Editor: Trục Nguyệt
Quả thật đúng như Lạc Khinh Ca đoán, không đến thời gian nửa chun trà sau, sơn tặc đã đánh gục toàn bộ những hộ vệ kia.
Bọn sơn tặc dừng vũ khí, đứng ở sau lưng một tráng hán râu quai nón, không thể nghi ngờ vị này râu quai nón này chính là lão đại ở chỗ này.
Lúc này, một nam tử mỏ nhọn như con khỉ đứng bên cạnh hắn góp lời nói: "Lão đại, những người này ăn mặc vừa nhìn là biết không phú thì quý, trên người khẳng định mang theo không ít vàng bạc châu báu, để cho các huynh đệ đi lên lục soát đi."
"Trước tiên các ngươi đem xe ngựa cùng hành lý đến, các ngươi lục soát bọn tùy tùng này đi, về phần vị tiểu mỹ nhân này, giao cho bản Đại vương là được rồi, hắc hắc..."
Sơn tặc lão đại nhìn chằm chằm hoàng y nữ tử, chậm chạp đi tới, "Tiểu mỹ nhân, từ nay về sau ngươi chính là áp trại phu nhân của bản Đại vương rồi, chỉ cần ngươi chịu thuận theo, bản Đại vương bảo đảm ngươi một bước lên trời ."
Hoàng y nữ tử đó % chính là một đại mĩ nhân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ một bàn tay chính là một đôi mắt to lung linh, cái miệng anh đào nhỏ nhắn phấn nộn, sống mũi nhỏ thẳng tắp, xinh đẹp động lòng người.
Thấy hắn đi tới,nữ tử áo trắng đứng bên cạnh hoàng y nữ tử ngay lập tức chặn trước người hoàng y nữ tử.
Hướng sơn tặc lão đại mà gầm lên: "Lớn mật! Ngươi có biết tiểu thư nhà ta là ai không mà có can đảm dám làm càn như thế."
Ánh mắt nàng không ngừng lóe lên, ngực phập phồng lên xuống rất lợi hại, rõ ràng nàng là sợ chết nhưng lại kiên trì che chắn trước mặt tiểu thư nhà mình.
Sơn tặc kia nghe vậy, không những không sợ ngược lại càng thêm hào hứng.
Đôi mắt chuột của hắn nhìn từ trên xuống dưới nữ tử áo trắng, bộ mặt ngăm đen xấu xí lớn như ổ bánh mì lộ ra thần sắc ghê rợn (chém hết đi bà con ơi), "Ha ha ha, tiểu cô nương này rất trượng nghĩa , bản Đại vương nhìn thấy ngươi lớn lên da thịt mềm mịn , mặc dù không có xinh đẹp bằng tiểu thư nhà ngươi, nhưng vẫn có chút tư sắc, ngươi cùng với tiểu thư nhà ngươi cùng nhau hầu hạ bản Đại vương đi, về sau tiểu thư ngươi là đại phu nhân của bản Đại vương đại phu nhân còn ngươi chính là nhị phu nhân."
Nữ tử áo trắng kia vừa nghe, lập tức thẹn quá hoá giận, lại đánh bạo hướng về phía sơn tặc nhổ một bãi nước miếng, "Hừ, để cho bổn cô nương hầu hạ ngươi, nằm mơ đi."
Hầu hạ hắn còn không bằng đi hầu hạ một cái đầu heo!
"Không tồi, không nghĩ tới nha hoàn này cũng rất trượng nghĩa , rõ ràng chính mình đã sợ muốn chết còn muốn bảo vệ tiểu thư nhà nàng." Giọng điệu Lạc Khinh Ca mang theo một chút thưởng thức nói ra.
Dù nàng muốn hay không muốn xuất thủ cứu giúp thì thân là một người có văn minh ở thế kỷ hai mươi mốt thì làm sao có thể thấy chết mà không cứu, ai, đáng ra là tới đây để xem náo nhiệt nhưng bây gìơ có lẽ không được rồi.
Long Lăng Thiên nghe thấy lời của nàng thì ngẩng đầu híp đôi mắt có thâm ý khác nhìn nàng một cái, sau đó, lại rũ xuống che đi khác thường nơi đáy mắt. (Nguyệt: từ đầu truyện đến gìơ không biếtt cái anh này rũ mắt mấy lần rồi nhỉ???)
Chẳng lẽ nàng thật sự mất trí nhớ?
"Ha ha ha..." Sơn tặc lão đại ngửa mặt lên trời cười một tiếng, sau đó, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, âm trầm nghiêm mặt trừng mắt nhìn về phiá nữ tử áo trắng, "Đàn bà thúi, lão tử vừa ý ngươi là phúc khí của ngươi, chớ chọc lão tử tức giận, đến lúc đó, lão tử cùng các huynh đệ đều ngoạn thán (không hiểu, ai giúp với) các ngươi rồi lại đem bán các ngươi vào trong thanh lâu."
"Ngươi, ngươi không phải là người!"
Nữ tử áo trắng là một thiếu nữ chưa biết mùi đời, làm sao có thể nghe qua lời nói dâm uế như thế này, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn bạo hồng, tức giận tới mức run rẩy, "Khốn kiếp, ngươi thế nhưng lại vũ nhục chúng ta như vậy, ngươi cũng đã biết tiểu thư nhà ta chính là..."
"Cầm nhi." Không đợi nàng nói hết lời, hoàng y nữ tử ở một bên liền kéo lấy nàng, "Ngươi đứng ở một bên đi, để ta đi đối phó bọn họ."
Thân phận của nàng rất đặc thù, không phải là thời điểm vạn bất đắc dĩ thì chắc chắn không thể nào nói ra.
"Tiểu thư..." Nữ tử áo trâng còn muốn nói điều gì nhưng nhìn thấy ánh mắt nhìn sang của hoàng y nữ tử thì liền đem những lời sắp nói đến bên miệng nuốt trở về.