Tô Thiên Hạ

chương 59

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lục thị từ trong phòng trưởng tẩu Lưu thị ra ngoài, nhẹ nhàng phân phó nha hoàn Tố Ngọc: “Đi xem Thập nương làm cái gì?” Lại gọi Tố Tâm: “Để cho người ra ngoài phủ nhìn một chút, nếu lang quân về, mời lang quân lập tức trở về phòng, nói ta tìm hắn có chuyện.”

Hai nha hoàn đáp một tiếng, đều tự rời đi.

Chuyện Thế tử Tô Chu Đức của Tĩnh Quốc công phủ có khúc mắc với một nhà đệ đệ, Lục thị biết rất rõ, chẳng qua là trượng phu không nói, nàng cũng vui vẻ tỏ ra hồ đồ. Chuyện Thái tử chọn phi, khắp nơi đều là Hoàng đế tự mình coi, người bên cạnh có ảnh hưởng chỉ có hạn. Chẳng qua đại bá nhất thời có khúc mắc, thời gian dài dĩ nhiên sẽ suy nghĩ rõ.

Đáng tiếc, những phiền toái nhỏ, chuyên môn sẽ chọn thời điểm gây chuyện. Nghĩ đến nữ nhi của mình, trên mặt Lục thị lộ ra một nụ cười cưng chiều bất đắc dĩ. Tính toán một chút, tiểu nương tử nhà ai ngàn chiều trăm cưng lại không có chút tùy hứng, nữ nhi của mình đúng dịp lại rất hiểu chuyện như vậy. Một phòng của bọn họ, không tốt ồn ào cùng một nhà huynh trưởng, còn không thể tránh sao. Đêm qua A mẹ có chút cảm lạnh, nàng vốn muốn mang theo trượng phu, con gái đi qua xem một chút. Hôm nay, chẳng qua là ở nhà mẹ đẻ sống thêm mấy ngày mà thôi.

Lục thị hạ quyết ttaam, trực tiếp đi chính viện, nói với bà bà Vương thị, Vương thị đặc biệt sáng khoái đồng ý: “Thân thể bà thông gia khó chịu nhiều, các ngươi liền ở thêm mấy ngày, đợi nàng thật tốt lại trở về.”

Lục thị vội vàng cảm ơn bà bà: “Thời tiết chuyển lạnh, trong núi càm thêm lạnh lẽo, mầy ngày nay không thể ở bên cạnh ngài để phục vụ, A gia vẫn nên chú ý nhiều đến thân thể.”

Vương thị không sao cả phất tay một cái, mang vài phần đắc ý nói: “Thân thể ta rất tốt, hôm nay còn săn ba con hươu, ngay cả công công ngươi cũng không vượt qua được ta. Ngươi an tâm phục vụ mẹ ngươi, không cần lo lắng cho ta.” Vương thị vốn xuất thân tướng môn, hàng năm đến thời gian đi săn, chính là thời đddieemrbaf có tinh thần nhất.

Lục thị mím môi cười, thành tâm thành ý khen bà bà mấy câu, đem Vương thị dụ dỗ mặt mày hớn hở, nàng mới cáo lui.

Đợi đến Lục thị đi, Vương thị thu lại ý cười, dựa vào trên gối trầm mặc không nói. Đại nha hoàn Ngọc Bình bên cạnh bà nhận lấy mỹ nhân quyền (là cái dùng để đấm lưng) trong tay tiểu nha đầu, ngồi xổm ở bậc kê chân, nhẹ nhàng gõ chân cho Vương thị.

Rèm khẽ vén, Ngọc oanh đi vào, thấy Vương thị đang nhắm hai mắt, cũng không dám lên tiếng, lẳng lặng tìm chỗ khuất đứng. Vương thị làm như phát hiện có người đi vào, mắt cũng không mở hỏi: “Là Ngọc Oanh trở lại?”

Ngọc Oanh liền vội vàng tiến lên hai bước, nhẹ giọng đáp lời: “Vâng, hầu gái trở lại.”

“Như thế nào?”

“Hôm nay Hồ Dương công chúa, Vũ Dương công chúa và Đoàn gia, Đỗ gia tiểu nương tử từng đến, là phu nhân cùng Thất nương tiếp đãi. Hồ Dương công chúa muốn hổ con của Thập nương, Thập nương không có chịu.”

“Đại phu nhân thì sao?” Vương thị mở mắt ra nhìn về phía Ngọc Oanh, không chờ nàng nói chuyện, mình đã có kết luận: “Tức phụ lão đại dĩ nhiên là muốn A Thù chia một con hổ cho công chúa.”

“Dạ.” Ngọc Oanh lặng lẽ liếc nhìn sắc mặt Vương thị, mới lại tiếp thêm: “Vừa rồi Đại phu nhân mời Tứ phu nhân đi uống trà, Tứ phu nhân cũng không ngồi lâu, một lát liền đi ra.”

Vương thị phất phất tay, “Được rồi, ngươi đi xuống đi.” Bà thầm nghĩ, khó trách tiểu con dâu muốn về nhà mẹ đẻ, nghĩ đến cũng không muốn cùng đich tôn ồn ào mới né tránh. Lúc này còn có cái gì không hiểu, làm chủ mẫu một nhà, Vương thị đối với tình huống giữa hai đứa con thì lòng dạ cũng biết rõ, cũng biết Trưởng tử vì chuyện Thái tử phi, cũng bất thường với tiểu nhi tử. Lần này A Thù ở thu thú lại xuất ra danh tiếng, vợ chồng Trưởng tử vui vẻ mới là chuyện lạ. Vì tiểu tôn nữ có được sủng vật, con cả sợ là còn phải ổn ào.

“Đi xem một chút Quốc công gia và Thế tử có nhà không, mời bọn họ chạy tới một chuyến.” Vương thị đầy một bụng mất hứng, nhất định phải nói chuyện với trưởng phu và trưởng tử một chút.

Tĩnh Quốc công và mấy con trai mới về nhà, theo Hoàng đế một ngày, tất nhiên có chút mệt mỏi, mới nói với nhi tử, để cho bọn họ tự tiện, lại thấy nha hoàn trong viện thê tử lại đây mời người.

Tĩnh Quốc công có chút kinh ngạc, lại cũng không nói gì, trực tiếp gọi trưởng tử: “Đi, xem A mẹ ngươi một chút.”

Thấy phụ thân và huynh trưởng đi xa, Tô Chu Thành thở dài, trở về viện của mình.

“A Tuệ, ngươi đây là...” Hướng về phía sân đầy đồ, Tô Chu Thành có chút ngẩn người.

Lục thị nói: “A mẹ của ta có chút khó chịu, ta muốn trở về nhìn một chút.”

“Ta cũng đi.” Tô Chu Thành quả quyết nói, “Ta đi nói với A cha, A mẹ.” Vừa đúng né tránh ca ca của hắn mấy ngày.

Lục thị nói: “Ta đã sớm xin phép a gia.” Không có nhìn xem đồ của hắn cũng đã thu dọn xong rồi sao.

Tô Chu Thành nói: “Vậy sáng sớm mai chúng ta liền đi.” Hắn vừa lúc đi theo lão già và anh em vợ cùng xin Thánh Nhân nghỉ, thuận tiện mang theo nữ nhi đi, đỡ phải Thái tử không có việc gì lại chạy đến chỗ mình.

Hai vợ chồng Tô Chu Thành và Lục thị chung một ý định, đều không muốn có xung đột trực tiếp với Tô Chu Đức, có thể trở về tránh liền tránh. Cũng không biết lão thái thái nhà bọn họ cũng đem chuyện giải quyết hơn phân nửa, hay là nói, lại thành công để cho Tô Chu Đức thêm một tầng oán niệm với đệ đệ.

Hai người Tĩnh Quốc công và Tô Chu Đức đến chính viện, chỉ thấy Vương thị ngồi đó, mặt trầm như nước. Tô Chu Đức vừa thấy mẹ mình như vậy, trong lòng liền hốt hoảng, cẩn thận lấy lòng hỏi: “A mẹ, đây là người nào chọc giận ngài mất hứng.”

Vương thị liếc hắn một cái: “Còn có thể là ai?”

Tĩnh Quốc công có chút nhức đầu, lão bà của ông cũng muốn nổi điên làm cái gì? Vừa định mở miệng, chỉ thấy Vương thị đuổi mọi người ra ngoài, mở miệng liền chất vấn Trưởng tử: “Ngươi nói, ngươi lại vì cái gì làm phiền đệ đệ của ngươi?”

Tô Chu Đức vội vàng thú tội: “A mẹ trách nhầm nhi tử, nhi tử và Tứ đệ rất tốt, làm gì tìm hắn rày rà.”

“Vậy ta hỏi ngươi, chẳng qua A Thù nuôi mấy sủng vật chơi, vì sao ngươi mọi cách không cho, còn tìm đệ đệ ngươi?” Vương thị nhìn chằm chằm trưởng tử, ngươi đừng tưởng rằng chuyện ngươi làm lão nương không biết.

Tô Chu Đức đặc biệt tủi thân: “A mẹ, cháu gái nuôi dã thú dã tính chưa có thuần, vạn nhất ngày nào đó ác tính đại phát, đả thương người trong nhà thì không tốt.” Hắn cũng suy tính cho cháu gái, tại sao A mẹ mở miệng đã mắng hắn.

“Phi, chẳng qua ngươi nhìn A Thù đè ép khuê nữ của ngươi, lại được Thánh nhân và Thái tử vừa mắt, không cam lòng mà thôi, nói dễ nghe như vậy làm cái gì?” Vương thị nhổ con trai một ngụm, chuyển khẩu pháo một cái chống lại trượng phu: “Ngươi càng già càng hồ đồ, Thánh nhân chọn ai làm Thái tử phi là người bên cạnh có thể thao túng sao? Chính ngươi luồn lên nhảy xuống còn không nói, còn lôi kéo hai đứa con trai, là an tâm muốn để cho huynh đệ bọn họ bất hòa, đánh nhau thì lưỡng bại câu thương, cái thiếp kia sống chết ở nơi nào ngươi biết không?”

Ngọa tào, Tĩnh Quốc công bị lão bà có chút bản lãnh của ông quấy rối có chút tức giận, là ai mọi chuyện cũng hướng tiểu nhi tử, áp bách con lớn nhất? Còn cố ý nói ông để cho hai huynh đệ không hợp sao. “Chớ có nói bậy.” Tĩnh Quốc công dựng râu trợn mắt. “Đại lang nói không sai, dã thú không thuần, làm sao để cho một tiểu nương tử nuôi chơi.”

Vương thị không chút yếu thế cũng trợn to hai mắt: “A Thù nhà ta có thể thuần phục chim dữ, muôn thú, đây là ông trời cho nàng phúc khí, tại sao không thể nuôi?” Làm lực lượng mê tín trung thành của phụ nữ phong kiến, Vương thị tin chắc tiểu tôn nữ của bà có thần linh chiếu cố, có thể làm dã thú cúi đầu, đây chính là chuyện tốt, tại sao các ngươi lại ngăn cản, còn muốn đem tôn nữ yêu thương của ta đưa người, đây nhất định không được.

Vương thị vừa nói như thế, Tĩnh Quốc công cũng có chút động tâm. Tuổi càng lớn, cũng càng mê tín, hơn nữa Tĩnh Quốc công một lòng một dạ muốn trong nhà đi ra một Thái tử phi, chợt cảm thấy đây cũng là một ư thế của cháu gái mình. Ông lập tức thay đổi thái độ: “Ngươi nói vậy cũng có lý.”

Vương thị dương dương đắc ý: “Dĩ nhiên, trụ trì Hoàng Giác tự đều nói qua, A Thù có lại lịch phi phàm.” Cho nên thuần một con báo mẹ, chim Ưng thì có cái gì, không thấy Thái tử cũng cùng nhau thuần phục sao.

Tô Chu Đức thấy ý chí cha hắn không kiên định, bị mẹ nói vài ba lời đã thuyết phục, vội vàng mở miệng: “Nhưng Thánh nhân...”

Vương thị gắt lời nói”Thánh nhân làm sao, lão nhân gia anh minh như vậy, cũng sẽ không đoạt vật yêu thích của ngươi khác.”

Tĩnh Quốc công luôn châm chước, cuối cùng quyết định: “Cứ như vậy đi, khó được A Thù thích, để cho nàng nuôi đi.”

Tô Chu Đức nắm chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu, mới đáp một tiếng thật thấp: “Dạ.”

Vương thị nhìn trưởng tử một cái, giảm thấp giọng nói: “Đại lang, ngươi cũng đừng oán A cha ngươi hướng vào Thập nương. Chính ngươi suy nghĩ một chút, từ nhỏ Thất nương rất là hợp ý với Thật nhất lang, lui tới gắn bó, Thượng đô này người nào không biết.” Tuy nói tiểu nương tử ở Đại Hạ cũng nhóm lang quân lui tới, du lịch đều là chuyện tầm thường, nhưng trên người Thái tử phi không được có nửa điểm tì vết.

Tô Chu Đức nghe vậy trong lòng rét lạnh, ngay sau đó liền thở ra một hơi, đem oán hận lên người thê tử. Nàng nuôi dạy nữ nhi như thế nào, lại có thể để cho Thất nương đi lại gần với Lục Tễ như vậy, còn để cho mọi người đều biết.

Tĩnh Quốc công vừa nhìn sắc màu trên mặt Trưởng tử, cũng biết hắn đây lại đang oán hận lão bà. Ai, tài trí của Đại lang bình thường, suy nghĩ lại hẹp, tiếp nhận vị trí của mình, chẳng qua cũng miễn cưỡng gìn giữ cái đã có mà thôi. Những năm này vì sợ huynh đệ bọn họ không hợp, mình phí hết tâm tư, đem Nhị lang và Tứ lang đưa ra kinh. Nguyên suy nghĩ chờ trưởng tử lớn tuổi thêm chút nữa, kinh nghiệm nhiều hơn chút, sẽ khá hơn chút, không nghĩ nhiều năm như vậy, tính tình của hắn cũng không thay đổi bao nhiêu.

Tĩnh Quốc công lần thứ một vạn cảm thán, tại sao tiểu nhi tử không phải là trưởng tử, nếu không ông sẽ nhẹ nhõm nhiều lắm. Cảm thán vẫn là cảm thán, trưởng tử chính là trưởng tử, nhất định là người kế thừa của ông, Tĩnh Quốc công tiếp theo, ông còn muốn lo lắng nhiều vì trưởng tử.

Lưu thị vốn nghĩ chờ trượng phu trở lại, nói với hắn chuyện cháu gái, không nghĩ trượng phu vào nhà liền đen mặt, còn đem nữ nhi tốt của mình mắng một trận: “A Duyệt, ngươi cũng không nhỏ nữa, đoàng hoàng ở nhà học Tứ thư nhiều một chút, ít đi ra ngoài rêu rao.

Tô Dung bị phụ thân giáo huấn rất không hiểu, nhưng nhìn Tô Chu Đức đen mặt, mình cũng không tiện cãi lại, chỉ có thể đoàng hoàng vâng một tiếng.

Tô Vân Lan vừa thấy phụ thân giáo huấn Tô Dung, trong mắt mang theo vui vẻ, trên mặt cũng mang theo chút hả hê.

Trong lòng Lưu thị uất nghẹn, lạnh lùng nói: “Lời này lang quân nói từ đâu, từ trước đến nay A Duyệt của chúng ta rất khéo léo, nơi nào rêu rao rồi hả?” Tại sao nói con gái của ta, nhìn một chút nữ nhi thiếp của ngươi sinh, ngày ngày vây chuyển quanh hoàng tử, cũng không rêu rao hả?

Tô Chu Đức vốn có chút tức giận với Lưu thị, lập tức vỗ bàn một cái: “Cũng là lỗi của ngươi, thân làm mẹ, ngay cả nữ nhi cũng nuôi dạy không tốt, cần ngươi có lợi ích gì. Sau này Tứ nương các nàng, cũng không cần ngươi xía vào.” Hắn phát cáu, đột nhiên đứng dậy: “Tứ nương, Bát nương, đi theo ta.”

Tô Chu Đức mang thứ nữ đến chỗ tiểu thiếp, Lưu thị giận đến dập chén trà, kinh ngạc ngồi ở chỗ đó rơi lệ.

Tô Dung vẫy lui nha hoàn trong phòng, ngồi ở bên người Lưu thị, nhẹ giọng an ủi: “A mẹ, A cha không để cho ngài trông nom Tứ nương và Bát nương không phải vừa đúng, vạn nhất xảy ra chuyện gì, cũng không có quan hệ gì tới chúng ta.” Ha ha, đúng là phụ thân nghĩ Tô Vân Lan thật biết điều sao, rất nhanh sẽ bị bẽ mặt rồi.

Truyện Chữ Hay