Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Ngày hôm sau, Đỗ Khê Nhiễm được Diệp Nam Nịnh gọi dậy ăn cơm, áo ngủ cũng chẳng kịp thay, chỉ đánh răng rửa mặt xong là mơ mơ màng màng đi sang nhà đối diện, vừa ngồi xuống đã nằm ườn ra bàn, rõ là vẫn chưa ngủ đủ.
"Còn buồn ngủ lắm hả chị?" Diệp Nam Nịnh sờ trán Đỗ Khê Nhiễm.
"Chị đâu có sốt, sờ chỗ đó làm gì." Đỗ Khê Nhiễm nói thầm, lại mở to mắt nhìn cô nàng, "Là ai tối qua ăn vạ ở nhà chị, chơi đến nửa đêm?"
Diệp Nam Nịnh cười cười: "Lỗi em."
Tối qua tuy có khúc nhạc đệm nhưng bằng năng lực làm nũng vừa được khai phá, Diệp Nam Nịnh đã chuyển dời sự chú ý của Đỗ Khê Nhiễm đi thành công. Thời gian hôn môi kéo dài, đùa nhau đến hơn hai giờ khuya.
Mà trong lúc đang chìm đắm thì thi thoảng Đỗ Khê Nhiễm phát hiện tay của cô nàng lại bất giác mò lên. Cô thở dc, mờ mịt hé mắt, nhìn Diệp Nam Nịnh.
Diệp Nam Nịnh cũng chẳng tốt hơn cô là bao. Hai quầng đỏ ửng bên má trông rất đẹp, ánh mắt ẩn chứa đầy dụ.c vng kiềm nén, tay đặt trước ng.ực cô, lại không rụt về ngay lập tức như lần trước đó, dường như đang thử thăm dò điểm mấu chốt của cô.
Khi ánh mắt chạm nhau, đột nhiên Đỗ Khê Nhiễm cảm nhận thấy cô nàng xoa nhẹ một cái. Lông mi cô chợt lay động, sau đó cắn lên môi đối phương trả thù.
Không bị đẩy ra, Diệp Nam Nịnh như được cổ vũ, đáp lại nụ hôn của Đỗ Khê Nhiễm một cách kích động, tay thì vẫn thư thả.
Đỗ Khê Nhiễm vô thức hừ một tiếng, mặt đỏ bừng, rồi lật ngược lại, ra mòi trả đũa.
Diệp Nam Nịnh hết sức phối hợp, chỉ là mặt đỏ hệt quả cà chua.
Đùa giỡn nhau, nhoáng cái đã khuya.
Diệp Nam Nịnh ngẫm lại bước tiến lớn mà tối qua vừa thực hiện, bất giác nở nụ cười. Cô ngồi xuống trước mặt Đỗ Khê Nhiễm, hai mắt sáng rỡ, ngoan ngoãn hệt một chú mèo con chờ được chủ nhân vuốt v.
Đỗ Khê Nhiễm ngồi dậy, vươn vai, sau đó xoa xoa đầu cô nàng. Mái tóc suôn mượt len qua kẽ ngón tay, vô cùng thoải mái, cô thấy yêu thích không nỡ rời tay.
Cơm nước xong, Đỗ Khê Nhiễm về nhà thay quần áo. Khi quay ra thì đã trở lại hình tượng ngự tỷ giỏi giang, hăng hái, đâu còn chút gì là mệt mỏi, lười nhác.
"Chị định ra ngoài à?" Diệp Nam Nịnh hiếu kì hỏi.
"Ừ, ra ngoài gặp một người bạn cũ, sẽ về nhanh thôi." Cô xỏ giày cao gót, vội vàng nói mấy câu rồi đi ngay.
Diệp Nam Nịnh dõi theo bóng chị rời đi, sau đó chán chường tiếp tục chỉnh luận văn, song lại không nhịn được mà nghĩ Đỗ tổng trang điểm đẹp thế là định đi gặp ai nhỉ?
Đỗ Khê Nhiễm hẹn một người bạn cũ thật, là bạn học cấp ba của cô, từng ngồi chung bàn hai năm, cũng phát triển sự nghiệp ở thành phố B nên vẫn giữ liên lạc, lâu lâu còn hẹn ra ăn một bữa cơm.
Đỗ Khê Nhiễm nhanh chân bước vào quán cà phê. Ánh mắt cô đảo vòng, thấy một người đàn ông giơ tay, cô mới cười bước qua: "Ngại quá, trên đường hơi kẹt xe."
"Không sao, tôi cũng vừa mới đến thôi." Người nọ cười cười. Anh ta tên Trần Thuật, mặt mũi đứng đắn, mang mắt kính, mặc tây trang, đã là một luật sư có tiếng của thành phố này.
"Ồ, gọi cà phê luôn rồi à. Cảm ơn nha." Đỗ Khê Nhiễm vừa ngồi xuống đã thấy ly cà phê ngay trước mắt, bèn bưng lên nhấp mấy ngụm.
"Ai bảo bà uống tới uống lui chỉ có mấy thứ này làm chi." Trần Thuật hàn huyên đôi câu rồi đan tay vào nhau theo thói quen, đặt trên bàn, "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
"Sao ông biết tôi có chuyện tìm ông?" Đỗ Khê Nhiễm cười hỏi.
"Bình thường tối bà mới liên hệ tôi."
Vì nguyên nhân công việc, hai người đều rất bận rộn nên thi thoảng muốn hẹn ăn cơm thì cũng chọn liên hệ vào buổi tối, cố gắng tránh đi khoảng thời gian bận nhất.
"Hơn nữa, giờ này hẹn tôi ra chắc cũng không phải để ăn cơm chiều đâu nhỉ? Chương Mịch Song không tới, rõ ràng là không phải tụ họp rồi." Trần Thuật nói.
Đỗ Khê Nhiễm gật gật đầu: "Đúng là có chuyện muốn nhờ ông."
"Chuyện gì?"
Đỗ Khê Nhiễm lấy từ túi xách ra mấy xấp tài liệu, nói: "Ông xem mấy tài khoản này, tôi muốn kiện họ tội phỉ báng, ác ý vu khống. Còn blogger này thì ăn cắp ý tưởng của người khác, lợi dụng lòng thương mà tuyên truyền sai sự thật."
Trần Thuật cầm lên xem thử: "Rốt cuộc là sao, bà nói cặn kẽ tôi nghe."
Uống cạn ly cà phê, Trần Thuật cũng hiểu đại khái đầu đuôi sự việc. Anh ta gọi nhân viên phục vụ châm thêm nước, sau đó nói: "Bà muốn ra mặt giúp blogger bị vu khống này à? Bà là gì của cô ấy?"
"Hàng xóm, đồng nghiệp, cũng là người bạn quan trọng nhất." Đỗ Khê Nhiễm nói.
"Cơ mà phải bảo người bạn này của bà đích thân ủy quyền luật sư mới được, bạn bè không thể làm thay."
Đỗ Khê Nhiễm há miệng thở hắt, lại không biết nên nói gì. Cô cụp mắt nhìn tờ chứng nhận ủy quyền, lòng thầm thở dài.
"Bà sao vậy?" Thấy bạn hơi ủ rũ, Trần Thuật hiếu kì hỏi, "Ảo não vì không thể ra mặt cho cô ấy hả?"
Đỗ Khê Nhiễm lắc đầu: "Tôi chỉ đang ảo não vì không thể ủy quyền thay em ấy thôi."
Ngay cả một tờ giấy để chứng minh quan hệ mà cô và Diệp Nam Nịnh cũng chẳng thể có. Lỡ xảy ra chuyện gì, các cô chỉ được xem như bạn bè của nhau.
"Thật ra chuyện này cũng không phải hết cách. Bà có thể vạch trần chuyện blogger bên kia tuyên truyền sai sự thật trước, nhắm vào chuyện ăn cắp ý tưởng và những tài khoản ác ý phỉ báng đó, cố gắng thuyết phục bạn của bà đi tố cáo hoặc tìm luật sư. Nếu tin tôi thì có thể bảo cô ấy đến tìm tôi lúc nào cũng được."
"Được, tạm thời chỉ có thể làm vậy. Cảm ơn ông." Đỗ Khê Nhiễm gật gật đầu.
Bàn xong chuyện, Đỗ Khê Nhiễm lập tức chào tạm biệt Trần Thuật, ai về bận việc của người nấy.
Tối qua cô cố ý đi xem Bếp Nhỏ Mỹ Gia phát sóng trực tiếp. Đối phương không ngừng đắp nặn cho bản thân hình tượng đẹp người đẹp nết yêu ẩm thực, kể lại quá trình đi nấu cơm cho hai cụ già neo đơn. Cô nhạy bén bắt được một địa danh.
Nơi đó từng là vùng khó khăn, gần như chỉ cần nhắc tên là biết ngay điều kiện kinh tế không được tốt. Nhưng nửa năm trước, cô có thấy trên bản tin thời sự rằng dưới sự thúc đẩy của Chính phủ, tất cả thôn dân ở đó đã được chuyển sang khu nhà bố trí xóa đói giảm nghèo, có đầy đủ các thiết bị điện gia dụng rồi. Loại bếp lò kiểu cũ kia không thể nào tái xuất hiện được.
Hoặc là người trong video không phải cụ già nơi đó, hoặc là ngay cả hai cụ già cũng giả nốt, chỉ có ê-kíp đang đóng kịch mà thôi.
Bất luận là cái nào cũng có thể chứng minh Bếp Nhỏ Mỹ Gia đang nói dối, lợi dụng lòng trắc ẩn của mọi người.
Sau khi sắp xếp lại những chứng cứ ấy, Đỗ Khê Nhiễm đăng lên khu bình luận của Bếp Nhỏ Mỹ Gia, chẳng mấy chốc đã được đưa lên đầu. Những bình luận bên dưới cũng tranh luận gay gắt, song vẫn thấy được một số fan qua đường đã bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của Bếp Nhỏ Mỹ Gia.
Chỉ lát sau, Bếp Nhỏ Mỹ Gia đã nhắn tin cho cô, nói cô bịa đặt sai sự thật, sẽ gửi giấy ủy quyền của luật sư.
Hành động ấy cũng chỉ hù dọa được mấy kẻ mù mờ thôi, Đỗ Khê Nhiễm lười trả lời.
Cô vào nhà vệ sinh rồi trở ra, khi mở Weibo lên thì lại phát hiện tinh hình đã biến đổi. Ông Cụ Dưới Tán Cây thế mà cũng đăng giấy ủy quyền luật sư, chỉ thẳng Bếp Nhỏ Mỹ Gia ăn cắp ý tưởng và những tài khoản cụ thể bịa đặt phỉ báng.
Đỗ Khê Nhiễm kinh ngạc nhìn Weibo, sau đó chạy sang gõ cửa nhà đối diện. Diệp Nam Nịnh vừa mở cửa ra thì cô đã nôn nóng hỏi: "Em tìm đến luật sư hồi nào vậy?"
"Sau khi chị đi." Diệp Nam Nịnh thành thật trả lời.
Sau khi Đỗ Khê Nhiễm đi, cô ở nhà hoàn toàn không có tâm trạng làm luận văn, thế là vào Weibo, nào ngờ lại thấy những lời nói về mình càng lúc càng giả dối, ác liệt, thậm chí đã bắt đầu đào bới thông tin cá nhân và cuộc sống riêng của cô. Dù chẳng muốn nhúng tay vào chuyện này nhưng Diệp Nam Nịnh vẫn không khỏi cảm thấy bực bội.
Vốn cô còn định để tối mới đăng, nào ngờ Đỗ Khê Nhiễm lại đi vạch trần chuyện đối phương quảng bá sai sự thật trước một bước. Cơ mà hành động ấy cũng khiến Đỗ Khê Nhiễm phải hứng chịu nhiều gạch đá, dưới bình luận có rất đông người đang mắng chị.
Thế nên cô không thể nào chờ đợi thêm được nữa.
"Cảm ơn chị." Diệp Nam Nịnh nói.
"Cảm ơn chị cái gì. Vốn chị định mời luật sư luôn, nhưng rồi lại sợ em không muốn dính vào nên đành phải vạch trần sự dối trá của cô ta." Đỗ Khê Nhiễm xoa xoa đầu cô nàng, "Xem ra bạn nhỏ cũng biết phản công đấy nhỉ."
Diệp Nam Nịnh mím môi cười cười, rồi nói sang một chuyện khác: "Luật sư của em lợi hại thật đó."
"Sao lại nói vậy?"
"Em vừa nói cho anh ta tài khoản của em là Ông Cụ Dưới Tán Cây thì anh ta đã biết ngay em muốn làm gì luôn rồi!" Diệp Nam Nịnh kinh ngạc nói.
Đỗ Khê Nhiễm im lặng một lúc rồi hỏi: "Luật sư của em... không phải tên Trần Thuật đấy chứ?"
"Sao chị biết?!" Diệp Nam Nịnh lại càng kinh ngạc.
"... Người hôm nay chị gặp chính là anh ta." Đỗ Khê Nhiễm nói.
"Vốn chị định tìm anh ta đi thưa kiện giúp em à?" Diệp Nam Nịnh hiếu kì hỏi.
"Ừ, đó là bạn học cấp ba của chị."
"Hèn gì... Anh ta còn nói trong điện thoại là biết tình trạng của em rồi, bảo em cứ chờ tin là được, sau đó gửi giấy ủy quyền luật sư qua cho em xem, tốc độ nhanh khủng khiếp. Em còn đang nghĩ đây mà kim bài luật sư cái gì, là Tào Tháo giáng thế mới đúng." Diệp Nam Nịnh nói.
Đỗ Khê Nhiễm bật cười, sau đó gọi cho Trần Thuật, thảo luận với anh ta quy trình trong chuyện này.
Từ những gì đối phương nói thì có thể thấy Trần Thuật cho rằng cô đã về nhà thuyết phục Diệp Nam Nịnh đi tìm luật sư, hiện anh ta đang trao đổi với luật sư bên Bếp Nhỏ Mỹ Gia.
Đỗ Khê Nhiễm dở khóc dở cười cúp điện thoại, sau đó tiếp tục theo dõi tình hình trên mạng. Mãi đến tối mới có kết quả, Bếp Nhỏ Mỹ Gia gỡ video sai sự thật về nấu ăn cho cụ già, cũng thừa nhận video của mình có tham khảo ý tưởng từ "Ông Cụ Dưới Tán Cây".
Lần này mất đi không ít fan, nhưng vẫn có một phần nhỏ còn trung thành, nói rằng thứ họ yêu thích là những món cô ta làm, còn về ý tưởng gì đó sao cũng được, có thể chuyển sang cách lộ cả mặt mà nấu ăn.
Chuyện tới đây đã xem như kết thúc, dù sao kiểu mượn ý tưởng thế này rất khó xác định. Phần lớn những blogger ẩm thực đều có cách quay na ná nhau, chỉ là các fan của Diệp Nam Nịnh trùng hợp phát hiện cách bắt chước của Bếp Nhỏ Mỹ Gia quá giống nên mới mắng nhau lâu như thế.
Diệp Nam Nịnh cũng đăng lên Weibo, nói rằng chuyện lần này kết thúc tại đây, đừng làm ầm ĩ thêm nữa, cô sẽ nhanh chóng ra video mới.
Sau này Bếp Nhỏ Mỹ Gia đúng là có đổi cách quay thật. Dựa vào ngoại hình, chính cô ta đã thu hút được một bộ phận fan xem mặt nên bèn đổi sang cách lộ cả mặt. Nhưng thiếu đi cảm giác mông lung, thần bí lúc trước, lại thêm danh tiếng bị ảnh hưởng nên căn bản cũng không tăng fan.
Ngược lại, chẳng hiểu sao mà phía Diệp Nam Nịnh lại có thêm một đợt fan rất đông, đều là những người nghe ngóng được từ chỗ khác mà chạy đến hóng hớt, kết quả xem xong phát hiện chất lượng video của blogger này rất tốt, thế là bắt đầu theo dõi.
Nào ngờ mới hai hôm sau thì sự cố đã xảy ra.
Thấy Diệp Nam Nịnh có thêm nhiều người yêu thích, Đỗ Khê Nhiễm hỏi cô nàng xem có định ra video mới để cảm ơn các fan hay không. Diệp Nam Nịnh đang bận chỉnh sửa luận văn, bèn nhờ Đỗ Khê Nhiễm giúp mình đăng video trong máy tính lên.
Đỗ Khê Nhiễm ấn vào thư mục, chọn video vừa xem gần đây nhất mà đăng, sau đó đi làm việc của mình. Đến khi cô có thời gian rảnh vào xem bình luận thì mới phát hiện khu bình luận đã nổ tung.
- Trời má trời má trời má trời má trời má trời má trời má! Rốt cuộc người nào là Ông Cụ? Tôi nói trước, bất luận Ông Cụ là ai thì cả hai người đẹp này tôi đều yêu tất!
- Là ai nói Ông Cụ xấu! Bước ra ăn cớt cho tôi!
- Aaaaaaaaa đứa mê mặt đẹp mừng như điên!!!
- Cụ ơi tui yêu Cụ! Cụ ơi tui được nè!
- Nhìn ra Ông Cụ chắc là người đẹp xuất hiện thứ hai. Cái tay che mặt chính là tay của Ông Cụ đó!
- Đây còn là video chưa bật bộ lọc làm đẹp nữa ấy hả? Tôi quỳ cầu hai người debut đi! Giới giải trí nước nhà cần hai vị!
- Ôi tôi theo dõi blogger kho báu gì thế này!
- Trời ạ, hai chị tương tác ngọt quá. Hai người là gì của nhau vậy?
- Tui chèo trước đây!
Đỗ Khê Nhiễm tò mò ấn vào xem, phát hiện mình thế mà lại đăng cái video Diệp Nam Nịnh thử điều chỉnh ống kính lên. Hai người lần lượt xuất hiện, cô còn hỏi có bật bộ lọc hay không. Đối với chuyện mình có mặt trong video, Đỗ Khê Nhiễm không để ý mấy, nhưng Diệp Nam Nịnh không muốn lộ mặt thật, tuy đã ngại ngùng che mặt trước ống kính rồi nhưng vẫn lộ.
Đỗ Khê Nhiễm vội gỡ video xuống, sau đó áy náy nói với Diệp Nam Nịnh: "Ngại quá, chị bất cẩn đăng nhầm video, giờ mặt em đang bị truy nã khắp trên mạng... Sự xinh đẹp của em không giấu được nữa rồi."
Sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, Diệp Nam Nịnh mím môi dưới, không hé một lời.
Đỗ Khê Nhiễm lắc lắc tay cô nàng: "Em giận hả?"
Diệp Nam Nịnh nhìn người trước mắt, không rõ biểu cảm.
Đỗ Khê Nhiễm đành phải ôm lấy Diệp Nam Nịnh, dịu giọng thì thầm dỗ hơn nửa ngày. Lúc thì hôn cổ, lúc lại xoa mặt, hận không thể mang hết thứ tốt trên toàn thế giới đến đặt vào tay em: "Em có muốn gì không?"
Mắt Diệp Nam Nịnh thoáng ý cười. Cô nói với vẻ thâm trầm: "Em muốn hôn chị, kiểu hôn mà không thể đáp lại ấy."
Đỗ Khê Nhiễm cúi đầu để cô nàng hôn suốt một lúc mới thôi, nhưng mà không được đáp lại thì hơi khó. Cô cứ tự phản ứng theo bản năng, sau đó bị đè làm lại từ đầu. Mãi đến khi môi sưng cả lên, Đỗ Khê Nhiễm mới không thể không tự vấn, sao mình hệt như con quỷ háo sắc thế này, cái miệng thôi mà cũng không quản được?
Mấy hôm sau, Diệp Nam Nịnh nhận được vài đề nghị quảng cáo lồng ghép, cô từ chối hết.
"Chị nhớ em dùng dầu ô-liu của hãng này nhiều lắm mà, nhận quảng cáo chẳng phải vừa hay à?" Đỗ Khê Nhiễm hiếu kì hỏi.
Diệp Nam Nịnh lắc đầu: "Phiền lắm. Nhận quảng cáo thì phải quay theo yêu cầu của bên kia, sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của cả video. Hơn nữa, vốn mục đích ban đầu của em cũng không phải để nhận quảng cáo mà chỉ muốn ghi chép lại một phần cuộc sống mà thôi."
Đỗ Khê Nhiễm nhìn chằm chằm cô nàng một lúc. Diệp Nam Nịnh từ từ ngước mắt, thấy chị cứ im lặng thì hỏi: "Sao... sao vậy? Em nói sai chỗ nào hở?"
Đỗ Khê Nhiễm đột nhiên vươn tay ôm lấy mặt cô nàng, cười hôn xuống đôi môi đang chu lên: "Không có, em rất tốt. Nam Nịnh nhà chúng ta là đỉnh nhất."
Diệp Nam Nịnh: (/ω)
_____________