Mặt trời vừa mới mọc đằng đông, những tia sáng màu đỏ lặng lẽ nhuộm lên phía chân trời, tàn hương vẫn lượn lờ trong lư đồng. Bên trong bình phong, trong chăn lụa vàng thêu hoa cỏ, một cái chân nhỏ như bạch ngọc không cẩn thận đạp ra, phát ra tiếng vang giòn tan.
Hàm Phương gác đêm ở phòng ngoài đã thức dậy, nghe được tiếng vang vội vàng đẩy cửa đi vào, hẹ giọng gọi: “Thập nương?”
Tô Nhan ôm chăn ngồi lên, dụi dụi con mắt, âm thanh mang chút buồn ngủ so với bình thường nhiều hơn ba phần ngọt mềm: “Hàm Phương, lúc nào rồi hả?”
“Chính dần hai khắc.” Hàm Phương vén màn trướng lên, xoay người gẩy sáng nến: “Trời con chưa sáng, Thập nương nghỉ thêm một lát nữa đi.”
“Nhưng mặt trời đã mọc?”
“Còn không có.”
“Vậy thì rất tốt, ngủ tiếp sẽ trễ.” Tô Nhan đẩy chăn ra, liền muốn xuống giường, Hàm Phương lật đật một bên vịn nàng, cầm áo choàng lên cho nàng, vội la lên: “Thập nương, từ từ, sáng sớm trời lạnh, ngài cũng không thể như vậy xuống giường.”
“Ngài từ từ, ta đi gọi người tới phục vụ ngài rời giường.” Hàm Phương tưởng rằng tiểu nương tử nhà mình nói muốn dậy sớm đi lấy sương sen là nói chơi, không nghĩ tới nàng nói thật.
Sương sen nói trắng ra chính là lúc mặt trời chưa mọc, sương đêm đọng trên lá sen, nước trên hoa sen. Tiểu nương tử nhà nàng nói, “phục hạ chi lộ, minh mục, hạ thủy bành trướng khí, lợi hung cách, khoan trung giải thử”. Bởi vì Tĩnh Quốc công phu nhân Vương thị mấy ngày gần đây gặp thời tiết nóng, cơm nước không ăn, lại không kiên nhẫn uống thuốc, mắt thấy người gậy đi không ít. Tiểu nương tử nhà mình liền muốn lấy chút Hà Lộ, pha trà cho tổ mẫu.
Ngày hôm qua Thập nương dặn dò thời gian, Uyển tẩu vội vàng khuyên can, nói thẳng là mình mang theo nha hoàn Ngọc Đường viện đi làm, không nghĩ Thập nương ngày hôm qua chưa nói gì, hôm nay lại dậy thật sớm rồi.
Uyển tẩu cũng đã chuẩn bị xong, ở Ngô quận thì các nàng mỗi ngày đều muốn đi thu thập sương sen, làm cũng quen. Hiện tại Tô Nhan, bà không khỏi có chút nóng lòng, một mặt hầu hạ Tô Nhan rửa mặt mặc quần áo, một mặt khuyên nhủ: “Thập nương, những chuyện vặt này nô dẫn người đi làm là được rồi, cần gì ngài làm.” Theo bà, tiểu nương tử nhà bà nên đọc sách, dâng hương, gảy hồ cầm, phẩm trà, mỗi ngày ăn mặc thật xinh đẹp, theo bạn tốt ra ngoài chơi, những chuyện vặt còn lại đều không nên động chạm đến mới phải.
Tô Nhan không nhiều lời nữa, nàng đối với Uyển tẩu hiểu rất rõ, vẫn nghĩ đang chăm sóc tiểu cô nương bảy tám tuổi, không muốn nhìn thẳng nàng đã là tuổi dậy thì, việc khi còn bé tất nhiên sẽ không làm.
“Uyển tẩu, Thập nương nên tự mình đi, đây là hiểu tâm của Thập nương đối với Phu nhân.” Điền nữ sư nhàn nhạt gợi ý một cái, coi như Thập nương vốn không có ý định đi, nàng cũng muốn khuyên, đây mới là có lợi đối với Thập nương.
Uyển tẩu nghe lời của Điền nữ sư, mới cắn cắn dừng lại lời mình muốn nói, miễn cưỡng cười nói: “Thập nương, nô nghĩ sai rồi.”
“Uyển tẩu, không có chuyện gì, chúng ta đi thôi.”
Trong hậu hoa viên Quốc Công phủ, dẫn nước chảy vào một cái ao, đang mùa hè, sen trong ao nở rộ, xa xa đã có thể ngửi thấy mùi hoa sen thơm ngát.
Sớm có thuyền nhỏ ở bên cạnh ao, hạ bộc trong viện Tô Nhan phần lớn đều phục vụ nàng lúc còn ở Ngô quận, chồng thuyền rất thành thục, chính nàng ở Ngô quận đã quen Tiểu Chu rồi, lúc này thấy liền có mấy phần vui vẻ, cũng không cần người đỡ, tự mình nhảy nhẹ lên Tiểu Chu, người phục vụ thấy thế kinh hãi. Đợi nàng an toàn ngồi xuống, mọi người mới an tâm.
Mấy con Tiểu Chu xuyên qua những bui hoa, đợi đến mặt trời lên cao, cũng chỉ lấy được hai vò sương sen nhỏ.
Buổi sáng, Vương thị nghe nói trời chưa sáng Tô Nhan đã đi thu thập sương sen cho bà, cảm động đến đỏ tròng mắt, kéo tay của nàng, vừa vui vừa giận: “Đứa nhỏ nhà ngươi, sao lại có tấm lòng chân thực như vậy, không nên tự mình đi, để cho bọn nha hoàn đi là được.”
Lại trách giận Lục thị: “Hắn là ngươi đã sớm biết, cũng không khuyên nàng một cái, đây là mẹ ruột sao?”
Lục thị cười nói: “Nàng liền thích làm những thứ này, hằn năm ở Ngô quận trong nhà cất ủ nước sen đều là nàng đi thu gom tới.”
“A Thù nhỏ như vậy...”
“A bà, ta đã , không còn nhỏ.” Tô Nhan bĩu môi đỏ mọng, không thuận theo lắc lắc tay Vương thị.
Vương thị vừa thấy cháu gái làm nũng như vậy, vội vàng sửa lại miệng: “Đúng đúng đúng, A Thù của chúng ta đã tuổi, đã không nhỏ.” Bà yêu thương vuốt ve tóc Tô Nhan, “Gần Đoan ngọ, trong thành Thượng đô náo nhiệt, để cho Nhị lang, Tứ lang cùng Ngũ lang mang ngươi ra ngoài đi dạo nhiều một chút. Tiểu cô nương trẻ tuổi, chớ buồn bực ở nhà.”
Tô Nhan vừa muốn nói chuyện, liền bị Vương thị điểm trúng môi, “Đùng lo lắng cho ta, bà không có sao, có sương sen của ngươi, hôm nay có thể tốt.”
Tô Nhan đáng yêu nói: “Bà gạt người, nào có nhanh như vậy.”
“Thật, bà không gạt người.” Vương thị đứng ra đảm bảo chứng minh cho tiểu tôn nữ. Nói đến cũng kỳ quái, cũng không biết có phải tâm tình ảnh hưởng thân thể hay không, không có qua ba ngày, quả nhiên Vương thị khôi phục khỏe mạnh. Thấy ngủ cũng ổn, đầu cũng không choáng, cơm cũng ăn được, sắc mặt cũng khá. Mừng đến nỗi bà gặp người liền khen Tô Nhan, nói thẳng đều là cháu gái hiếu tâm, mới để cho bà tốt nhanh như vậy.
Thái tử điện hạ vẫn chú ý Tô Nhan, môi mỏng khẽ nhếch, gõ nhẹ mặt bàn một chút, phân phó nói: “Đi tiết lộ cho phụ hoàng biết.”
“Dạ.” Góc phòng có một thái giám tầm thường cung kính đáp một tiếng.
Lưu thị lén lút gọi nhũ mầu của mình là Lý thị đến, ai oán nói: “Không phải để cho các ngươi nhìn Thanh viên và Ngọc Đường viện sao, chuyện như vậy sao không tới báo với ta?” Loại chuyện có thể làm cho nữ nhi nổi thế này, bà tuyệt không muốn rớt lại. Nếu biết sớm, chính là không để cho nữ nhi làm một mình, cũng có thể làm cùng Tô Nhan làm cũng tốt.”
Lý thị cũng hối hận: “Mối ngày Thập nương đều có cách chơi mới, không phải là làm cái thư hoa, chính là chơi trang trí một cái hoa văn. Mọi chuyện cũng chú ý, uống trà cũng muốn phân biệt thời gian. Ngày hôm trước nô nghe người ở Ngọc Đường viện nói, Thập nương muốn thu thập sương sen để ủ, liền cho rằng nàng là muốn dùng để cất rượu, ai ngờ... Ai, ý định của Thập nương cũng quá nhiều. Nương tử...” Lý thị nhìn Lưu thị và Tô Dung một cái, muốn nói lại thôi.
Tô Dung cười nói: “A Ảo nói đúng, Thập muội đã biết chuyện chúng ta an bài người ở Ngọc Đường viện?”
Lý thị gật đầu một cái, trong khoảng thời gian này, bà cảm thấy Thập nương này rất có thể làm, ý định lại, tiểu nưt nhà mình từ khi nàng trơ về, việc gì cũng bị nàng áp một đầu, bây giờ lão phu nhân đem Thập nương làm đầu quả tim, đâu có đem tiểu nương tử nhà mình để ở trong lòng.
Lại có Tứ lang quân và Tứ nương tử, thanh danh mạnh mẽ nhất ở Quốc Công phủ này, bao nhiêu người làm trong nhà, cũng lấy lòng bên đó đi. Nhưng có chuyện gì cần đi Thanh viên và Ngọc Đường viện, mọi người tranh đoạt đi, còn không phải nghĩ muốn lộ mặt trước Tứ lang quân và Tứ nương tử, chộn cái quen mặt sao.
Giọng nói Lý thị giảm thấp xuống: “Nương tử, ngươi cần phải chú ý, ngài cùng A lang mới là Thế tử và Thế tử phu nhân của Quốc công phủ này, chủ nhân sau này của Quốc công phủ. Còn Thập nương... Đi xuống như vậy nữa, không chuẩn ngày nào đó vị trí Thái tử phi cũng bị nàng cướp đi.”
Tô Dung thật muốn nói với Lưu thị một cái, nên để cho Tô Nhan đi tranh mới phải, Thái tử phi là cái vị trí tốt gì. Bây giờ nhìn phong quang vô hạn, sớm muộn có ngày khóc đó.
Chỉ là chuyện này nàng đã đề cấp nhiều lần với tổ phụ và phụ thân, tuy bọn họ có chút tin, lại vẫn đang do dự, còn không cho nàng nói với mẫu thân, lại không chịu tỏ thái độ không đi tranh vị trí Thái tử phi. Vừa rồi Lý thị gợi ý nàng, nếu để cho Tô Nhan đi tranh cũng không tồi, vì sao vị trí Thái tử phi có lẽ đã điều động nội bộ, nhất định là Chu gia Nhị nương.
Vốn đời này Tô Dung không muốn dính dấp với hoàng gia, nhưng nàng tìm trượng phu cho mình, gần đây lại cảm thấy không tương xứng như trong suy nghĩ của mình. Đặc biệt là hôm đó ở phủ công chúa, gặp được Lục hoàng tử, là trượng phu của Tô Nhan ở kiếp trước. nàng phát hiện Lục hoàng tử lại có hảo cảm đối với mình, hơn nữa hai người trò chuyện với nhau thật vui, vị Hoàng tử này có chút ý kiến giống nàng như vậy, không khỏi cho nàng có chút mờ mịt.
Cho dù Tô Dung có lòng, theo thân thể Vương thị chuyển biến tốt, nhóm lang quân và tiểu nương tử trong Tĩnh Quốc công phủ, cũng có thể đi chơi.
Còn có hai ngày nữa chính là Đoan ngọ, bắt đầu chuẩn bị thi đua thuyền ở sông Hưng Khánh, các thuyền đều đang luyện tập trên sông, chỉ chờ đến Đoan ngọ tranh cao thấp.
Tất nhiên Tĩnh Quốc công phủ cũng có thuyền dự thi, nhóm lang quân trong phủ cũng tham gia, mỗi ngày đi sông Hương Khánh luyện tập.
Tô Nhan rất là tò mò, nàng ở Ngô quận đã xem qua cuộc so thuyền trên sông, nhà mình lại chưa từng có. Nàng ngăn cản Ngũ ca Tô Chính Trạch đang muốn ra cửa, làm núng quấn lấy, để cho hắn mang mình đi xem náo nhiệt.
Dĩ nhiên Tô Chính Trạch muốn mang muội muội đi, chẳng qua thuyền trên sông có quy tắc, không thể để nữ nhân lên, ít nhất ở trước trận tranh tài không thể có cô gái đi lên. Hắn chà xát tay, rối rắm nói: “A Thù, cái đó...”
Tô Nhan vừa thấy là đã được, rất có quan tâm nói: “Ta không có lên thuyền, chỉ ở trên bờ xem là tốt rồi.”
Đúng lúc đụng phải Tô Chính Uyên mang theo Tô Dung ra ngoài, thấy huynh muội hai người, không khỏi cười nói: “Trong phủ chúng ta có thuyền hoa, Thập muội và ta ngồi trên xem là tốt rồi.”
“Vâng.” Tô Nhan nhẹ xoay người, “Đi đi nói với A mẹ một tiếng, làm phiền huynh trưởng, Thất tỷ chờ ta một chút.”
Tô Dung mỉm cười cất giọng: “Thập muội chậm chút, chớ bị ngã, ta chờ ngươi là được.”