mịch Song: “Trên thế giới còn rất nhiều đàn ông tốt mà, tại sao bắt buộc phải là con gái?”
“Nhưng những người đàn ông tốt đó đều không phải em ấy.” Đỗ Khê Nhiễm chỉ vào ng.ực mình, “Cậu cho rằng mình chưa suy xét những vấn đề mà cậu lo lắng sao?”
“Vậy nên mới khác thường đó.” Chương Mịch Song biết bạn mình trước giờ là người cẩn trọng, chỉ làm lớp trưởng thôi mà cũng phải tìm hiểu tình hình trong lớp trước rồi mới đứng ra ứng cử. Độc thân bao nhiêu năm qua cũng là vì chưa bao giờ chấp nhận thoả hiệp mà hạ thấp điều kiện, tự dưng lại tìm một cô bạn gái trong khi chẳng có kế hoạch gì trước, không hề giống tác phong của cô nàng, “Rốt cuộc cậu nghĩ sao? Chơi thôi hay là nghiêm túc?”
Đỗ Khê Nhiễm tắt nụ cười, nghiêm mặt nói: “Cậu thấy mình là người sẽ tùy tiện chơi chơi à?”
“Không giống.” Nếu Đỗ Khê Nhiễm là người tùy tiện thì bao nhiêu năm qua cô cũng chẳng phải sầu vì chuyện tình cảm của cô bạn thân.
“Cậu yên tâm đi. Trước khi bên nhau thì mình đã cân nhắc thiệt hơn hết rồi.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
Chương Mịch Song: “Thật không? Thí dụ như?”
“Thí dụ như rất khó qua được ải của ba mẹ mình. Gia cảnh của em ấy... thật ra gia cảnh em ấy rất tốt, người nhà em ấy chưa chắc sẽ tiếp nhận mình. Còn nữa, nếu về già, tụi mình mắc bệnh, phải phẫu thuật thì người kia ngay cả thân phận để kí tên cũng không có...”
“Cậu tính xa thật đấy, tính đến tận lúc già.” Chương Mịch Song nghẹn lời, trố mắt. Cơ mà đây mới đúng là tác phong của Đỗ Khê Nhiễm, trước khi đưa ra bất kì quyết định gì cũng sẽ suy xét đến những khó khăn. Cô không khỏi lo lắng nói: “Hồi trước cậu cứ lo nghĩ nhiều vậy đấy, phải tính hết nguy cơ trước rồi mới nghĩ tới chuyện yêu đương. Lần này rõ ràng phải mạo hiểm hơn hết thảy những lần trước, sao cậu còn lao vào?”
“Bởi vì thích.” Đỗ Khê Nhiễm gằn từng chữ, “Sau khi suy xét hết tất cả những khó khăn rồi cân nhắc chúng với chuyện phải mất đi em ấy thì mình phát hiện những khó khăn đó không là gì cả, có thể cùng nhau từ từ giải quyết. Chỉ riêng việc mất em ấy là mình không làm được.”
Nghe vậy, Chương Mịch Song im lặng một lúc, kiên nhẫn quan sát cô bạn: “Giống như mình mới biết cậu lần đầu.”
Đỗ Khê Nhiễm mỉm cười: “Không, cậu là bạn lâu năm của mình.”
Chương Mịch Song hằm hè, khóe miệng cũng từ từ cong lên: “Cậu ăn chắc mình sẽ không phản đối cậu chứ gì?”
“Vây cậu sẽ phản đối mình ư? Cắt đứt quan hệ với mình, từ nay không qua lại nữa?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
Chương Mịch Song thở dài: “Suy cho cùng thì yêu đương là chuyện của chính cậu thôi. Nếu cậu đã suy nghĩ cặn kẽ và đưa ra quyết định rồi thì mình đây đương nhiên sẽ chúc phúc.” Chương Mịch Song cười cười, “Tôn trọng sự đa dạng của tình yêu.”
Đỗ Khê Nhiễm và Chương Mịch Song nhìn nhau cười, sau đó đập tay một cái.
“Vậy cậu có thể nói cho mình biết rốt cuộc là con gái nhà ai mà lại khiến cậu vứt bỏ nguyên tắc đi mạo hiểm chưa?” Chương Mịch Song hiếu kì nói, “Chừng nào thì mình được gặp?”
“Con gái nhà họ Diệp.”
“Nhà họ Diệp?” Chương Mịch Song ngẫm nghĩ về họ Diệp cả buổi, nhất thời lại không nghĩ ra được, cho đến khi nghe thấy Diệp Nam Nịnh gõ cửa bên ngoài, dường như đã chờ sốt ruột nên tìm cớ hỏi: “Đỗ tổng, chị Song, hai người muốn ăn bữa xế không? Em làm ít đồ ăn cho hai chị nhé.”
“Được. Cơ mà Tiểu Diệp, em từ từ, tụi chị còn có chuyện chưa nói xong.” Chương Mịch Song đáp lại một câu, rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó, cô bất thình lình quay ngoắt sang nhìn Đỗ Khê Nhiễm, “Tiểu Diệp... Đỗ Khê Nhiễm, đừng nói người đó là Tiểu Diệp đấy nhé?!”
Đỗ Khê Nhiễm chỉ cười, không đáp.
Chương Mịch Song: “...”
Từ vẻ mặt đó là có thể nhìn ra, cô đoán đúng rồi.
“Mình gây nghiệp gì vậy trời? Phải cùng lúc đón nhận tin cả hai người bên cạnh mình đều cong hết, còn lén lút yêu nhau sau lưng mình nữa!” Chương Mịch Song vỗ vỗ ng.ực, cảm giác như khó thở, “Cậu không trêu mình đấy chứ?”
“Trêu cậu làm gì.” Đỗ Khê Nhiễm cười bước đến mở cửa trả lời Diệp Nam Nịnh, “Em cứ làm đại gì đó là được rồi, không làm cũng không sao. Tụi chị nói chuyện xong ngay đây.”
“Hai chị đang nói gì dạ?” Diệp Nam Nịnh mong ngóng hỏi. Hai người vào phòng nói chuyện đã lâu lắm rồi, cô nhấp nhổm đứng ngồi không yên, giờ mới mò sang nghe ngóng.
“Lát nữa nói cho em biết.” Đỗ Khê Nhiễm kề sát vào hôn lên môi cô nàng một cái, thấy cô nàng đỏ mặt sững người ra đó mới cười đóng cửa lại, quay đầu nhìn sang Chương Mịch Song, người lúc này cũng cứng đờ chẳng khác gì.
Đỗ Khê Nhiễm khoanh tay, cười hỏi: “Giờ tin chưa?”
“Tin...” Chương Mịch Song mắt chữ O, mồm chữ A, sau đó mới choàng tỉnh táo lại. Cô bước vào mấy bước, trong đầu là một lô xắc xông những vấn đề, chẳng biết nên hỏi cái nào trước. Sau một hồi rối rắm, cô không nhịn được mà cất lời khiển trách, “Cậu cong thì thôi đi, sao còn ăn cỏ gần hang thế này. À không phải, cậu đây là trâu già gặm cỏ non!”
Đỗ Khê Nhiễm: “Cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không nói bậy được đâu nha.”
Chương Mịch Song: “Mình nói bậy chỗ nào?”
Đỗ Khê Nhiễm: “Mình còn chưa ăn.”
Chương Mịch Song: “...”
_____________