Lúc chủ nhiệm lớp trở về phòng học, ngồi trên bục giảng nhìn thoáng qua Hoa Miêu Miêu, thấy cô lấy sách che mặt, cơn giận trong lòng vốn đã lớn bây giờ càng lớn hơn: “Lớp trưởng có vấn đề gì với tôi sao? Làm bài tập toán mà cầm sách sinh học?”
Miêu Miêu buông sách xuống, cố gắng không để cho người khác thấy mình khóc, cô rất ghét bị người khác thấy mình khóc bởi vì sẽ dễ bị người khác công kích.
Cô cũng rất ghét bản thân vì dễ rơi nước mắt.
Chủ nhiệm lớp tức giận nói, “Nói hai câu đã khóc, sau này ra ngoài xã hội cũng định dùng nước mắt để lôi kéo sự thương hại như vậy sao?”
Đúng vậy, Miêu Miêu ghét bản thân khóc cũng vì ghét những lời nói công kích như này.
Những bạn học khác trong lớp đều ngây người, chưa từng thấy qua tình huống như vậy.
Chu Viên bên cạnh nhíu mày, nhìn về phía người ngồi trên bục giảng, lạnh lùng nói, ” Điều thứ tám mục thứ tư trong quy định nghĩa vụ mà giáo viên phải thực hiện là quan tâm bảo mọi học sinh và tôn trọng nhân cách.”
Chủ nhiệm lớp bất ngờ, thái độ đối với Chu Viên và thái độ đối với Hoa Miêu Miêu đương nhiên không giống nhau, bởi vì Hoa Miêu Miêu từng hiểu lầm Chu Viên nên ngay từ đầu cô ta không lo lắng chuyện này, kết quả thật không ngờ lại bị Chu Viên nói ra luật Nhà giáo.
Lúc này giọng điệu của Chu Viên không còn nhanh như lúc nãy, “Trình độ hiểu biết của em không tốt lắm, hay là do cách cô bảo vệ học sinh khác với mọi người? Em nhớ trước kia giáo viên khi thấy học sinh khóc cũng không có thái độ như vậy.”
Chủ nhiệm lớp bị nói như vậy trước mặt nhiều người, tức giận tới nỗi mặt đỏ rần rần.
Những bạn học khác hoàn toàn không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì nên chỉ có thể lén gửi tin nhắn cho Miêu Miêu.
Thế nhưng Miêu Miêu cũng không muốn xem, cô kéo góc áo Chu Viên dưới gầm bàn bảo anh quên đi.
Chu Viên tức giận trong lòng nắm lấy tay Miêu Miêu, anh cũng không quay đầu lại nhìn Miêu Miêu, ánh mắt của anh luôn chèn ép nhìn về phía người trên bục giảng.
Lúc nãy Miêu Miêu đi ra ngoài một lát, lúc quay lại vành mắt đã đỏ hồng, cơn tức giận của anh dâng lên căn bản không đ è xuống được.Từ khi trưởng thành cho tới nay, có lúc còn thấy nhiều chuyện ầm ĩ hơn nhưng chưa từng khiến anh nổi giận như vậy.
Cô bé đã từng rất vất vả chỉ vừa mới trưởng thành, dũng cảm kiên cường, phải xảy ra chuyện gì mới khiến cô bị bắt nạt đến mức khóc như vậy.
Chủ nhiệm lớp bị nhìn như vậy, cô ta đã quen cái thói chỉ tay năm ngón nên chắc chắn sẽ không chịu nhận sai trước mặt nhiều học sinh như vậy.
Vốn dĩ nói mấy lời độc ác như thế với Hoa Miêu Miêu cũng là bởi vì cô ta cảm giác được uy quyền của mình bị đe dọa nên muốn thông qua cách làm nhục như thế để tìm lại mặt mũi đã mất.
Cô ta giận dữ rời phòng học.
Bạn cùng lớp cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể nhìn về phía Miêu Miêu.
Bạn học ngồi sau ném một tờ giấy cho Miêu Miêu, [Miêu Miêu, có chuyện gì vậy?]
Lúc Miêu Miêu chuẩn bị nhặt tờ giấy thì mới nhận ra tay của mình đang bị Chu Viên nắm.
Bàn tay của anh to lớn lại mạnh mẽ, nắm rất chặt, rút ra không được.
Miêu Miêu kéo tay anh một cái.
Chu Viên thả lỏng tay cô ra, sợ bị hiểu lầm nên giải thích, “Khi còn nhỏ mỗi lần cậu buồn đều sẽ nắm tay mình….”
Miêu Miêu không khỏi cảm thấy có chút ấm áp, khi còn bé đúng thật cô có chút thích tiếp xúc thân mật, bình thường còn muốn mẹ vừa ôm vừa nắm tay….
Miêu Miêu ừ một tiếng, sau đó nói: “Cảm ơn cậu.”
Chu Viên nói rằng, “Xảy ra chuyện gì vậy? Có thể nói cho mình biết không?”
Miêu Miêu ngây người, lại nghĩ tới những lời chủ nhiệm lớp nói mới nãy rồi đối mặt với ánh mắt chăm chú của Chu Viên, những lời sắp nói ra liền nuốt xuống.
Chu Viên…. Sẽ nghĩ gì về cô?
Mặc dù lúc nhỏ Chu Viên thấy cô vừa trẻ con vừa dính người, thế nhưng cô không muốn bị Chu Viên xem là loại người làm người khác ghét….
Loại cảm giác này giống như đem vết thương thối rữa của mình cho người ta xem.
Quá khó tiếp thu rồi, cô làm không được.
Miêu Miêu lắc đầu: “Không có chuyện gì. “
Như này mà nói không có chuyện gì? Chu Viên nhìn dáng vẻ của cô thì biết không chỉ có chuyện mà chuyện này chắc chắn không đơn giản.
Miêu Miêu ngồi ngay ngắn lại bắt đầu làm bài tập, chí ít không nên nói ra chuyện này.
Cô không phải Nhân Dân tệ đương nhiên mọi người không thể đều thích cô, chắc chắn cũng có người ghét cô, đây vốn dĩ là chuyện rất bình thường.
Miêu Miêu càng nghĩ càng cảm thấy rất sợ, giống như có tảng đá treo lơ lửng trong lòng, tâm trạng tụt dốc không ngừng.
Có phải cô thật sự đã làm sai không….
Cô….
Lúc này, Chu Viên bên cạnh đưa một tờ giấy qua: [Cuối tuần này, đi tắm suối nước nóng ở Đông Ôn Tuyền không?]
Với việc Chu Viên chủ động hỏi chuyện này làm trong lòng Miêu Miêu cũng có một chút an ủi, cô giữ vững tinh thần trả lời: [Cậu thích tắm suối nước nóng à?]
[Cũng tạm.] Chu Viên viết xuống dòng chữ của cô: [Khi còn bé chúng ta cũng đã từng đi suối nước nóng, cậu mà thấy suối nước nóng thì luôn quay đầu vào trong.]
Miêu Miêu biết anh nói chuyện lúc còn bé là để cô dời sự chú ý đi, làm cho cô vui vẻ, dù sao trước đây Chu Viên cũng chưa từng chủ động nhắc đến chuyện còn bé.
[Lúc còn bé tớ đã gây nhiều phiền phức cho cậu rồi.] Miêu Miêu viết: [Thật sự rất cảm ơn cậu đã quan tâm tớ lúc đó.]
Chu Viên nhìn chữ viết của cô, sau đó lại viết xuống dưới: [Cậu biết vì sao sau đó mình không liên lạc với cậu không?]
Miêu Miêu: “…” Mũi có chút ê ẩm, có thể là do chuyện vừa rồi đã làm cho cô trở nên hơi yếu đuối.
Thế nhưng cô không có thể hiện ra mà quay lại ghi một dấu chấm hỏi, trong lòng lại nghĩ, cô biết rõ, bởi vì cô ấu trĩ dính người, hai người không phải thuộc cùng một thế giới.
Chu Viên nghiêm túc viết gì đó lên tờ giấy nháp, Miêu Miêu không biết anh đang viết gì, thậm chí ngay lúc này cô không còn muốn biết nữa.
Sau đó đưa tờ giấy nháp tới, Miêu Miêu thấy được dòng chữ rõ ràng và tinh tế được viết bên trên.
[Bởi vì mình biết, nếu như mình liên lạc lại dù chỉ một lần, cho dù cậu nói gì mình cũng sẽ muốn quay về làm một đứa bé cùng cậu.] Lúc đó, anh ngồi trên xe, xe chạy về hướng trường đại học, anh không ngừng quay đầu nhìn ra sau, lần đầu tiên anh bàng hoàng như vậy.
Lúc Miêu Miêu nhìn dòng chữ chỉ cảm thấy mũi đau xót, đáy lòng như có vật gì đó nhẹ nhàng b ắn ra.