Thánh Nhân hạ chỉ gả, ý nghĩa chuyện này đã thành chắc chắn, không còn sửa đối. Nói chút chuyện, các nhà ở đây cũng khen Hoàng đế là người thánh minh. Đặc biệt là nhà có nữ nhi, càng thêm thở phào nhẹ nhõm, tự giác tránh được một kiếp.
Tô Nhan thập phần lo lắng cho bạn tốt, chọn một ngày hạ thiệp, mời nàng đi Hương chỉ tự giải sầu. Quan Khinh Văn đáp ứng ước chừng mà đến, ánh sáng rực rỡ, không thấy nửa phần u ám.
Nàng thấy Tô Nhan nhìn mặt mình chằm chằm, liền “xì” một tiếng bật cười, đưa tay kéo nàng đi chỗ ít người.
“Ngươi...” Tô Nhan có chút làm khó, nhưng vẫn mở miệng nói: “Ta nói có lẽ ngươi không thích nghe, nhưng vẫn phải nói.”
“Bất luận việc hôn sự này có bao nhiêu nguyên do, Thánh nhân đã hạ chỉ, ngoại trừ gả vào Bình vương phủ, không còn biện pháp. Thay vì thương tâm khổ sở, không bằng chuẩn bị sớm. Ta cũng biết rõ, chuyện không tới người, ta không có cách nào biết được cảm thụ của ngươi, nói nhiều hơn nữa đều là lời nói suông.
Nhưng, cuộc sống trôi qua hằng ngày, Bình vương Thế tử khẳng định không phải là phu quân tốt, nhưng chuyện có hai mặt. Hắn mặc dù hoang đường, cũng không có sai lầm lớn, khẳng định có thể am toàn kế nhiệm vương vị. Đại vị của hắn vững vàng, ý nghĩa ngươi và con của ngươi không bị hắn dính lúi, chuyện lo lắng chỉ là chuyện tranh thủ tình cảm. Về điểm này, không cần ta nhiều lời, tự có Lý di dạy ngươi.”
Quan Khinh Văn gật đầu một cái, “Mẹ ta nói tất cả, để ta không cần trông nom người khác, chỉ để ý sống tốt cuộc sống của mình là được. Thánh chỉ gã cũng tốt, như vậy địa vị Thế tử phi và Vương phi sẽ không dễ dàng thay đổi. Về phần những thị thiếp kia...” Nàng nhướng mày cười tươi rói: “Bất quá là cái đồ chơi. Giờ danh tiếng của ta cũng không tốt, lại càng không càn giả vờ hiện lành, thực có can đảm chọc ta, đánh lên một trận trực tiếp bán đi.” Quan Khinh Lăng càng muốn nhìn nàng khóc, nhìn nàng khổ sở, nàng càng phải thật tốt cho nàng ta nhìn, cuộc sống về sau, coi như nàng ta có thể ngồi vào Nhất phẩm phu nhân, cũng chỉ ngang bằng nàng, nhưng lúc này, nàng ta phải đàng hoàng hành lễ với nàng.
“Được rồi, chúng ta không nói những lời mất hứng này. Hôm nay ra ngoài, chơi thật tốt một chút.” Quan Khinh Văn chỉ một ngón tay vào rừng trúc trong viện, “Đi từ đây qua, có một hồ nước nhỏ, chúng ta đi qua ngồi một chút.”
Lần đầu tiên Tô Nhan đến Hương chỉ tự, tất nhiên không quen thuộc bằng Quan Khinh Văn, liền theo Quan Khinh Văn đi theo đường món đến rừng trúc. Trong núi mát mẻ, gió nhẹ lướt qua trúc, vang sào sạc, Tô Nhan không tự chủ thở dài một tiếng: “Thật mát quá.”
“Đúng vậy, hằng năm đến Tây Sơn tránh nắng, ta thích tới nơi này nhất.” Quan Khinh Văn cười nói, “Ca ca của ta cũng thích, hắn không chịu được nóng, vừa đến mùa hè thích nhất đến chỗ này đọc sách, kết bạn.”
Hai người cười cười nói nói, rất nhanh liền đến bên hồ nước Quan Khinh Văn nói, không nghĩ lại thấy Tô Dung và một thiếu niên mặc cẩm y ngồi đối diện nhau, trên bàn đá giữa hai người, bày bàn cờ, hiển nhiên đang chơi cờ vây.
“Hai vị nữ lang khoan đã.” Có người hầu tới đây cản hai người, lời nói tuy có lễ, lại có mấy phần khinh người.
Tô Dung vội vàng cười nói: “Lục lang, đây là muội muội của ta.”
Thiếu niên kia nghe vậy nghiêng đầu, thấy Tô Nhan cũng có chút ngẩn người, nhưng rất mau liền hồi phục lại tinh thần, phất tay để cho người hầu lui ra, cười nói: “Là muội muội của Thất muội, không cần ngăn cản.”
Tô Nhan thấy thiếu niên kia bất quá chỉ mười sáu mười bảy tuổi, mặt như quan ngọc, con mắt đen, hết sức tinh sảo đẹp đẽ, cười lên càng thêm tao nhã lịch sự, phong độ mười phần của người trí thức, làm như con em nhà gia tộc thư hương nào. Đáng tiếc, Tô Nhan biết hắn không phải, đệ tử gia tộc thư hương nào mà người hầu tùy thân lại là thái giám.
Nàng thấy Tô Dung nói với thiếu niên kia hết sức thân cận, hiển nhiên quen biết đã lâu, lại thấy nàng ta cười không đạt đến đáy mắt, liền không muốn nán lại nhiều, lôi kéo Quan Khinh Văn: “A Văn, chúng ta đi thôi.”
Ngô vương đưa mắt nhìn bóng lưng Tô Nhan ẩn vào trong rừng, quay đầu mỉm cười với Tô Nhan nói: “Cô muội muội này của Thất nương rất thông minh, nhưng cũng rất kiêu ngạo.” Cô gái kia rõ ràng phát hiện thân phận của mình, lại cố tình làm như không biết, xoay người liền đi, không biết có phải kế lạt mềm buộc chặt hay không.
Tô Dung cũng cười, nụ cười kia chiếu bóng trúc dưới nước hết sức xinh đẹp, “Muội muội của ta dĩ nhiên thông minh.” Trong lời nói tràn đầy tự hào.
Ánh mắt Ngô vương càng nhu hòa, người thiếu nữ trước mắt này tốt đẹp như thế, có thể gặp được nàng, thật là phúc ba đời. Chẳng qua, nàng đối với hắn không có tình nhi nữ, chẳng qua là khi có người ở chung với nhau, nhưng cũng làm hắn thất bại lại vui mừng. Có lẽ, hắn cũng nên nói chuyện với mẫu phi của mình một chút.
Tô Nhan lôi kéo Quan Khinh Văn ra khỏi rừng trúc, thấy nàng ấy muốn nói lại thôi, cười khẽ hướng cái lỗ mũi nhỏ của nàng nhăn lại, nói nhỏ: “Ta biết, đó là Ngô vương. Nhưng, hắn vừa không nhắc tới thân phận, tất nhiên ta cũng lười hành lễ vấn an.”
Đangs tiếc, sau khi gặp một lần ở Hương Chỉ tự, giống như nàng và Ngô vương phá lệ hữu duyên, luôn lơ đãng đụng phải. Giống như hôm nay, nàng đi theo mẫu thân vào cung gặp Đỗ quý phi, lại có thể ở thời gian đi dạo Ngự hoa viên, đụng phải Ngô vương.
Ngô vương âm thầm cau mày, trên mặt lại không hiện chút nào, nhu hòa đưa tay ra hư đỡ thiếu nữ hành lễ, cười nói: “Thật là hữu duyên, lại gặp phải nữ lang.”
Tô Nhan cũng hiện lên một nụ cười khách khí: “Cũng không phải là đúng dịp.” Nói xong, mang người quay đầu bước đi, trong lòng thầm nói: Ai giống như người nào vui lòng gặp được ngươi.
Ngô vương thấy nàng như thế, mù mịt nghĩ: Chẳng lẽ mình nghĩ lầm rồi? Không phải nàng cố ý?
“Lục lang, tại sao lại ở chỗ này ngẩn người?” Thục phi vỗ vỗ nhi tử, mấy ngày nay thân thể bà thấy khó chịu, hai ngày nay mới khá hơn chút, liền để nhi tử phụng bồi đi dạo một chút.
Ngô vương vội vàng vịn mẫu thân, cười nói: “Ta mới vừa gặp được nữ lang nhà Tô phó xạ.”
Thục phi cười, cảm thấy hết sức hứng thú: “Ta nghe nói Tô gia Thập nương, đẹp nhất kinh đô, là thật?”
Ở điểm này Ngô vương thật sự không cách nào phủ nhận, chỉ có thể gật đầu: “Quả thật.”
“Con ta có thể thích?” Theo Thục phi, nữ nhi là Tô Chu Thành đúng là nhân tuyển con dâu tốt. Hơn nữa hôn sự của các hoàng tử, trừ Thái tử, còn lại các chư vương, mẹ đẻ của mình có thể chọn một nửa. Nếu như Thục phi là một trong tứ phi, nếu các nàng coi trong quý nữ nhà nào, cùng nói với Hoàng đế, tám chín phần mười cũng sẽ thành.
Ngô vương cười nói: “Mà thật sự có người thích, cũng không phải nàng.”
“A, là ai?” Thục phi vội vàng hỏi tới, đứa con trai này của bà mắt cao hơn đầu, có thể để cho hắn coi trọng, hết sức không dễ dàng.
“Tiểu thư nhà Tĩnh Quốc công Thế tử.” Ngô vương nói tới ý trung nhân, có chút xấu hổ, lỗ tai ửng đỏ.
Đối với Tô Dung, Thục phi tự nhiên cũng biết, chọn người này bà cũng rất hài lòng. “Tô gia Thất nương không tệ.” Lại đảm bảo chứng minh với con trai: “Đợi ta gặp Thất nương mấy lần, lại cùng nói với phụ hoàng ngươi.” Nhi tử của mình hài lòng con dâu cũng không dễ dàng, bà nhìn lâu chút, nếu tốt thật, mau định ra, không thể để cho người khác cướp đi.