Chết tiệt! Cái tên khốn Khải Phong!!
Sau vụ hắn làm ngập nhà tôi thì sàn gỗ bong tróc hết cả. Báo hại tôi cầu cứu mẹ không được đành bỏ tiền túi ra thuê người lát lại. Đâm ra bây giờ trong túi tôi còn đúng mấy tờ k.
Đấy thế bảo hôm nay tôi phải ăn gì???
Hết cách, tôi bèn vặn hết chất xám ra. Vò đầu bứt tai nửa ngày, tôi quyết định sẽ dùng chiêu "thắt lưng buộc bụng"
Cụ thể là sao? Là tôi và "anh họ" sẽ đi ăn xin!!!!
Nhưng mà không ăn xin trong thành phố được, phải sang tỉnh khác ăn xin nó mới ngầu
Thế là Tôi thu gom đồ đạc cho cả hai rồi cứ thế lôi xềnh xệch hắn đi. Thôi thì biết làm sao giờ, cố đợi sang thứ tuần sau nhỡ mẹ lại gửi tiền cho thì lại tha hồ tiêu xài phóng túng ahaha ️
Tôi tạm gạt hình ảnh mấy tờ tiền phất phơ trước mắt đi mà tập trung chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới.
Uhm... Ở Cát Bà tôi cũng có một người họ hàng, trước đây là bác Loan ở cạnh một căn nhà gỗ bên biển rất rộng, thường cho khách du lịch thuê nên tiền bạc cũng dư dả. Bây giờ là do anh họ và vợ tiếp quản, chắc là kinh doanh cũng vẫn khấm khá nếu chỉ ăn chùa bữa chắc cũng không sao đâu hihi ️️ Thôi thì khi nào anh chị đến Hà Nội đền bù sau cũng được =)))
Khổ nỗi tôi không có số điện thoại của anh họ "xịn", nhưng chắc không sao đâu. Yên tâm đi
Nghĩ vậy tôi vắt kiệt túi đi xe bus đến Hải Phòng.
Dù là đi ăn xin nhưng mà tôi cũng ăn mặc rất đàng hoàng, coi như là giả vờ đi chơi biển. Tôi ngồi trên xe cầm điện thoại lướt lướt một lúc sau thì bắt đầu thấy buồn ngủ. Tôi lim dim tựa vào kính xe.
NHƯNG MÀ TÔI KHÔNG NGỦ!!!
Liệt tổ liệt tông nhà nó!! Cái người ngủ lại là hắn!!
Ôi trời ạ...uổng công tôi trót mơ mộng về cảnh nữ chính dựa đầu vào nam chính đánh một giấc ngon lành. Nam chính thì cứ để vậy mà nhìn nữ chính mỉm cười ngọt ngào...
Tại đọc nhiều ngôn tình quá rồi... Chứ làm sao tôi lại mơ mộng gì với cái tên đẹp trai nhưng não để đằng mông này -.-
Thế là tôi giận cá chém thớt, tức mình nhưng lại quay ra đạp cho hắn một cái rồi đẩy đầu hắn đi.
Hắn cau mày lại nhưng vẫn chưa tỉnh. Chắc tại hôm qua tôi ngồi phòng khách xem phim lâu quá, đã thế lại còn uống ít bia đâm ra mồm cứ oang oang chửi bới trách nữ chính vô tình...
Nghĩ lại thấy khổ thân hắn, tôi lại đem đầu hắn đặt lên vai mình
Từ đây tôi có thể ngắm nhìn hắn ở khoảng cách rất gần. Uhm...xem nào tóc hung hung loà xoà trên trán. Tôi khều tay xoắn lọn tóc dài. Muo...mượt quá!!!
Tôi sờ thử làn da trắng mịn. Thật là đáng ghét -.- sao một thằng con trai lại có làn da thế này cơ chứ. Hàng mi vừa dày lại vừa dài... Môi cong cong... Xương quai xanh quyến rũ...
Arghhh...tôi lắc đầu mình thật mạnh. Sao tôi lại háo sắc thế nhỉ??
Hắn là người ngoài hành tinh.
NGƯỜI NGOÀI HÀNH TINH ĐẤY!!!
Nhưng mà nhìn đi nhìn lại hắn mới thấy...hắn xinh hơn tôi thật... Đúng là trời cao thật bất công! Ông trời ơi ông thật là bất công với con mà!!! >.<br br="" n="" t="" lay="" h="" d="" r="" nh="" m="" ng="" hi="" tin="">>> như phù thuỷ thì đúng hơn) tôi dắt hắn đi dọc biển để tìm nhà của anh họ thật.
Biển Cát Bà dù là đã vào thu nhưng vẫn đông đúc. Cũng tại dạo này trời nắng nóng nên nhiều gia đình cũng thích đi tắm biển.
Tôi thích thú dùng chân nghịch những đụn cát. Cát mịn và nóng. Aizz cũng lâu rồi tôi chưa được đi biển.
Tôi hào hứng chạy ngay về phía biển. Sóng biển vỗ rì rào. Trời nắng nhưng lại rất dịu, không rát như trong hè.
Woahh! Quả là một thời tiết lí tưởng để đi bơi mà hihi. Đầu óc sốc nổi nông cạn, tôi chỉ nghĩ đến đấy đã lập tức chạy ngay ra biển chơi nhảy sóng. Khải Phong thấy tôi làm vậy cũng lon ton chạy theo. Hai đứa đùa nghịch cả trưa như hai đứa trẻ con.
Tôi đặc biệt thích tạt nước vào người hắn. Hắn lại cũng chẳng nể nang ân nhân gì mà tạt cả nước vào mắt tôi. Hai người cứ chí choé nhau suốt.
Đến đầu giờ chiều, khi đùa nghịch thấm mệt, chúng tôi mới nghĩ đến chuyện đi ăn trưa.
Tôi ngoái đầu tìm căn nhà của người anh họ.
Aaaaaa kia rồi!!!!! Tôi hí hửng lôi tên đần đi. Căn nhà ở ngay trước mắt. Uhm...bao lâu rồi mà nó vẫn giữ được cấu trúc đẹp đẽ và chắc chắn.
Tôi nhấn chuông.
...không ai ra mở cửa...
Tôi ấn chuông lần , đồng thời gào mồm lên gọi:
- Anh Tuấn ơiiiii. Em gái anh đến này.
Cửa bật mở. Tôi mừng thầm. Đang chuẩn bị cười tươi nịnh nọt ông anh thì tôi mới chợt nhận ra là một bà cô lạ hoắc.
- Xin lỗi cháu tìm vợ chồng anh Tuấn chị Liên ạ - Tôi lúc này đã cảm thấy chuyện này có gì đấy không ổn...
Bà cô kia nhìn qua con chuột lột, chính là chúng tôi một lượt rồi chép miệng nói:
- Vợ chồng nhà đấy chuyển đi lâu rồi mà, nghe nói chuyển về thành phố làm ăn hay sao í. Cô cậu tìm có việc gì không?
...
Cằm tôi rơi bộp xuống đất. Tôi lảo đảo sắp ngã ngay ra thềm cửa, nhưng may mà có hắn đỡ.
Yayyy thế là tối nay tôi và hắn sẽ có "tuần trăng mật" ở ngoài bãi biển :)
Ngủ ngoài biển theo nghĩa đen luôn O.o