Hủy? Tại sao muốn hủy? Hoàng đế ngu muội trong chốc lát, quả quyết lược qua vấn đề này, bưng một nụ cười đặc biệt hòa ái tuyên bố: “Thủ khoa hôm nay chính là Tô gia Thập nương.” Lại đặc biệt không có ý tốt quét qua một bầy thiếu niên lang ngồi phía bên trái kia: “Trước đó các ngươi nói khoác, nhất định có thể thắng.”
Nhóm thiếu lang quân đang bề bộn nhìn mỹ nhân, phần thưởng vẽ, thơ, căn bản không có công phu: thời gian nhìn ngươi được chứ, bệ hạ.
Nghe Hoàng đế trêu nghẹo bọn họ, làm mặt dày, cười chắp tay: “Chúng ta bại bởi ngoại tôn nữ của Lục thái phó, cũng là bình thường.” Không có nhìn thấy đứa cháu Lục thái phó đắc ý nhất cũng nhận thua sao, lại nói thua bởi tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, cam tâm tình nguyện thua.
Còn có động tâm tư, giống như Tô gia Thập nương tử không có hôn ước, về nha thương lượng với cha mẹ một chút, lập tức xin quan môi tới cửa cầu hôn.
Thái tử cũng âm thầm động tâm tư, hắn muốn đem bức tranh Thập nương mới vẽ, cầm về Đông cung giấu đi, sẽ treo ở trong tẩm cung của mình, ngày ngày cũng có thể thấy.
Hừ, không có tiền đồ. Hoàng đế liếc các thiếu niên một cái, cười hỏi Tô Nhan: “Trước đó trẫm nói, thủ khoa hôm nay có thể yêu cầu trẫm một chuyện. Tô Nhan có sở cầu gì, cứ nói đừng ngại.”
Tô Nhan nhìn tranh vẽ của mình được cung nhân nhanh tay nhanh chân thu hồi, liền biết muốn hủy, là không có hy vọng. Nàng hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Vừa rồi nghe được trong nhóm nhạc công có một người thổi tiêu rất hay, không biết Thánh nhân có chịu bỏ thứ yêu thích?”
Chẳng qi nghĩ tới, nàng lại nói ra loại yêu cầu này? Tô Dung cảm thấy đặc biệt đáng tiếc, không nhịn được để mắt nhìn Tứ thúc, lại thấy Tứ thúc tràn đầu cưng chiều nhìn nữ nhi của mình, không có một chút ngoài ý muốn. Tựa như đã sớm biết nàng sẽ như thế.
Hoàng đế cũng thật bất ngờ, cũng có chút băn khoăn, còn cố ý hỏi lại: “Chẳng qua là cái ca kỹ, Thập nương thích thì đem về. Trừ cái này, ngươi còn nghĩ muốn cái gì?” Quản chi muốn mấy chậu Cúc trân phẩm cũng được a, thật đúng là lần đầu tiên Hoàng đế khẩn cấp muốn ban thưởng đồ tốt cho người ta như vậy.
“Vậy thì mấy vò rượu ngon ta vừa uống đi.” Tô Nhan cười đến phá lệ thoải mái, làm cho trong lòng Đức phi rét lạnh. Nàng cho người đổi rượu của Tô Nhan, mặc dù cũng không có bỏ thuốc gì (trong cung thật không dễ dàng bỏ thuốc). Nhưng rượu nàng lấy, cũng không phải là rượu nữ quyến trong cung dùng trong yến tiệc, say không dậy nổi, nhất định Hoàng đế sẽ biết dụng tâm của nàng.
Hoàng đế cười ha ha: “Thật đúng là ngoại tôn nữ của tiên sinh, thực sự yêu thích giống tiên sinh, trẫm cho phép.” Lục thái phó cũng thích rượu ngon trong cung, thường thường tới vơ vét của hắn, nghĩ đến điểm này, Hoàng đế liền đau lòng.
Tiệc ngắm hoa qua đi, quả nhiên Hoàng đế tặng Tô Nhan mười vò rượu lâu năm, phần thưởng đi cùng rượu, còn có các loại tơ lụa, châu báu, cùng tám châu Cúc trân phẩm.
Tô Nhan đi một chuyến vào cung, được thắng lợi trở về, Tô Chu Thành lại lại buồn đến nắm tóc. Thật ra hắn thấy ánh mắt của Hoàng đế, khẳng định không yên lòng. Không được, hắn muốn thương lượng với lão sư một chút.
Ngủ ngon, Tô Nhan cho người lấy rượu ngon trong cung ban thưởng, cười híp mắt cho rót hai chén, một chén cho mình, một chén đặt ở trước mặt Tiểu Bạch. Tiểu Bạch nghẹo đầu, tò mò quan sát ly rượu, lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Nhan. Thấy nàng nâng chén chậm chạp uống, mắt sáng lên vui vẻ tràn đầy, liền cũng học bộ dáng của nàng, duỗi mỏ vào uống rượu trong chén.
“Như thế nào, rượu ủ mười năm cũng không tệ đi, vào miệng hương vị ngọt ngào, dư vị kéo dài.” Tô Nhan cười đến ý vị sâu xa.
Tô Nhan mới không hiểu những thứ này, nó chỉ cảm thấy cái này không tệ, uống xong còn muốn uống, khi ly rượu thấy đáy, nó cũng không uống được nữa, duỗi đầu qua làm nũng cọ xát khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan, thấy nàng không đáp lại. Lại cọ xát, trong miệng còn kêu “thầm thì” lấy lòng.
Tô Nhan đưa tay sờ sờ đầu của nó, cười rồi lại rót cho nó một chén. Cứ như vậy, ngươi một chén, ta một chén, đem một bầu rượu chia xẻ sạch sẽ cùng với Tiểu Bạch, dáng vẻ nàng lười nhác lùi về phía sau dựa vào trong ghế, cười nhìn Tiểu Bạch đang vẽ vòng vòng ở trên bàn.
Ánh mắt của Tiểu Bạch nửa khép nửa mở, chân cũng không chống đỡ được thân thể, ngay cả cánh cũng dùng, vẫn đứng ngã trái ngã phải, miễn cưỡng tìm đúng vị trí của Tô Nhan, giống như thường ngày hướng về phía nàng gọi một tiếng, nói ngủ ngon, liền ngã lệch ở trên bàn, ngủ như chết.
“Thập nương, đêm đã khuya.” Thanh Vân nhẹ giọng nói.
Tô Nhan che miệng đánh cái ngáp nhỏ đáng yêu, phân phó nói: “Đưa Tiểu Bạch vào trong ổ của nó, buổi tối cũng trông nó một chút.” Cũng lên giường, chui vào trong chăn, rất nhanh liền ngủ say.
Đêm đã khuya, Hoàng đế ở cung Thái Cực vẫn còn chưa ngủ, hắn mặc đồ ngủ, dựa nghiêng trên long sàng, trong tay cầm quyển sách, từ từ liếc nhìn.
“Thánh Nhân, bữa tiệc hôm nay chỉ có Tô gia Thập nương là uống rượu Trần Nhưỡng.” Một thái giám khuôn mặt rất bình thường, đừng ở bên long sàng nhỏ giọng hồi báo chuyện ở bữa tiệc ngắm hoa hôm nay.
Hoàng đế “xì” một tiếng bật cười: “Đức phi muốn cho Tô gia Thập nương say rượu để bêu xấu, lại không nghĩ rằng sẽ thành toàn cho nàng sao? Hành động lần này của Đức phi không tính là ngu xuẩn, làm sao biết được đụng phải tiểu tiên tửu được tiên tửu dạy dỗ ra, hoàn toàn thất bại.”
“Ngươi nói, bụng dạ Đức phi nhiều như vậy, trẫm cũng coi như thông tuệ, thế nào nha đầu Tân An lại cứ ngu xuẩn như vậy? Nàng là giống ai đây?” Hoàng đế lầu bầu nói.
Thái giám bên cạnh cúi thấp đầu, không nói không rằng.
Cũng may Hoàng đế không có rối rắm nhiều ở cái vấn đề này, nói ra một câu liền bỏ qua, hỏi tiếp chuyện bữa tiệc ngắm hoa: “Nói tiếp.”
“Hôm nay quý nữ các nhà tới, phần lớn váy có lục phúc, chấm đất hơn năm tấc. Đoàn gia, Đỗ gia, Lý gia tiểu nương tử, váy có bát phúc, Đoạn tam nương tử phối màu váy có mười phần đứt nhiều. Chỉ có Tô gia Thập nương, váy chỉ tam phúc, chấm đất thừa một tấc...”
Nghe đến đó, Hoàng đế đột nhiên hỏi một câu: “Thường ngày Tô Thập nương đã là như thế, hay là hôm nay vào cung mới làm trang phục này.”
Hiển nhiên thái giám này đối với việc của các tiểu nương tử hiểu rất rõ, không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Thường ngày cũng là như thế.”
Hoàng đế như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, nói nhỏ một câu: “Khó được...”
Rõ ràng thái giám này và thuộc hạ đối với những cô gái ở tiệc ngắm hoa cũng chú trọng quan sát qua, không chỉ các nàng ăn mặc trang điểm, thậm chỉ ngôn hành cử chỉ đều nói rất rõ ràng. “Đoạn tam nương cùng Chu nhị nương mới có chút tranh chấp; Tam nương nhà Triệu ngự sử tính tình cao thượng; Đỗ gia ngũ nương tử vô tình gặp được Thái tử, lúc rời đi, hình như trên mặt có nước mắt...”
“Vương Giáp, ngươi nói, những tiểu nương tử này người nào tương đối thích hợp làm thái tử phi?” Hoàng đế tâm huyết dâng trào hỏi một câu.
Trên người Vương Giáp toát ra một trận mồ hôi lạnh, đầu rũ xuống càng thấp hơn: “Thánh nhân, đây không phải là việc lão nô nên nói.”
“Ai, ngươi chính là quá đoàng hoàng, nói lý ra thì chúng ta chỉ hàn huyên một chút thôi.” Hoàng đế nhẹ nhõm khoát tay áo một cái.
Tất nhiên Vương Giáp không chịu nhiều lời, Hoàng đế có hỏi nữa, hắn liền giả chết. Cuối cùng làm cho Hoàng đế không có hứng thú, phất tay một cái để cho hắn đi xuống. Đợi Vương Giáp ra ngoài tẩm cung, tay mới run run xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, bước nhanh ẩn vào trong bóng tối.
Cố Hỉ, Cố Nhạc canh giữ ở cửa tẩm cung, nhìn Vương Giáp ra ngoài, hai người liếc nhau một cái, tuy nhiên cũng không lên tiếng, yên lặng nghe động tĩnh trong tẩm cung.
“Người tới, đi truyền Quý phi tới bạn giá.” Đột nhiên Hoàng đế nói chuyện trong phòng, Cố Hỉ vội vàng đi vào, Cổ Nhạc đương nhiên đi trong cung Quý phi truyền chỉ.
Quý phi Đỗ thị vốn đã ngủ rồi, đột nhiên nhận được ý chỉ, còn có chút kỳ quái, nàng vừa trang điểm vừa hỏi nữ quan thân cận: “Hay nhỉ, như thế nào nửa đêm chiêu Bổn cung?”
“Nhất định là Thánh nhân muốn nương nương.” Cung nữ vui vẻ nói lời hay.
Dĩ nhiên Quý phi thích nghe những lời này, nàng hờn dỗi trợn mắt nhìn cung nữ một cái: “Liền ngươi biết nhiều.” Lúc này hai người cũng biết, trong thâm cung này, không thể... mong đợi nhất là tính yêu của đế vương. Nếu như cung phi các nàng, mong mỏi Đế vương sủng ái, lại không dám quá lệ thuộc vào sủng ái của Đế vương. Gia tộc, hài tử mới là trụ cột để các nàng có thể đứng vững chân trong cung.
Quý phi sờ sờ bụng của mình, đột nhiên hứng thú có chút rã rời, “Vào cung đã nhiều năm như vậy, cũng không có nhất nhi bán nữ.”
“Nương nương còn có Thái tử Điện hạ cùng mấy vị công chúa.”
“Ha ha.” Quý phi cười có chút khổ. Ngày đó nàng vào cung chính là Quý phi, đứng đầu tứ phi, cả hậu cung cũng chỉ đứng dưới một người là Hoàng hậu. Lúc ấy nàng nghĩ tới, làm thế nào đạt được sủng ái của Thánh nhân, sinh hạ nhi tử, chờ sau khi tỷ tỷ chết, phù chánh là hậu. Đã nhiều năm như vậy, mộng gì đều tỉnh lại.
Lúc tỷ tỷ lâm chung, là nàng cầu xin Thánh nhân nhận nàng vào cung. Nhưng Thái tử có Thánh nhân tự mình chiếu cố, nhiều năm như vậy thời gian đến cung của nàng đều có hạn. Tương lai Thánh nhân đi tây thiên, Thái tử kế vị, như vậy nàng là tần phi không có con, chỉ sợ chỉ có con đường xuất gia thôi.
Cung nữ thấy Quý phi như thế, động tác trên tay cũng tăng nhanh, Quý phi rất nhanh được ăn mặc giống như một đóa hoa, mới đỡ nàng ra cửa đón xe, đi hướng điện Thái Cực.
“Cái gì? Thánh nhân chiêu Quý phi?” Đức phi dựa vào trên giường, vẫn chưa ngủ. Trong đầu vẫn xuất hiện một tiếng cười kia của Tô Nhan ở trong điện, không được tự hỏi, nha đầu Tô Nhan kia cố ý nhắc tới rượu trước mặt Thánh nhân, có phải nàng không biết cái gì hay không?
Đợi nghe được tin tức này, nàng lập tức ngồi thẳng người: “Đã trễn thế này, có chuyện gì đây?” Càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng bất an, Đức phi cảm thấy hôm nay tức giận trong lòng nàng có chút lớn, làm việc quá mức qua loa.
“Ngày mai đi chiêu thái y, nói Bổn cung không thoái mái.” Lúc này, nàng vẫn nên bệnh một trận, tránh một chút thật tốt.
Sáng sớm ngày hôm sau, thời tiết rất tốt, hơi thở cuối thu, sáng sớm Hoàng đế thức dậy liền nghe nói Đức phi bị bệnh, cười nhạt nói: “Nếu bị bệnh, vậy thì chăm cho tốt đi.” Rồi hướng Quý phi nói: “Nha đầu Tứ nương kia liền giao cho ngươi, mắt thấy sẽ phải xuất giá, cũng nêm kiềm chế tâm, học tập một ít làm sao làm vợ người ta thật tốt đi.”
Quý phi phục vụ hắn mặc quần áo vội vàng phúc thân đáp một tiếng: “Vâng, nhất định nô tỳ sẽ dật Tứ nương thật tốt.” Tối ngày hôm qua Hoàng đế chiêu nàng, liền nói rõ, muốn nàng dậy Tân An công chúa một đoạn thời gian. Chuyện bữa tiệc hôm qua, thân là một trong Tứ phi, dĩ nhiên nàng cũng biết. Chẳng qua là, Tô Thập nương quá xuất chúng, có người ra tay đè ép nàng một cái cũng tốt.
Nói thật, Quý phi tình nguyện Chu Nhị nương làm Thái tử phi, cũng không nguyện Hoàng đế chọn Tô Thập nương. Sắc đẹp của Tô Thập nương quá mức chói lọi, cô gái khác đừng ở bên người nàng sẽ trở thành làm nền. Nếu Thái tử cưới nàng, trong mắt đâu thấy được người khác. Nhưng trải qua chuyện hôm qua, hiển nhiên Hoàng đế có chút đổi chủ ý, nếu không hôm nay cũng sẽ không để nàng tới dạy Tân An công chúa. Đây cũng không phải dấu hiệu tốt, nàng cần phải thương nghị thật tốt với cha mẹ và huynh trưởng.