Tớ Muốn Làm Bạn Tốt Với Cậu

chương 67

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chu Viên cũng không nói cho Miêu Miêu chuyện cuối tuần này cậu phải đi học chuyên ngành phụ ở đại học.

Trong lòng Chu Viên cảm thấy không có ảnh hưởng gì.

Miêu Miêu cũng không biết việc này, bây giờ bé đang xoắn xuýt một chuyện khác, Miêu Miêu rất sợ tiêm nhưng mà bây giờ trường học yêu cầu tất cả những học sinh chưa tiêm hết vắc xin phải bắt đầu tiêm bù.

Miêu Miêu đương nhiên chưa có tiêm đủ, lúc bé còn nhỏ rất nhiều vắc xin cũng không có đi tiêm, về sau thì mẹ tìm được bé nhưng mà vắc xin không thể tiêm hết toàn bộ trong một lần mà có khoảng cách thời gian, bé đã tiêm được hai loại vắc xin.

Sau khi mẹ Hoa nhìn thấy tin nhắn được gửi trong nhóm thì nói với Miêu Miêu, "Ngày mai phải mặc quần áo rộng rãi chút, Miêu Miêu có sợ không?" Trường học có ý tứ là học sinh nào chưa đi tiêm bù vắc xin thì có thể tới phòng y tế của trường học để làm hồ sơ, sau đó đi tiêm vắc xin.

Mẹ Hoa đã điền xong bản kê khai gửi tới, vậy nên mới nói với Miêu Miêu chuyện này, lần trước Miêu Miêu đi tiêm vắc xin là do cô dẫn đến.

Miêu Miêu ậm ừ, Tinh Tinh cũng thiếu một cái vắc xin, vậy nên ngày mai Tinh Tinh sẽ đi cùng với bé.

Tinh Tinh rất lợi hại, lần đầu tiên bé đi tiêm vắc xin khóc đến mức đập đầu xuống đất nhưng bé vẫn bị dắt đi tiêm vắc xin, nhưng mà lúc đó lại nhận được một tin tức chính là bị cảm không thể tiêm vắc xin.

Thế là lần thứ hai đi tiêm vắc xin Tinh Tinh liền bị cảm.

Lần thứ ba đi tiêm vắc xin Tinh Tinh lại bị cảm....

Vậy nên trên sổ ghi chép bây giờ của bé cũng thiếu hai loại vắc xin.

Ngày hôm sau, Miêu Miêu mặc quần áo rộng rãi có tay áo dễ dàng quấn lên, đến trường học thì thấy Tinh Tinh đang dựa lên mặt bàn.

"Miêu Miêu, mình bị cảm." Tinh Tinh vừa ho khan vừa nói.

"Ba mươi chín độ." Miêu Miêu cẩn thận sờ lên trán của bé, sau đó học theo người trong TV nói.

Tinh Tinh gật đầu, "Phát sốt thì không thể tiêm vắc xin."

Sau khi Tinh Tinh nói thì tiến lại gần bên tai Miêu Miêu nói, "Mình giả vờ đấy, chỉ cần nói bản thân bị cảm sau đó cố sức ho khan, dùng bình nước làm cái trán nóng một lát thì bọn họ sẽ không tiêm cho cậu nữa."

Sau khi Miêu Miêu nghe được thì ngây người một lát, ngồi tại chỗ của mình.

Miêu Miêu vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên tiêm.... Mũi kim rất nhọn, nếu như bị gãy rồi kẹt lại trong da thì làm sao bây giờ....

Miêu Miêu nuốt một ngụm nước bọt, hai tiết đầu tiên đều rất lo lắng.

Sau khi hết tiết thứ hai có thời gian nghỉ ngơi nửa tiếng, chủ nhiệm lớp đi vào, "Các bạn học, hôm qua ba mẹ có nói với các em rồi, có bạn nào phải đi tiêm vắc xin bù không? Bây giờ cùng cô đi qua."

Tinh Tinh vừa ho khan vừa đứng lên, tiết đầu tiên đã bắt đầu ho khan lau nước mũi, tuổi còn nhỏ mà đã biết giả vờ, "Cô ơi hình như em bị cảm, bị cảm có phải ảnh hưởng đến vắc xin không ạ?" Biết rất rõ bị cảm tốt nhất không nên tiêm vắc xin nhưng vẫn phải đặc biệt hỏi một chút, gia tăng độ tin cậy.

Trái tim Miêu Miêu đập loạn bịch bịch, bé sợ tiêm, rất rất sợ, Miêu Miêu nhéo tay, bé.... Cũng bị cảm....

Lần này hiển nhiên Tinh Tinh thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cô giáo nói, "Vậy hôm nay không tiêm vắc xin, con đến chỗ bác sĩ lấy chút thuốc đi."

Tinh Tinh: "...."

Sau khi nói xong cô Lý đi tới bên cạnh Miêu Miêu rồi nói, "Miêu Miêu, chúng ta qua đó trước đi."

Miêu Miêu vốn đang suy nghĩ thì bị giọng nói bất ngờ xuất hiện này làm giật mình, mặt đỏ bừng, không tự chủ được nói, "Con.... Con bị cảm...."

Sau khi nói xong tim như thắt lại trong cổ họng, càng thêm khó chịu, "Con.... Con...."

Cô Lý để ý thấy mặt bé hơi đỏ bừng, nhìn qua cũng hơi giống bị cảm.

"Trước tiên đến bác sĩ xem một chút rồi uống thuốc."

Tinh Tinh ngồi đằng sau lập tức nói, "Là thuốc thì có ba phần độc, cô ơi.... Chỉ là cảm mạo mà thôi, để hai ngày là tốt...."

Cô giáo: "...." Cô bé này học từ ai có một đống đạo lý vậy.

Miêu Miêu rất bất an ngồi tại chỗ, tới bây giờ bé cũng chưa từng nói dối giống vậy nên thấy rất dằn vặt, bé suy nghĩ một lát rồi đứng lên đi cùng cô giáo tới phòng y tế.

Trên đường đi, Miêu Miêu cực kỳ hối hận, hối hận vì vừa rồi nói bản thân bị cảm....

Mẹ còn đặc biệt mặc quần áo rộng rãi cho bé để hôm nay tiêm vắc xin, nếu lúc quay về mẹ hỏi bé vì sao không tiêm vắc xin thì bé phải nói thế nào?

Mẹ ơi, con nói dối, nói con bị cảm....

Trái tim nhỏ của Miêu Miêu giống như bị một bàn tay lớn kéo lên, cực kỳ khó chịu.

Bé khó chịu như vậy nhưng ở trong mắt chủ nhiệm lớp thì lại rất giống bị cảm.

Thế là đến phòng y tế, Miêu Miêu còn chưa lên tiếng thì chủ nhiệm lớp đã nói với bác sĩ, "Hình như hôm nay Miêu Miêu bị cảm."

Từ đầu đến cuối Miêu Miêu đều không dám ngẩng đầu.

Sau đó thì nghe được một giọng nói quen thuộc, "Để tôi xem thử."

Miêu Miêu không dám vui vẻ ngẩng đầu liền thấy ba mang khẩu trang, mặc áo khoác trắng đi tới.

Miêu Miêu ngây người, xong rồi, không chỉ nói dối hơn nữa còn bị ba phát hiện....

Ba Hoa kiểm tra một lát, sau đó nói, "Không nghiêm trọng lắm, uống nhiều nước nóng là được."

Miêu Miêu nghĩ, chắc chắn là ba biết bé không có bị cảm, làm sao bây giờ....

Trên đường quay về phòng học Miêu Miêu vẫn luôn ngơ ngác.

Sau khi bé quay về, Tinh Tinh thấy vẻ mặt bé không đúng thì nhanh chóng bu lại, "Miêu Miêu cậu tiêm rồi sao?"

Lúc Miêu Miêu nói mình bị cảm vừa nãy Chu Viên cũng có nghe thấy, cậu đã cảm thấy rất buồn cười.

Chu Viên cảm thấy Miêu Miêu có hơi ngốc nghếch đáng yêu, lại có thể sợ tiêm như thế.

Kết quả là thấy được bé biến thành dáng vẻ này lúc quay về.

Miêu Miêu lắc đầu, "Không có tiêm." Nhưng mà còn không bằng tiêm vắc xin, kim gãy ở bên trong cũng không sao....

Lúc về nhà phải nói mẹ thế nào đây, bây giờ ba đang nói với mẹ chuyện bé nói dối sao?

Miêu Miêu càng thêm buồn bã trong lòng, sớm biết vậy bé đã không nói bản thân bị cảm....

Chu Viên thấy vành mắt bé hồng hồng, dáng vẻ muốn khóc nhưng lại không khóc thì cảm thán trong lòng, rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ.

Chu Viên đưa một cây kẹo qua, là lúc đi siêu thị mua đồ được tặng thêm, cậu không thích ăn thứ này.

Chu Viên bỗng nhiên nhận ra, nếu cứ tiếp tục như vậy thì học kỳ sau hẳn là không cần học tiểu học.

Bởi vì cậu chỉ cần có thể chứng minh dự thính lúc trải qua dự thính chuyên ngành phụ vui vẻ hơn tiểu học thì mẹ cậu hẳn là sẽ thỏa hiệp.

Chu Viên nhíu mày, lại nhìn bạn ngồi cùng bàn bên cạnh còn đang bởi vì tiêm vắc xin mà buồn rầu, đó là phiền muộn thuộc về trẻ con.

Truyện Chữ Hay