Tớ Muốn Thay Thế Gian Tặng Cậu Một Chút Dịu Dàng

chương 18: c18: ngốc cũng là do em nuôi lớn (5)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm tôi liền đến bệnh viện thăm Sở Hi, phía sau còn có Hứa Dịch đi theo.

Sở Hi chuyển đến viện điều dưỡng Tân Dương, vừa vặn cùng một viện điều dưỡng với Bùi Hữu Lăng, tôi liền tiện đường mua một bó hướng dương đến.

Sở Hi ở lầu , vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hoa bách hợp thơm ngát.

Cô ấy nhìn thấy chúng tôi thì có hơi kinh ngạc, vội vàng chào hỏi: "Mau ngồi xuống đi."

Tôi có chút căng thẳng, Hứa Dịch nắm tay tôi, ý bảo tôi thả lỏng một chút.

"Không sao, lúc ấy cũng là em không chú ý đường đi, không để ý có xe tới, không trách chị."

Cô ấy nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp: "Em có thể nói riêng với Hứa Dịch vài câu không?"

Tôi lập tức đi ra ngoài.

Nhàm chán đi dạo trên hành lang, cũng không biết Sở Hi muốn nói gì với hắn, không phải là tỏ tình hay gì đó chứ!

Cô nam quả nữ ở trong một phòng, đặc biệt là Sở Hi còn có ý với Hứa Dịch, chuyện này... Thật khó mà!

Hơn nữa tôi còn nợ Sở Hi một ân huệ, cô ấy còn là nữ chính, về tình về lý hình như tôi đều không chiếm được thượng phong.

Tôi càng nghĩ càng sốt ruột, quanh quẩn ở cửa, lúc thì cúi đầu lúc thì lén lút nhìn vào trong khe cửa.

"Xin chào, xin hỏi cô có chuyện gì không?" Một giọng nói trong trẻo truyền đến.

Một người đàn ông cao gầy, mặc áo blouse trắng đứng trước mặt tôi, nhìn cách ăn mặc có vẻ là bác sĩ ở đây.

Tôi có chút lúng túng sờ mũi, gượng cười giả lả: "Không có gì, không có gì."

"Tôi là Cố Đình Hiên, là bác sĩ thực tập ở đây, nếu như cô có chuyện gì thì có thể hỏi tôi."

"Cố Đình Hiên..."

...

Bác sĩ Cố ngồi trên ghế vừa chơi với mèo vừa phơi nắng.

Cây cối trong viện điều dưỡng được cắt tỉa gọn gàng, lá cây bóng loáng phản chiếu ánh sáng, mèo nằm cuộn dưới đất ngủ.

"Thương thế của Sở Hi không có vấn đề gì lớn, nếu cô ấy đã nói không sao thì cô cũng không cần quá áy náy đâu."

"Vâng, cảm ơn anh."

Thấy tôi cúi đầu, anh ta lại trấn an: "Chúng tôi lớn lên cùng nhau, nếu cô ấy nói không sao thì thật sự là không sao."

"Vâng, tôi biết rồi." Tôi cười cười với anh ta.

Anh ta nhìn tôi chăm chú mấy giây: "Hình như trước đây tôi từng gặp cô rồi, luôn cảm thấy cô rất quen mắt."

Đương nhiên là quen rồi, Bùi Hữu Lăng mà kiếp trước anh thích cũng có gương mặt như vậy mà!

Nhưng tôi không thể nói như vậy, tôi kéo khóe miệng cười: "Tôi có quen biết Sở Hi, chắc là anh đã từng gặp tôi."

"Vậy sao?"

Anh ta nỉ non một tiếng rồi lắc đầu, lại nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: "Tôi phải đi làm việc, đi trước nhé."

Tôi thấy anh ta đi ngày càng xa, liếc nhìn về phía hoa hướng dương rực rỡ trên lầu đối diện, nhịn không được kêu lên: "Bác sĩ Cố!"

"Sao vậy?" Anh ta quay đầu lại, dừng bước.

"Không có gì, chỉ muốn hỏi anh có thích hoa hướng dương không?"

"Ha ha, tôi dị ứng phấn hoa."

Tôi im ắng nở nụ cười.

"Em trồng bốn vạn đóa hoa hồng, cho đến một ngày gặp được anh, em biết bốn vạn đóa hoa ấy đều là anh."

Người vẫn luôn trồng hoa hướng dương ấy có lẽ không đợi được người đến hái hoa nữa rồi...

Tôi đợi ở dưới lầu một hồi lâu cũng không thấy Hứa Dịch, nên đành gửi cho hắn một tin nhắn rồi đi trước.

Trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, có lẽ tuy Hứa Dịch không thường xuyên ở lại đây, nhưng cũng thường bỏ thời gian đến thu dọn. Chỉ là chăn vẫn là loại chăn mỏng đắp vào mùa hè.

Tôi dọn lại giường để chuẩn bị lấy chăn mới ra trải, bỗng hai chiếc hộp màu trắng và một con dao nhỏ dính những vết máu màu đỏ sẫm ở chân giường thình lình đập vào mắt tôi.

"Milnacipran, Duloxetine."

Đây là thuốc điều trị trầm cảm.

...

Trên sân thượng

Tôi nhìn lên bầu trời, ánh sao tắt lịm, ảm đạm không ánh sáng.

Tiếng bước chân từ phía sau truyền tới.

"Bắt đầu uống thuốc từ khi nào?"

Bước chân phía sau dừng lại.

"Ba năm trước. Ông ngoại nói em đòi vạn rồi đi mất, anh cho rằng em không cần anh nữa."

Tôi hít mũi một cái, nghẹn ngào nói: "Vậy tại sao lại tự làm hại mình? Rõ ràng em đã nói với anh là phải bảo vệ mình thật tốt, anh lại làm hại bản thân mình như vậy sao?"

Hắn ôm lấy tôi từ phía sau, toàn thân run lên: "Xin lỗi... Dao Dao đừng tức giận có được không?"

Trái tim tôi càng thêm khó chịu, ôm lấy đầu.

Đây đều là lỗi của tôi mà, tôi cho rằng chỉ cần tôi rời đi năm, tất cả mọi chuyện sẽ tiếp tục phát triển bình thường, nhưng không có, hắn sống không tốt chút nào, vậy tất cả những việc ấy có ý nghĩa gì chứ?

Tôi kéo ống tay áo hắn lên, vết thương nhìn mà đau lòng uốn lượn như con rắn, vết thương thật sâu, làm tôi nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.

Phải đau cỡ nào...

"Dao Dao đừng nhìn có được không?" Hắn làm nũng với tôi.

Tôi nhẹ nhàng chạm vào những vết thương này, nước mắt tuôn rơi như hồng thủy dũng mãnh tiến ra.

"Dao Dao sẽ ghét bỏ sao?" Hắn do dự hỏi, tủi thân vô cùng, giống như một chú chó nhỏ không ai cần vậy.

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: "Hứa Dịch, anh còn nhớ ngày sinh nhật tuổi của anh không? Em còn chưa tặng quà cho anh, bây giờ anh còn muốn không?"

"Quà gì?"

Tôi sát lại gần hắn, môi ghé sát bên tai hắn.

"Anh có muốn không?"

...

Trong bóng tối, hắn ôm tôi thật chặt, ánh mắt hắn sáng vô cùng, tôi căng thẳng nuốt nước bọt.

Hắn cũng căng thẳng giống vậy, tay chạm vào mặt tôi cũng không ngừng run lên.

"Hứa Dịch..."

Một giây tiếp theo, nụ hôn bá đạo lấp kín môi tôi, nụ hôn tinh tế từ khóe miệng đến cổ rồi đến...

Một đêm không ngủ...

.

Hơn một tuần sau đó tôi đều bận rộn trong bệnh viện, ngoại trừ đưa Hứa Dịch đi khám bác sĩ tâm lý, còn có...

Bệnh của Bùi Hữu Lăng trở nặng rồi.

Bà ấy già đi càng lúc càng nhanh, nói một câu là yếu đến mức phải thở gấp mấy hơi, thân thể khô quắt đi như một cây cỏ héo rũ, toàn thân gầy chỉ còn lại xương. Bà thường ngủ là ngủ cả một ngày, khi tỉnh lại sẽ nhìn ra cây hướng dương ngoài cửa sổ, gốc hoa ấy rực rỡ tươi sáng là vậy.

Lúc tôi tưới hoa giúp bà lần nữa, bên giường truyền đến giọng nói suy yếu của bà.

"Tôi chết rồi thì hoa này sẽ tặng cho cô."

Tay của tôi không nhịn được run lên, tôi dừng một chút, trái tim chua xót: "Tôi mới lười chăm sóc nó, muốn thì bà tự làm đi."

Hình như bà không nghe tôi nói, tự nói: "Thật ra năm nay tôi cũng mới hơn mà thôi, mười năm rồi tôi không về nhà. Cái thứ Sách Linh không biết xấu hổ, không cho tôi về nhà thì thôi đi, còn làm tôi trở nên già đi."

"Tôi thường nhìn cô rồi nghĩ nếu tôi không tới nơi này thì tôi sẽ thế nào đây?" Bà ấy nhếch miệng nhẹ giọng cười: "Nhưng nếu tôi không tới nơi này thì có lẽ tôi sẽ không gặp được Cố Đình Hiên rồi."

"Mấy ngày nay tôi cứ cảm thấy xa xa có một giọng nói đang gọi tôi, gọi tôi về nhà. Tôi nghĩ có lẽ chết rồi có thể trở về đấy."

Bà ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi trên đất, bóng cây loang lỗ lay động trong gió, trên gương mặt tái nhợt của bà nổi lên một tầng sáng, phảng phất như sắp biến mất.

Tôi nắm lấy tay bà, trong lòng vô cùng đau buồn. Trong tim tôi tràn ra một cảm giác cô đơn vô cùng, chúng như thủy triều vây lấy tôi làm tôi không thở nổi.

Tôi lựa chọn phản kháng yêu cầu của Sách Linh là đúng sao? Nếu như có một ngày bi kịch đời trước của Bùi Hữu Lăng lại xảy ra lần nữa, vậy có phải tôi cũng chỉ có thể một mình lặng lẽ già đi, lặng lẽ tiêu tán nơi thời không xa lạ này...

...

Lúc Hứa Dịch tìm được tôi, tôi đang ngồi trên sân thượng ngây người.

Hắn mặc một chiếc áo khoác màu trắng rộng thùng thình, lớp vải lông làm hắn trông như một con gấu con vụng về. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu tôi, ngồi xuống bên cạnh tôi: "Tâm trạng không tốt sao?"

"Ừ." Tôi dựa vào vai hắn, "Bệnh của bà ấy rất nặng, em luôn cảm thấy không yên lòng."

Hứa Dịch như có điều suy nghĩ: "Anh luôn cảm thấy bà Bùi cho anh một loại cảm giác rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ, giống như kiếp trước anh từng gặp bà ấy... Có lẽ là vì hai người có vài phần tương tự nhau."

Không phải vì em và bà ấy trông khá giống nhau, mà là kiếp trước hai người thật sự từng gặp nhau.

Trong lòng đột nhiên có hơi khó chịu, tôi ngẩng đầu hỏi: "Nếu như, em nói là nếu như, nếu có một ngày em giống như bà ấy, sẽ rời đi trước thì anh sẽ làm sao? Cũng không nhất định là chết, có thể là đi ra khỏi thời không của anh, đi đến một nơi mà anh vĩnh viễn không thể tìm thấy."

Tôi có hơi phiền não nắm tóc, không biết nói lung tung như vậy hắn có hiểu được không nữa.

Hứa Dịch nắm lấy vai tôi, để tôi đối mặt với hắn.

"Em có nhớ lần mà Trần Sâm gọi em đến trường học không? Khi đó anh tuổi, anh hỏi em liệu có một ngày nào đó em sẽ rời khỏi dòng thời gian của anh không. Sau đó anh từng nghĩ đến nó vô số lần, chung quy lại cũng có một ngày chúng ta sẽ chia ly, có một người sẽ đi trước, giống như đèn đường có một ngày cũng phải hỏng."

Tôi giật mình nhìn hắn, ánh mắt hắn sáng vô cùng, hắn chỉ tay lên bầu trời, xa xa là trời sao lấp lánh.

"Trong Kỳ tích của vũ trụ có nói, Mỗi một nguyên tử trong cơ thể chúng ta, bên ngoài hàng tỉ năm ánh sáng, ở nơi khởi đầu của vũ trụ, đều xuất phát từ cùng một mẫu thể. Chúng ta gắn bó mật thiết, cho dù mỗi người một phương, thì thời gian cũng sẽ làm chúng ta trùng điệp lên nhau, sinh sôi không ngừng. Anh tin rằng thời gian cũng sẽ tin tưởng những cuộc gặp gỡ do vận mệnh định sẵn. Nếu như em thật sự rời khỏi dòng thời gian của anh, anh nghĩ có một ngày vũ trụ sẽ cho chúng ta gặp lại nhau lần nữa. Anh đã chờ em năm, anh cũng không sợ phải chờ tiếp năm, thậm chí là năm, cho nên em tin anh có được không?"

"Được, em tin anh.”

Chúc mọi người năm mới vui vẻ

Truyện Chữ Hay