Nơi có Thái tử, hầu như hội tụ tất cả các thiếu nữ danh môn đợi gả, hoặc thanh lệ, hoặc kiều mị, hoặc ôn nhu, hoặc đoan trang, hoặc lộng lẫy, gai nhận mỹ lệ tụ tất tại đây, cùng những đóa hoa Quốc sắc thiên hương chộn lẫn, làm người ta không kịp nhìn, không thể nói Mẫu đơn đẹp hơn hay giai nhân kiều mị hơn.
Vậy mà cả một vườn mỹ lệ cùng những bông hoa ở đây khi thiếu nữ áo đỏ đến, cũng thất sắc, trở thành làm nền. Mọi ánh mắt trong vườn tập trung trên người thiếu nữ, thần trí vì vẻ đẹp này đoạt đi mất.
Trường Ninh quận quân trước hết hồi thần, nàng theo bản năng nắm chặt tay, nở một nụ cười nhẹ nhàng, ngay sau đó mặc cũng cứng lại, chỉ cảm thấy nụ cười thường ngày chọc người thương tiếc, nhưng trước gương mặt yêu kiều kia, cũng hóa thành chuyện khổ, không hề chọc người thương, trái lại khiến người ta sinh chán ghét.
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Thái tử, quả nhiên cho dù tôn quý như hắn, ánh mắt cũng lộ vẻ si mê. Trái tim Trường Ninh quận quân mãnh liệt trầm xuống, ngay sau đó hầu như không khống chế được ghét ghét.
Bởi vì Tô Nhan, Tô Dung đến vườn, an tĩnh một trận, ở bên cạnh ao âm nhạc chuyển đổi khúc điệu thì Thái tqr âm thầm dùng sức bấm mình, miễn cưỡng duy trì thần sắc kiêu căng, đôi mắt phượng ra vẻ khống chế kia vẫn rơi vào trên người Tô Nhan, vẫn tiết lộ mấy phần ý định của hắn.
“Đây là nữ lang nhà Tô sư thúc đi.” Thái tử khống chế không được nhếch lên khóe môi, chỉ có thể hết sức làm cho mình cười không quá ngu xuẩn, thiếu nữ trước mặt làm cho người ta quen thuộc, hai tháng trước vô tình gặp ở đầu đường lạc Dương, làm hắn nhớ thương cho tới bây giờ.
Lời của Thái tử, làm người ở chỗ này âm thầm kinh hãi, mặc dù mọi người đều biết đương kim Thiên tử và Thượng thư tỉnh Tả phó xạ Tô Chu Thành cùng xuất một môn, lại không nghĩ rằng Thánh Nhân sẽ làm Thái tử gọi Tô Chu Thành là sư thúc. Quan hệ của hai người mật thiết đến trình độ này, như vậy đối với Tô Chu Thành và người nhà của hắn, nhất định phải tính toán giá trị kia lại lần nữa.
A, Thái tử giả bộ không biết nàng, thật tốt quá. Trước mắt Tô Nhan chỉ có ý nghĩ này, tâm tình nàng rất tốt nên mặt giản ra cười, nụ cười mênh mang cùng ánh mắt như nước nhẹ nhàng, làm người ta lúc nào cũng muốn đắm chìm trong đó.
“Dạ.”
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng như làm nũng của nàng mang vài phần vùng sông nước Giang nam ngọt mềm, để cho hắn muốn nghe mãi, Thái tử vừa định nói nhiều hai câu với thiếu nữ, liền bị Trường Ninh quận quân dán tới trước cắt đứt, “Vị này chính là muội muội nhà Tô phó xạ đi? Hôm nay chúng ta lần đầu gặp, ta là Trường Ninh quận quân.” Nàng ta cố gắng cười đoan trang ưu nhã, không muốn ở trước mặt Thái tử bị so sánh đến mức khó coi.
Mấy người Tô Nhan, Tô Dung hơi phúc thân: “Quận quân.”
“Thất nương làm sao giờ mới tới, chúng ta chờ ngươi thật lâu, một lát cần nhận phạt.” Trường Ninh quận quân cố đè xuống cảm xúc ghen tị, vẫn cảm thấy Tô Dung mới là một trong những địch nhân lớn nhất của nàng ta. Tô Nhan đẹp thì đẹp vậy, nhương tuổi nàng tươi đối nhỏ, nếu tin tức của nàng ta không sai, Tô Nhan còn kém Thái tử ba tuổi. Làm Thái tử một nước, Thánh Nhân đã chọn phi cho Thái tử rồi.
Theo ý tứ của Thánh Nhân, sẽ không chọn Thái tử phi quá ít tuổi cho Thái tử. Chỉ vì nếu Thái tử phi còn nhỏ tuổi, phần con cháu sẽ khó khăn một chút. Mẫu thân nàng ta lấy được tin tức, Thánh Nhân tuyển thí sinh, giữ độ tuổi từ đến . Hơn nữa thí sinh Thái tử phi trong vòng hai năm nay sẽ định ra, sau khi Thái tử phi định ra, hầu như sẽ không thay đổi nữa.
Tô Nhan không làm được Thái tử phi, lấy đị vị phụ thân Tô Nhan, còn có quan hệ với Thánh Nhân, nhất định không thể nào cho nàng làm Lương đễ, Lương viện. Sau khi Trường Ninh quận quân loại bỏ Tô Nhan, mặc dù vẫn ghen tỵ vẻ đẹp của nàng, nhưng lý trí nhắc nhở mình, cùng Tô Nhan quan hệ tốt mới là kế sách tốt nhất.
Trường Ninh quận quân cười nói với Tô Nhan: “Tô gia muội muội, tài danh của Tả phó xạ nổi tiếng khắp Đạ Hạ chúng ta, nhà muội học sâu, nói vậy tài hoa bất phầm. Ở bên kia chúng ta có ngâm thơ luận vẽ, còn mong muội muội vui lòng chỉ giáo.” Nói xong, nàng ta quay người, mềm mại khẽ gọi: “Biểu đệ, một lát làm trọng tai cho chúng ta được không?”
Thái tử nghe vậy lạnh mặt, hắn đứng chắp tay, một cái ánh mắt dư thừa cũng không cho Trường Ninh quận quân, tự có thái giám tùy thân ra ngoài trách mắng: “Điện hạ là Thái tử quốc gia, quận quân chớ có thất lễ.” Ý tứ của hắn rất rõ ràng, Trường Ninh quận quân ngươi không có tư cách quan tâm gọi Thái tử điện hạ là biểu đệ.
Ngay trước mặt một đám quý nữ trong kinh, bị một thái giám bên cạnh Thái tử làm bẽ mặt trước mọi người, Trường Ninh quận quân khó chịu mặt đỏ bừng, hận không thể lập tức biến mất trước mặt mọi người. Chẳng qua người bên cạnh Thái tử chỉ ra nàng ta thất lễ trước, chỉ có thể dùng sức cắn môi dưới, nhìn xuống nước mắt, đỡ tay nha hoàn từ từ quỳ xuống đất xin tội: “Xin Thái tử điện hạ tha thứ tội bất kính của thần nữ.”
Thái tử mắt lạnh nhìn Trường Ninh quận quân đang quỳ, mới tùy ý gật đầu một cái, mới chịu nói chuyện, liền nghe sau lưng có giọng nói vang lên có hơi lộ vẻ khinh thường: “Ơ, Trường Ninh biểu tỷ thế nào lại đắc tội Thái tử thế này, nhưng lại để cho điện hạ phạt nàng như vậy.”
“Tứ đệ im miệng.” Một tiếng nói khác chất phác vội vàng ngăn Tứ hoàng tử Tề vương, “Ra mắt Thái tử điện hạ.” Lúc này là một đại hợp tấu, nghe âm thanh, người tới không ít.
Vốn quý nữ các nhà đã lui qua một bên, nhìn thấy mấy vị điện hạ và công chúa tới đây, nhất tè tới làm lễ ra mắt. Tô Nhan đi theo phía sau Tô Dung, coi như đem con gái đã lớn của Thánh Nhân nhận một lần. Còn có đi theo các vị điện hạ, công chúa tới là công tử các nhà, nhân số đông đảo.
Sau khi người tới, nhìn thấy Tô Nhan xinh đẹp không khỏi trầm mê, Thái tử hừ lạnh một tiếng, đối với Trường Ninh quận quân đang quỳ nói: “Đứng lên đi, chớ có tái phạm.” Lúc này mới phá vỡ sương mù, vậy mà ánh mắt của mọi người còn không tự chủ liếc về phía Tô Nhan.
Trường Ninh quận quân mất mặt trước mặt mọi người, sau khi đứng dậy, vội vã ném xuống một câu: “Nô cáo lui trước.” Liền xoay người che mặt đi.
Tam hoàng tử Chu vương nhíu mày lại, trầm giọng khuyên nhủ: “Thái tử điện hạ, đây dù sao cũng là yến tiệc Mẫu đơn của cô cô.”
Thái tử liếc xéo Chu vương một cái, xoay người vào tiểu đình bên ao, tùy ý mà ngồi, sớm có hầu gái cẩn thận dâng trà. Hắn bưng chén trà, ánh mắt rơi vào cá đang bơi lội trong ao, bình tĩnh nhìn hồi lâu, mới lười biếng nói: “Các vị hoàng huynh ngồi đi.”
Mọi người: “.....” Thật tùy hứng.
Mặt Tứ hoàng tử tề vương lộ vẻ không vui, vừa muốn mở miệng gai mấy câu, bị nhị hoàng tử kéo tay, hướng hắn lắc đầu một cái, mới hầm hừ hất tay đi ngắm hoa.
Có Thái tcosvaf các vị điện hạ ở, các tiểu net và các công tử, không khỏi có chút câu nệ, Thái tử híp mắt không lên tiếng, các vị điện hạ cũng nhìn nhau, giống nhau không ai lên tiếng, không khí hiện trường có chút đông lạnh. Cuối cùng vẫn là Dương An công chúa phá vỡ trầm tĩnh, nàng cười gọi Vương Thiến và Tô Dung: “Chúng ta qua bên kia chơi, đi theo bọn họ một chút cũng không thú vị.”
Các quý nữ thở dài tận đáy lòng một cái, liên tục không ngừng đi theo sau lưng mấy vị công chúa, vây quanh các nàng hướng trong vườn hoa đi.