Chuyện Tô Nhan và Tân An công chúa, rất nhanh liền truyền đến trong tai những phu nhân tham dự yến tiệc. Xong tiệc trở về nhà, Vương thị ôm cháu gái hết sức tức giận: “Không phải chỉ là công chúa thôi sao, ngay cả thực phong cũng không có, cũng dám tới khinh người.” Lại an ủi Tô Nhan: “Bé ngoan không sợ, tổ mẫu làm chủ cho ngươi.” Bà quyết định, ngày mai sẽ vào cung gặp Tề thái phi.
Tô Nhan cười: “Tổ mẫu, ta không có sợ.” Cũng không phải nàng đẩy công chúa vào trong nước, vì sao phải sợ.
Tô Vân Lan nhỏ giọng tiếp lời: “Dù sao đây cũng là công chúa, Thập muội vẫn nên cung kính mới phải.”
Vương thị trừng mắt: “Thánh nhân trọng đãi triều thần, một nàng công chúa có thể so sánh, Thánh nhân vẫn biết lợi hại. Nhưng...” Lời nói xoay chuyển, giọng điệu hết sức hài lòng: “Thái tử điện hạ rất sáng mắt.”
Tô Dung âm thầm nói nhỏ: Đời trước ngươi cũng không nói như vậy.
Tô Nhan được tổ mẫu an ủi, mới theo mẫu thân trở về Thanh viên, liền thấy hai huynh trưởng ngồi ở trong nhà. Nhìn thấy mẫu thân và muội muội đi vào, hai huynh đệ Tô Chính Tuân và Tô Chính Trạch vấn an Lục thị xong, không thể chờ đợi mới hỏi chuyện Tân An công chúa.
“Ai biết nàng ta xảy ra chuyện gì.” Nhắc tới Tân An công chúa, Tô Nhan rất không vui vẻ: “Chẳng có việc gì lại muốn đánh người.”
“A Thù, thế có bị thương không?” Tô Chu Thành mặt đen lại bước vào cửa, đầu tiên khẩn chương đem nữ nhi nhìn qua một lần, thấy khuôn mặt nàng đỏ thắm, không có chút không ổn, mới thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay hắn ở trong cung bồi hoàng đế ngắm hoa được đến một nửa, người Thái tử phái đến. Ngay trước mặt hoàng đế, hắn thỉnh tội thay nữ nhi, trong lòng lại hẫn muốn chết. Nữ nhi nhà hắn rất ngoan, mới lần đầu đi ra ngoài chơi, lại bị công chúa bắt nạt, bé ngoan không biết có bị dọa đến không.
Lục thị rất là bất đắc dĩ, liếc trượng phu và nhi tử một cái, “Khuê nữ nhà ngươi còn có thể bị ủy khuất.” Từ lúc về nhà đến giờ, bà còn chưa hỏi một câu nghiêm chỉnh với nữa nhi. Cho nên hỏi nữ nhi: “Nói một chút, chuyện gì xảy ra?” Ở phủ công chúa, bà liền nghe nói, chẳng qua là ở trên yến tiệc, hai trưởng công chúa đều nói tiểu cô nương đùa giỡn, Lục thị vẫn rất lo lắng.
Tô Nhan giản lược đem chuyện trên bữa tiệc nói một lần, rất vô tội buông tay nói: “Ta làm sao biết, nàng lại xông lại đánh ta, còn đem mình ngã vào trong hồ.” Quả thực ngu ngốc chết đi được.
Tô Chu Thành lập tức đánh nhịp: “Con gái ngoan, phụ thân báo thù cho ngươi.”
Lục thị giận đến đánh hắn: “Khuê nữ nhà ngươi lại không bị thua thiệt, báo cài gì thù.”
Tô Chu Thành ngay thẳng nói: “A Thù bị giật mình.”
Lục thị:... Khuê nữ của bà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng hồng, giống như bị hù đến sao?
Giống như Vương thị, Tô Chu Thành đối với Thái tử điện hạ cũng rất hài lòng, lúc triều hội ngày hôm sau, hướng về phía Thái tử cười ấm áp đến ba phần.
Được người nhà an ủi qua, Tô Nhan cùng song thân, huynh trưởng nói gặp người ngày hôm nay, cảm giác biết rất nhiều kiến thức, không khỏi đem bát quái nàng nghe được nói ra.
“Kỳ Dương bá Lý gia Đại lang quân hơi kỳ quái, các ca ca chớ cùng hắn quen thân.” Tô Nhan đặc biệt dặn dò nghiêm túc.
Tô Chính Tuân nghe được muội muội nhắc tới Lý đại lang nhà Kỳ Dương bá, có chút ngoài ý muốn. Nói Lý đại lang học cùng một trường với bọn họ, giao tình hằng ngày cũng không tệ, thường ở chung một chỗ mời tiệc.
Tô Chính Tuân cùng đệ đệ Tô Chính Trạch trao đổi cái ánh mắt, ôn hòa hỏi: “Vì sao A Thù lại nói vậy?”
Tô Nhan nghiêm mặt nói: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy lang quân trực tiếp đánh biểu muội của mình, hắn không kì quái sao?” Nam nhân vì cái thứ nữ thiếp thất sinh, dạy dỗ biểu muội ruột thịt của mình, thật là ngoài nàng tưởng tượng.
Huynh đệ Tô gia: “.....” Thường ngày thật không nhìn ra.
Tô Nhan đem chuyện nàng gặp nói ra, lại nhắc tới hai nàng Quan gia: “Hai nữ lang này là nữ nhi Tam lang quân phỉ Khánh An bá, đích thứ cùng tên, cũng ít thấy đến.” Quy củ Đại hạ ràng buộc, đích nữ và thứ nữ không cùng tên, giống như tỷ muội Tô Nhan, Tô Dung và Tô Vân Lan, nếu như Vương Thiến và Vương Thư Quân phủ Vũ Nghĩa công, nào sợ Vương Thư Quân là nữ nhi Thế tử Vũ Nghĩa công, bởi vì là thứ xuất, cũng khác Vương Thiến cùng là con vợ cả. Hết lần này đến lần khác tỷ muội Quan thị, rõ ràng một đích một thứ, cái tên đệm lại cùng một chữ “Khinh”, cách đặt tên này, thật rất ít thấy.
Nhớ lại khuôn mặt ghét bỏ của bạn mới kết giao Tống Uyển: “Lại còn cùng A cha cùng gọi Tứ công tử, đánh giá cái người này, nhất định là mắt bị mù.”
“A mẹ ta còn nói hắn trọng tình trọng nghĩa, phi, trước kia ta còn thấy hắn mang qua một nữ nhân ra ngoài chơi, căn bản không phải nương tử của hắn.”
“Quan Khinh Văn rất đáng ghét, nhưng thứ muội của nàng ta còn ghê tởm hơn, hết lần này tới lần khác thật nhiều người thích Quan Khinh Lăng, ngay cả A mẹ của ta cũng có chút thương tiếc nàng ta, nói gì đáng tiếc, hừ.”
Tô Chính Trạch ho nhẹ một tiếng, tám chuyện của cô gái, có chút ngượng ngùng: “Ta nghe đến nương tử của Nhị lang quân nhà Khánh An dương không có tài đức, nữ nhi thì bắt nạt huynh muội, rất là ương ngạnh.”
Tô Nhan kì quái hỏi: “Ngũ ca, ngươi nghe ai nói?” Bọn họ mới trở về Thượng đô có mấy ngày, ca ca của nàng thậm chí ngay cả thể tử người ta không tài đức, nữ nhi ngang ngược liêu ngạo đều nghe nói?
Tô Chính Trạch thấy ca ca và muội muội cũng kỳ quái nhìn mình, trên mặt càng đỏ, hàm hồ nói: “Tất cả mọi người nói như vậy.”
Sắc mặt Tô Chính Tuân khẽ biến, trầm giọng nói: “Vì sao ta không nghe thấy? Tâm tư của ngươi tạm thời đặt ở những thứ rảnh rỗi này, lại dính dáng tới cô gái ở hậu trạch, mở miệng cần phải thận trọng.” Hắn không có mỗi ngày cùng ra cùng vào với đệ đệ, vòng bằng hữu cũng đều không sia biệt lắm, thế nào hắn không có nghe đến mấy cái này.
Tô Chính Trạch rất ủy khuất, ngày đó hắn đáp ứng lời hẹn với bạn bè thì ngầu nhiên đỡ một tiểu nương tử bị trẹo chân ở cầu thang, sau đó có người phổ cập một chút.
Tô Nhan lắc đầu một cái: “Ta thấy Quan Khinh Văn không có giống như Ngũ ca nói.” Nàng rất có hảo cảm đối với cô nương kiêu ngạo đó, mặc dù lời nàng ta mắng thứ muội thật khó nghe, nhưng bóng lưng đó rất thẳng rất chính trực, làm nàng khắc sâu ấn tượng. Nàng cau cái mùi nhỏ hướng về Tô Chính Trạch, cười khẽ nói: “Ngũ ca, nói sao nghe vậy, không phải là việc làm của quân tử nha.”
Tô Chính Trạch buồn cười ngắt véo cái mũi nhỏ của nàng, nói: “Ta biết.”
“A mẹ, ngài xem Ngũ ca này.” Tô Nhan tựa vào bên người Lục Thị, yểu điệu làm nũng.
Vốn Lục thị mỉm cười nhìn con gái nói chuyện phiến, thấy thế kéo nữ nhi, nghiêm nghị nói với nhi tử: “Muội muội ngươi nói rất đúng, chớ có nói sao nghe vậy. Chuyện Quan gia...” bà cũng biết một chút: “Mẫu thân của Quan Khinh Lăng là tỷ muội ruột thịt với Từ chiêu viện trong cung, năm đó bởi vì ngưỡng mộ Quan Thành Nghiêm nên tự nguyện vào phủ làm thiếp.”
“Có lẽ Liên Khanh tự nguyện làm thiếp Quan Thành Nghiêm, nữ nhi nàng sinh ra được phân biệt đối xử.” Nói xong, còn tự tiếu phi tiếu nhìn trượng phu một cái, trong lời nói ý chỉ điều gì. Muốn bà nói, Từ thị chính làm cam chịu hạ tiện, chính đầu nương tử không làm, lại muốn làm tiểu thiếp người ta, làm người ta khinh thường.
Tô Chu Thành không được tự nhiên, “ha ha” hai tiếng, “Ngươi nói cái này với bọn nhỏ làm cái gì.”
Lục thị cười nói: “Ta là vì muốn Tứ lang và Ngũ lang cách xa nhi tử Từ thị một chút, ta nhìn phụ nhân kia không tốt, cũng không muốn con ta cùng nhi tử của phụ nhân kia có giao tình.”
Tô Chu Thành gật đầu liên tục: “Phu nhân nói đúng.” Lại vẻ mặt nghiêm túc nói với nhi tử: “Nghe mẹ các ngươi nói, cách tiểu lang nhà Quan gia xa một chút.” Ngày đó cũng bởi vì hắn nhiều lời một câu, bị thê tử nhớ đến tận bây giờ.
Đối với một nhà Tô Nhan mà nói, Quan gia và Lý gia bất quá là nhàn rỗi nói chuyện bát quái, cùng cuộc sống của bọn họ không có bao nhiêu quan hệ. Tô Nhan không nghĩ rằng, sau yến hội ba ngày, sẽ gặp phải Quan Khinh Văn chật vật như vậy, từ đó ra tay giúp đỡ.