Tớ Muốn Thay Thế Gian Tặng Cậu Một Chút Dịu Dàng

chương 1: c1: lửa cháy trên đồng cỏ (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tác giả: Ngư Đào Chu

Dịch bởi Hạ Lan Tâm Nhiên ~

.

Tôi được người ta đăng bài tìm người trên confession, nguyên văn như sau:

Confession ơi, tui muốn tìm bạn nữ họ Kỳ sinh viên năm nhất hệ tranh sơn dầu, lần trước cổ bảo mời tui đi ăn lẩu mà đến giờ cũng chẳng thấy đâu, không phải quên rồi chứ.

PS: Cái người mà nhìn mặt hơi ngu ngu chính là cổ á!

Giấu tên!

Còn tặng kèm theo một bức vẽ hình con heo.

Còn giấu tên? Người đăng cái này dù có hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra là ai!

"Nguyễn Nguyễn, cậu được lên confession rồi à? Cậu nợ ai một chầu lẩu thế?" Bạn cùng phòng vô cùng hào hứng đưa điện thoại cho tôi xem, "Mới nhập học được một tháng thôi mà cậu có người quen ở đây rồi à, người này là ai thế?"

Nếu bạn muốn hỏi vì sao bạn cùng phòng có thể đoán được chuẩn xác đó là tôi, thì đó là vì hệ tranh sơn dầu chỉ có một lớp, trong lớp đặc biệt sao lại chỉ có mình tôi là nữ sinh mang họ Kỳ.

Hắn tuyệt đối là cố ý!

Tôi nổi giận đùng đùng cắt ảnh cầm chứng cứ phạm tội đi tìm hắn, kết quả lại lạc trong khu ký túc xá nam.

Đáng hận, tôi quên mất, hắn chưa nói cho tôi biết hắn ở tòa nhà nào.

"Hàn Diệc Hàng, anh xuống đây!" Điện thoại vừa thông tôi liền mắng luôn, "Anh đúng là tiểu nhân mà! Anh bắt nạt em như vậy, có tin em mách sư phụ không hả!"

"Kỳ Nguyễn, em đã là sinh viên đại học rồi mà còn học chiêu mách thầy cô à? Em không thấy xấu hổ sao?"

"Kệ em! Sư phụ bảo anh chiếu cố em, anh không làm thì thôi đi, giờ còn ăn hiếp em nữa!"

Bên kia Hàn Diệc Hàng miễn cưỡng ngáp một cái, sau đó chậm rì rì nói: "Vậy em gọi anh một tiếng sư huynh đi anh sẽ ra."

"Không bao giờ!"

"Phản rồi phản rồi, lúc trước chẳng phải em gọi anh là sư huynh, còn gọi rất vui vẻ sao, bây giờ lớn rồi, cánh cứng rồi, muốn cắn chủ rồi đúng không?"

"? Anh bớt lên mạng xem vớ vẩn đi!"

Tôi quen biết Hàn Diệc Hàng vào lúc tham gia lớp tập huấn năm lớp , lần đầu tiên nhìn thấy hắn quả thật làm cho mắt tôi sáng rực lên, hắn vừa cao vừa tỏa nắng, còn có hai chiếc răng nanh nho nhỏ, cười rộ lên có sức hút cực kỳ, con ngươi màu hổ phách dưới ánh mặt trời càng thêm trong vắt.

Mãi đến khi hắn vô cùng ôn hòa mở miệng nói với tôi câu đầu tiên.

"Bạn ơi, nhà tắm ở trường thu tiền của bạn à?"

Lần đầu tiên gặp trai đẹp, tôi vốn có hơi hồi hộp, hắn hỏi một câu như vậy làm tôi ngơ ra luôn, cho đến khi tôi nghiêng đầu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ, trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai.

"...Tôi, tôi đây là vừa vẽ xong bức tranh."

"Nhìn ra được, nhìn ra được mà." Hắn rất là nghiêm túc gật đầu, sau đó dùng ánh mắt thương hại nhìn mặt tôi: "Lần sau nên dùng bút vẽ trên giấy nhiều hơn, dùng trên mặt chúng sẽ buồn lắm đó."

"..."

Hàn Diệc Hàng không chỉ là con trai của thầy tôi, mà còn là một tên rất độc mồm, nói chuyện với hắn nhất định phải niệm tĩnh tâm chú, nếu không sẽ rất dễ bị bức tử.

Hắn học trên tôi một khóa, nên thầy vẫn bảo tôi gọi hắn là sư huynh, ngay năm ngoái, Hàn Diệc Hàng dùng thành tích đứng đầu môn phác họa, đứng thứ hai môn ký họa thi đậu học viện nghệ thuật tốt nhất cả nước.

Hắn thi đậu xong lại càng kinh khủng, suốt ngày gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi mau đi vẽ đi không nên lười biếng, còn nói gì mà "Không phải chứ không phải chứ, không phải có người đến cả trường này cũng không đậu nổi đấy chứ!" "Sư muội, em đừng làm mất mặt sư huynh nha." bla bla.

Cách màn hình tôi cũng có thể tưởng tượng ra gương mặt thiếu đánh của hắn.

Nghe tiếng huýt sáo, tôi quay đầu lại liền thấy Hàn Diệc Hàng khoanh tay đứng dưới tàng cây cách đó không xa, thấy tôi nhìn hắn, hắn nhếch miệng cười.

"Kỳ Nguyễn, giỏi nha, cũng dám chạy tới tìm anh? Một tháng nay không phải cứ trốn anh à?"

"Em mới không trốn anh."

"Không thành thật, lòng dạ em có mấy cái anh còn không rõ à?"

"Ruột già, ruột non, tổng cộng có hai cái." Tôi trừng hắn.

"Anh đăng bài lên confession làm gì hả? Rảnh rỗi sinh nông nổi à?"

"Ai bảo em cứ tìm đủ loại lý do không chịu ra ngoài? Hơn nữa, em quả thật có nợ anh một chầu lẩu mà, nào nào nào, em không tin thì anh còn có lịch sử trò chuyện đây." Hàn Diệc Hàng lấy điện thoại ra mày mò một hồi, sau đó đưa cho tôi: "Này, giấy trắng mực đen rõ rành rành đây này."

-- Sư huynh yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng, ước mơ gần trong gang tấc đang chờ em theo đuổi, chờ em thi đậu em mời anh ăn lẩu.

"A, còn nữa." Hàn Diệc Hàng tiếp tục lật qua, ho khan vài tiếng: "Anh đọc cho nghe nha."

"Khụ -- Sư huynh, hôm nay em đọc sách đọc được câu này, nếu như thật sự hạ quyết tâm muốn làm một chuyện gì đó, toàn thế giới đều sẽ giúp đỡ bạn! Em cảm thấy rất có lý."

"-- Kỳ thi lần này bị tụt hạng, bị thầy nói vài câu, nhưng em không nản lòng, bởi vì nếu ngừng phấn đấu sẽ không bì kịp Giang Hà!"

"Còn cái này nữa, đối với loài chim mà nói, chỉ có bay lượn mới là giá trị của nó!"

"Hàn Diệc Hàng anh câm miệng đi!"

Tôi dùng ngón chân cào đất, đứng giữa khu ký túc xá nam, một cảm giác xấu hổ mãnh liệt đột nhiên sinh ra, thời cấp có ai mà chưa từng mói mấy câu nhiệt huyết chứ?

Nhưng không nghĩ tới Hàn Diệc Hàng lại độc đến thế, lại còn lưu lại tất tần tật những lời tôi từng nói, rảnh rỗi là lấy ra nghe chơi, giờ còn đọc cả lại.

Dáng người cao đúng là lợi thế đấy, hắn giơ tay lên cao không cho tôi với tới, nhướn mày nói: "Vậy em có thừa nhận không?"

"Thừa nhận cái gì?"

"Em nói xem?"

Tôi căm giận nhìn hắn chằm chằm, gió thổi qua bên tai, lá cây vang lên tiếng xào xạc, gió làm mắt người ta ê ẩm.

"Tên khốn Hàn Diệc Hàng nhà anh, anh muốn đọc thì cứ đọc đi." Tôi giận dữ xoay người, quay đầu bước đi.

Hắn nói cũng không sai, quả thật tôi đang trốn tránh hắn.

Trước khi gặp được hắn, trường tôi muốn thi vào thật ra không phải là trường này, bởi vì mùa hè ở thành phố này cực kỳ nóng, tôi lại sợ nhất là nóng, nhưng hắn cứ luôn nói với tôi ở đây tốt thế này, ở đây đẹp thế kia...

Thật ra thời điểm chân chính khiến tôi hạ quyết tâm muốn đến đây, chính là lúc thư thông báo trúng tuyển của hắn được gửi đến.

Con gái mà, thời thanh xuân rồi sẽ gặp được một vài người làm cho mình đem lòng cảm mến, mà mối tình này nhất định sẽ khắc sâu trong tim mình nhất, rồi lại cứ giữ mãi trong lòng không nói ra, bảo vệ nó như một bí mật vĩ đại, nhịn đủ rồi thì viết lên nhật ký vài dòng để giải tỏa nỗi sầu.

Chờ đến lúc tôi nhận được thư thông báo trúng tuyển như mong muốn, đột nhiên nghe nói hắn muốn yêu đương, không phải yêu đương thì cũng có những cô gái khác theo đuổi.

Hắn còn đăng một dòng trạng thái, bảo:

Cây cỏ đang nảy mầm kết giống

Gió đang lay động tán lá cây

Chúng ta đứng đấy, không cần nói gì

Cũng đã vô cùng đẹp đẽ rồi.

Còn đăng kèm một tấm hình chụp đôi chân hắn khi đang đứng ở trạm dừng xe bus, mặt đường ẩm ướt. Một hình ảnh tưởng như đơn giản, nhưng tôi xem mà chỉ cảm thấy chua xót, ý của hắn tôi đều hiểu.

-- Khung cảnh đẹp nhất không phải là trời mưa, mà là cùng em tránh mưa dưới mái hiên ấy.

Các đôi tình nhân vào giai đoạn mập mờ chưa xác định luôn thích viết vài câu mà chỉ có đối phương mới hiểu, cảm giác như có thần giao cách cảm ấy mới thể hiện họ không giống với những người khác, tôi lật qua lật lại tấm hình đó hồi lâu cũng không nhìn ra duyên cớ gì, trong hình chỉ có một đôi giày thối mà hắn đã đi được vài năm, không còn gì khác cả.

Tôi đột nhiên ý thức được, tấm hình này vốn không phải đăng cho tôi xem, chỉ có cô gái mà hắn thích mới có thể hiểu được ý mà hắn muốn biểu đạt.

Từ lúc quen biết hắn đến giờ, tôi chưa từng thấy một mặt tình thơ ý họa của hắn như vậy bao giờ, thậm chí còn chơi cái trò bí hiểm vậy nữa.

Tôi đột nhiên không muốn đến đó nữa, đáng tiếc thư thông báo không thể trả lại được.

Mối tình thầm mến kéo dài tận năm vào thời khắc ấy được tuyên cáo kết thúc rồi.

Sau khi quay về ký túc xá tôi chuyển cho Hàn Diệc Hàng hồng bao tệ: Tự đi ăn một mình đi, tốt nhất là no chết anh luôn đi.

Tôi mới không thèm đi ăn với hắn đâu.

.

Từ chối lời mời của hắn, mấy ngày nay cơm canteen cũng không ngon lành gì.

Ting --

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, thấy là tin nhắn Hàn Diệc Hàng gửi tới, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên chút vui vẻ, mở ra xem, hắn gửi một tấm hình tới, trong hình là ngón tay thon dài của hắn đang chà đạp con heo tôi tặng hắn năm lớp .

【 Con heo này có vẻ không được vui 】

???

Quả nhiên không thể ôm bất cứ mong đợi gì với hắn mà!

Tức chết tôi rồi tức chết tôi rồi tức chết tôi rồi.

【 Cây óc chó trong sân có quả rồi, ba anh gửi qua một thùng bảo anh cho em, em xuống lấy đi. 】

【 Anh ở dưới lầu?】

【 Còn phải nói à. 】

Tôi như người bệnh sắp chết đột nhiên ngồi bật dậy, lăn qua vén màn cửa lên, quả nhiên trông thấy hắn đội chiếc mũ lưỡi trai ôm một cái thùng lớn đứng ở bên ngoài cánh cửa sắt xa xa, thậm chí còn phất phất tay với tôi.

Tôi cấp tốc kéo màn cửa lại.

【 Nếu em còn không xuống là anh gọi nha. 】

Hết cách rồi, tôi chỉ có thể khẽ cắn môi, kéo dép lê lết xuống dưới, bởi vì con người Hàn Diệc Hàng căn bản không có điểm mấu chốt, hắn tuyệt đối có thể làm ra chuyện mất mặt như thế đấy.

Tôi cũng không muốn độn thổ.

Hàn Diệc Hàng mặc một chiếc áo khoác màu tím có độ nhận ra rất cao, phía dưới là quần jean rách rộng thùng thình, đi một đôi giày thể thao kiểu dáng rất mới mẻ, màu tím tôn lên làm hắn như đang phát sáng, mái tóc đen lộn xộn dưới mũ lưỡi trai làm tăng thêm cho hắn chút khí chất ngổ ngược không chịu gò bó, thu hút ánh mắt của không ít nữ sinh.

Chậc, ăn mặc hoa hòe lòe loẹt, y như con chim công.

Hồi cấp tôi từng like trang confession của trường này, hắn là một gương mặt cũ rất hay xuất hiện trên đó.

Tôi cúi đầu nhìn áo sơ mi rộng thùng thình và quần dài dép lê của mình, khẽ bĩu môi, nhận lấy cái thùng rồi quay người định đi.

"Này này này, vậy là đi á?" Hắn giơ tay túm cánh tay tôi lại, "Kỳ Nguyễn, em làm sao thế hả? Tới kỳ kinh nguyệt à?"

"Anh mới tới kỳ kinh nguyệt!"

"Vậy em giận cái gì?"

"Ai giận?"

"Hay em nhìn thử vẻ mặt của em xem? Trên miệng có thể treo một hũ dầu luôn rồi."

"Hàn Diệc Hàng!" Nếu trên tay tôi không cầm đồ thì nhất định sẽ tẩn cho hắn một trận.

"Ơi ơi ơi anh đây anh đây!" Hàn Diệc Hàng cười rất thiếu đánh, chép miệng, "Ngoài cổng có một tiệm bánh kem rất ngon, muốn đi nếm thử không?"

"Không."

"Anh mời cũng không đi à?"

"Không!"

"Một cái."

"Không!"

"Hai cái."

"... Không."

Hàn Diệc Hàng chậm rì rì giơ ngón tay lên, môi hé mở: "Ba-- mươi cái."

"???" Tôi kinh hãi. "Anh nghiêm túc?"

"Nếu không anh viết giấy nợ cho em nhé?"

Đi, đi thì đi, tôi ăn trước một cái, còn cái còn lại có thể đóng gói mang về, đúng lúc có thể moi của hắn một khoản.

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Hàn Diệc Hàng đi thật không lừa tôi, lại còn thật sự gọi hết bánh kem trong tiệm trong một lần, bày đầy cả bàn.

Hắn chống cằm cười híp mắt nhìn tôi.

"Ăn đi, ăn nhiều một chút, em xem em gầy thế nào kìa."

Bị hắn âm dương quái khí nhiều năm, tôi đã sớm luyện thành kỹ năng vô cảm, kết quả là quyết định hóa bi phẫn thành ham muốn ăn, vùi đầu mà ăn.

"Ngon không?"

"Được được, tạm được."

"Đáng lẽ phải quay lại cái cảnh em ăn mang ra ngoài phát để mời chào khách hàng, đảm bảo hút hàng, hay là em cứ trực tiếp dùng tay bốc đi, anh thấy cái muỗng nhỏ này cũng tủi cho em rồi."

Tôi nuốt bánh kem xuống, ở dưới đáy bàn đá hắn một cước: "Anh không nói không ai bảo anh câm đâu."

"Diệc Hàng? Cậu cũng ở đây à? Trùng hợp quá."

Giọng nói ngọt ngào êm ái rơi vào tai, tôi vô thức ngẩng đầu lên, tim đập thật mạnh, cô gái trước mặt một thân váy hoa màu lam nhạt, tóc dài xoăn sóng xõa sau lưng, đeo một chiếc túi da màu trắng, khí chất quả thật, quả thât, quả thật rất đỉnh.

Cô ấy không phải kiểu có xinh đẹp hay không, mà là một kiểu rất hiếm gặp.

Cứu mạng, là một chị gái rất dịu dàng.

"Cậu lại tới mua bánh kem à? Lần này lại mua vị gì? Vẫn là matcha à?"

Hàn Diệc Hàng rất quen thuộc cười chào hỏi.

"Đúng vậy." Chị gái xinh đẹp nhìn về phía tôi, bơ trong miệng tôi vẫn chưa nuốt xuống hết, "Em gái này là?"

Hàn Diệc Hàng vừa muốn nói chuyện, tôi đã ngoan ngoãn lên tiếng trả lời trước, làm hắn khẽ nhíu mày.

"Chào chị, em là Kỳ Nguyễn."

"Hóa ra em chính là Kỳ Nguyễn à, chị từng nghe Diệc Hàng nói về em, em là sư muội của cậu ấy đúng không?" Chị gái xinh đẹp vươn cánh tay tinh tế ra "Chào em, chị là Ngụy Thanh."

Tôi bỗng sửng sốt, cái tên này rất quen tai.

Kỳ thi ký họa toàn quốc lần ấy Hàn Diệc Hàng thi, người đứng đầu là một mỹ nữ học bá danh xứng với thực, còn chưa vào trường đã được rất nhiều sinh viên cũ mới biết được.

Mà Hàn Diệc Hàng từng nói, sau này nếu như hắn tìm bạn gái, sẽ tìm người ưu tú nhất, ít nhất không thể thua kém hắn.

Tôi nhìn Ngụy Thanh, lại nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cái muỗng, tôi còn không sánh bằng một đầu ngón tay của chị gái xinh đẹp này.

Thật làm người ta đau lòng mà.

"Trước đây toàn thấy cậu đến ăn một mình, hiếm khi thấy dẫn con gái đến nha." Ngụy Thanh lấy từ trong túi ra một bịch khăn giấy, tôi cũng có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người chị ấy, trong tầm mắt chỉ có thể thấy được cánh môi khi đóng khi mở của chị, chị ấy rút ra một tờ khăn giấy, rồi cúi người xuống lau bơ dính trên miệng tôi.

"Nếu đã dẫn con gái ra ngoài thì nên để ý một chút. Cậu nói đúng không, Diệc Hàng."

Chờ khi tôi kịp phản ứng thì mặt đã đỏ bừng, trái tim đập thình thịch không ngừng.

Chị chị chị, chị gái này... Thật, thật chu đáo quá đi.

Sắc mặt Hàn Diệc Hàng lập tức trở nên khó coi, đứng dậy nói với Ngụy Thanh: "Cậu theo tôi qua đây chút."

Lúc sắp đi Hàn Diệc Hàng còn quay đầu liếc tôi một cái, sau khi chắc chắn tôi không đi theo mới quay đầu bước tiếp.

Hừ, tôi thèm vào mà đi nghe lén.

Tuy nói thì nói như vậy, nhưng tôi vẫn không nhịn được sự tò mò, âm thầm nhìn qua bên đó một chút, sau đó liền thấy Hàn Diệc Hàng nói gì đó với Ngụy Thanh, Ngụy Thanh che miệng cười rộ lên, sau đó chỉ chỉ cửa hàng bánh kem sau lưng, Hàn Diệc Hàng không nói hai lời, quay đầu lại đi mua hai cái bánh matcha, sau khi đóng gói xong thì đưa cho chị ấy.

...

Thành thật mà nói, tôi có chút cảm giác chột dạ như bị chính thất bắt tại trận, vừa rồi lúc Ngụy Thanh nhìn thấy tôi rõ ràng là có chút khác thường, nhưng so với sự mất tự nhiên của tôi, chị ấy trái lại rất tự nhiên thoải mái, đây gọi là gì? Đây mới gọi là phong thái của chính thất.

Không cần phải nói, Hàn Diệc Hàng nhất định là đi dỗ dành chị ấy, còn mua bánh kem cho chị ấy nữa.

Được rồi tôi thừa nhận, nhìn kiểu gì hai người họ cũng giống như một đôi trời sinh vậy! Ngụy Thanh cao gầy lại dịu dàng, đứng bên cạnh Hàn Diệc Hàng quả thật vô cùng xứng đôi phải không?

Tôi oán hận cắn cái muỗng, chua chát nhớ tới lời em gái Đại Ngọc từng nói: "Nếu sớm biết cô ấy cũng tới thì tôi đã không đến rồi."

Tự rước lấy nhục đúng là vậy mà.

"Kỳ Nguyễn, sau này em cách xa Ngụy Thanh một chút, đừng tiếp xúc với cậu ta." Ngụy Thanh đi rồi, Hàn Diệc Hàng ngồi xuống, rất là nghiêm túc nói.

"Hừ, nếu anh không muốn em gặp được chị ấy thì đừng có dẫn em ra ngoài nữa."

Cũng không phải tôi muốn làm chị ấy không vui, vâng vâng vâng, hai người đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, là tôi vướng bận được chưa, tôi chọc cho bảo bối nhà anh không vui đấy được chưa, tôi cút là được chứ gì?

"Không ăn nữa."

Tôi phủi mông: "Cũng chỉ bình thường thôi."

.

Thấy tôi muốn đi, Hàn Diệc Hàng gọi vài tiếng, đùa à, sao tôi còn để ý đến hắn chứ.

Tôi lúc này chỉ muốn rời đi, kết quả lúc băng qua đường không nhìn đèn giao thông, vừa bước được một bước thì bỗng nhiên bị Hàn Diệc Hàng kéo vào lòng hắn, một chiếc minibus gần như là sát qua trước mũi tôi luôn.

"Má ơi má ơi má ơi má ơi má ơi!"

Này không phải tôi la đâu, là Hàn Diệc Hàng la đó.

"Em muốn hù chết ai vậy hả? Đi mà không nhìn đường sao? Đèn đỏ còn sờ sờ ngay đó kìa! ! Không cần mắt nữa thì quyên tặng đi cho rồi!"

Lúc này tôi mới phản ứng được mình vẫn đang bị hắn ôm trong lòng, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cằm hắn.

"Buông ra, ngay trên đường cái mà ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì!"

"? Mạch não em kiểu gì thế hả?"

"Dù sao thì anh buông em ra, em phải về." Trong lòng tôi khó chịu vô cùng, dù sao cũng không muốn để ý đến hắn.

Rõ ràng hắn đã có người mình thích, sao còn không rõ ràng với tôi, như vậy cũng sẽ không công bằng với Ngụy Thanh, không phải sao?

Phá án rồi, Hàn Diệc Hàng chính là tra nam.

Sau khi trở về, tôi buồn bực rất lâu, Hàn Diệc Hàng cứ luôn gửi tin nhắn cho tôi, không phải nói chỗ này chỗ kia có tiệm trà sữa rất ngon, thì là nói chỗ nọ có tiệm bán đồ ngọt rất được, tôi đứng trước gương nhéo nhéo thịt trên mặt mình.

Thế này hoàn toàn không thể so sánh với Ngụy Thanh mà?

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng tôi cũng nghĩ thông rồi.

【 Hàn Diệc Hàng, dù anh có xem em là em gái thì cũng nên có mức độ thôi, dù sao hai ta cũng không cùng một mẹ sinh ra, anh cứ tối ngày gọi em ra ngoài không thích hợp lắm đâu. 】

Xem đi xem lại nhiều lần không thấy có vấn đề gì, cũng không sai chính tả, tôi mới hung hăng ấn trả lời.

Haiz, tuy rằng tình yêu của mình còn chưa kịp nảy mầm thì đã chết từ trong bụng mẹ, nhưng ít nhất không thể làm chướng ngại vật xen giữa cuộc tình của người khác được, khiến cho người khác khó chịu không phải là tác phong của tôi.

Rất lâu rất lâu sau Hàn Diệc Hàng mới trả lời lại, ngắn gọn mà rõ ràng.

【 ? 】

Tôi ném điện thoại đi, nằm trên giường ôm con gấu của tôi thương xuân thu buồn.

Suy sút hơn một tuần, tôi gầy mất kg, cuối cùng vào buổi tối một ngày nào đó đột nhiên tỉnh ngộ, tôi không thể tiếp tục như vậy nữa, tôi phải phấn chấn lên! Tuy Hàn Diệc Hàng không phải là của tôi, nhưng trường đại học này là của tôi mà!

Vì vậy đầu óc tôi nóng lên đột nhiên báo danh vào một câu lạc bộ chụp ảnh.

Bà đây phải phát sáng phát nhiệt! Dù một mình cũng phải xinh đẹp.

Vì vậy dù còn tiếc tiền nhưng vẫn mua váy mới và đồ trang điểm dưới sự chỉ đạo của bạn cùng phòng, thành thật mà nói ngày đó Ngụy Thanh đã mang đến cho tôi sự xung kích quá lớn... Thế nào gọi là sự chênh lệch thế giới đây?"

Chờ tôi trang điểm và mặc váy xong, đi qua trước gương nhìn người trong gương... Ừm, dù mặc long bào cũng không thành thái tử được, quả thật không có hương vị của phụ nữ chút nào, mà nhìn còn rất non nớt.

Bạn cùng phòng cầm một chiếc nơ con bướm màu đỏ, trong mắt tràn đầy từ ái nhìn tôi: "Bảo bối, đeo thêm cái này chứ?"

Đợi đến lúc đến câu lạc bộ tôi chợt trợn tròn mắt.

Rất nhiều người vây quanh Ngụy Thanh, gọi chị ấy là hội trưởng.

"Nguyễn Nguyễn? Em đến rồi à? Mau qua đây."

Cứu mạng, cứu tôi với, chị ơi không phải em cố ý đến làm chị khó chịu đâuuuu.

"Chị ơi, bây giờ em rút khỏi câu lạc bộ còn kịp không..."

Chị ấy nhìn tôi cười: "Kịp thì kịp, nhưng Hàn Diệc Hàng là hội phó, em rút khỏi câu lạc bộ làm gì?"

"????"

"Kỳ Nguyễn vẫn rất có ánh mắt mà." Giọng nói của Hàn Diệc Hàng làm da đầu tôi căng lên, hắn làm ra vẻ muốn khoác tay lên bả vai tôi, tôi nhanh chóng tránh sang bên người Ngụy Thanh.

Hắn cao hơn tôi nên trước đây đi đường cứ thích khoác tay trên vai tôi.

Nhưng bảo bối nhà anh vẫn còn ở đây kìaaa! !

Anh không sợ nhưng tôi sợ bị người ta đâm cột sống đấy được không hả!

"Nghe đồn câu lạc bộ này có nhiều anh đẹp trai, nên em đến theo đuổi trai đẹp, Hàn Diệc Hàng anh đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa." Tôi căng cả não nói ra một câu như vậy.

Hàn Diệc Hàng lập tức không vui, híp mắt nhìn tôi, quan sát tôi từ trên xuống dưới một lần.

~~

Nguồn từ:

Truyện Chữ Hay