Bình nước mẹ Hoa mua cho mà Miêu Miêu nói chính là dạng bình cầm tay đơn giản rất đáng yêu chuyên dùng cho học sinh tiểu học, có thể đeo trước ngực, sau khi mở nắp ra thì có một cái ống hút, lúc uống nước vô cùng tiện lợi.
Mẹ Hoa nghĩ, chẳng trách mỗi ngày Miêu Miêu đều nhớ rõ bình nước nhỏ đeo trên lưng mình.
Cô vừa cảm động lại vừa chua xót, “Miêu Miêu, không cần phiền phức như vậy.”
Nếu như học thể dục cùng các bạn, mấy đứa trẻ khác đều mua nước suối trong cửa hàng mà đứa nhỏ nhà cô lại mang bình nước theo thì có thể bị xa lánh hay không?
Mẹ Hoa ngồi xổm xuống, “Bình thường con cũng có thể mua đồ ăn giống các bạn khác một lần.”
Miêu Miêu cảm thấy mình không đói bụng nên không cần mua. Mẹ Hoa cũng không thể nói rõ chuyện này cho bé.
Rạng sáng ngày thứ hai, mẹ Hoa vẫn cho Miêu Miêu mười tệ bỏ trong cặp, “Nếu con không dùng hết tiền thì cứ tự mình tiết kiệm.”
Miêu Miêu dạ một tiếng.
Một bên khác Chu Viên cũng đang rầu rĩ vì tiền, cậu nhìn giá bán một chút, tệ, nói thật thì cũng không tính là quá đắt.
Nhưng mà tiền tiết kiệm của cậu không còn nhiều.
Cậu suy nghĩ một lát, vẫn là nghĩ cách khác kiếm tiền thôi.
Sau đó thì nhớ tới dáng vẻ nheo mắt thỏa mãn lúc Miêu Miêu ăn chocolate.
Sau đó vẫn là chốt đơn, không chỉ chốt đơn mà hơn nữa còn đặt ship nội thành ngay trong hôm nay.
Thẻ ngân hàng của Chu Viên là do ba của cậu lấy thẻ căn cước làm, đồng thời lúc ghi số điện thoại cũng là của ba cậu, vậy nên lúc bị trừ tiền ba Chu cũng thấy ngay.
Ba Chu vốn đang xem ti vi trong phòng khách, nhìn tin nhắn một lát rồi lại đi về thư phòng.
Ông lại gần, “Đại ca Chu, có phải cuối cùng con cũng xuống nước mua cổ phiếu rồi không?”
Chu Viên nhìn ba mình, “Không có.”
Ba Chu nhìn máy tính, sau đó đứng lên đi đến cửa thư phòng nhìn người bên ngoài một chút, xác nhận meh Chu đang nấu cơm trong bên thì quay về lại trước máy tính, “Đại ca Chu, con thật sự không cân nhắc đến việc mua cổ phiếu sao?”
Chu Viên đè lên huyệt thái dương, “Số liệu không đủ.”
“Ba nhờ đồng nghiệp tìm rất nhiều, lập tức mở cho con xem.” Ba Chu nghe xong lời này thì vui tươi hớn hớn ngồi trước máy tính.
Chu Viên: “….” Mấy người chờ giây phút này bao lâu rồi.
Lúc ba Chu dùng máy tính vẫn nhịn không được nhìn thử xem Chu Viên vừa mua cái gì, sau đó ông liền cậu mua…. Chocolate?
Ba Chu vỗ vai Chu Viên, “Chocolate đại ca ăn đúng là không giống của chúng ta ăn, chocolate mà ba ăn lúc còn nhỏ chỉ cần hai xu là mua được một viên. Giá của chocolate mà con mua gấp đôi cả ba. Đại ca đúng là không giống nhau.”
Chu Viên: “….”
“Đúng rồi, không phải con mua chocolate này cho bạn cùng bàn của con đó chứ?”
Chu Viên mở miệng nói, “Lúc trước ba xem cổ phiếu cũng nói nhiều như vậy sao?”
Ba Chu ngậm miệng.
Hôm nay bạn cùng bàn trong miệng ba Chu chạy tới trường rất nhanh, khả năng giữ thăng bằng của bé bây giờ tốt hơn lúc trước rất nhiều, vậy nên khi chạy sẽ không ngã sấp xuống nữa.
Trong ngực bé còn ôm một món đồ.
Chu Viên ngẩng đầu thì thấy Miêu Miêu thở hổn hển chạy vào, trong ngực ôm một hộp quà tặng, bên ngoài còn dán một cái nơ bướm, rất rõ ràng đó chính là một món quà.
Chu Viên đắc ý, sờ lên hộp quà mình đặt dưới bàn học.
Miêu Miêu ngồi ở vị trí trên mình đặt hộp quà trên mặt bàn, sau đó lấy bình nước nhỏ trên cổ xuống để lên bàn.
Bé quay đầu chào hỏi Chu Viên, “Chào buổi sáng Chu Viên.”
Chu Viên ừ một tiếng, “Chào buổi sáng Miêu Miêu.”
Miêu Miêu vẫn có hơi lo lắng trong lòng, đây là lần đầu tiên bé tặng người khác món quà long trọng như vậy.
Chu Viên nở nụ cười nói với Miêu Miêu, “Miêu Miêu, tại sao hôm qua cậu không gọi video làm bài tập?”
“Mẹ dẫn tớ ra ngoài mua quà.” Miêu Miêu nói.
Hôm qua bé đi mấy con phố, sau đó mới tìm được một món quà mình rất thích.
Ý cười của Chu Viên càng thêm rõ ràng, mèo nhỏ vô cùng nghiêm túc.
Cậu sờ lên hộp quà của mình, nghĩ đến lát nữa có thể nhìn Miêu Miêu ăn mấy viên chocolate này, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Chu Viên nói, “Món quà này là cái gì?”
Miêu Miêu tháo nơ bướm ban đầu ra, sau đó mở nắp hộp thì thấy một cây sen đá màu xanh rất lớn.
Cây sen đá được đựng trong bồn hoa, lá cây mập mạp, có hơi giống khuôn mặt nhỏ nhắn của Miêu Miêu, rất đáng yêu.
Lúc trước Chu Viên không thích thực vật lắm, nhưng bây giờ nhìn thấy còn cảm thấy rất đáng yêu.
Cậu suy tính lúc về tra Baidu cách nuôi giống cây này một chút.
Ngay lúc này Tinh Tinh cùng Đặng Phong đi đến.
Miêu Miêu lập tức đậy nắp lại, sau đó thắt cái nơ bướm lại lần nữa.
Nhưng mà ngay lúc này bé lại phát hiện mình không thể thắt nơ bướm kia lại được.
Miêu Miêu có chút lo lắng, ngón tay nhỏ cố gắng hết lần này đến lần khác nhưng cũng không thắt lại được.
Chu Vien bên cạnh đưa tay qua, trực tiếp giúp đỡ thắt xong nơ bướm, cậu cũng chưa từng thắt nơ bướm nhưng mà bởi vì trí nhớ rất tốt nên cậu vẫn nhớ kỹ kết cấu vừa rồi.
Vẻ mặt Miêu Miêu tươi cười nói một tiếng cảm ơn với cậu, sau đó ôm hộp quà quay đầu, có chút ngượng ngùng đưa cho Tinh Tinh, nhỏ giọng nói, “Tinh Tinh, đây là món quà tớ chọn rất lâu mới chọn ra được.”
Tinh Tinh rất bất ngờ, “Đây là cái gì?”
Bé vừa nói vừa mở hộp ra, sau đó liền thấy cây sen đá bên trong.
“Thật xinh đẹp!”
Chu Viên bên cạnh vẫn còn trong vòng luẩn quẩn, không phải cho cậu sao?
Lúc này Chu Viên mới phát hiện, hình như Miêu Miêu dường như ngày càng tốt với Tinh Tinh.
Chu Viên: “….”
Mà lúc này Miêu Miêu và Tinh Tinh vẫn còn đang thương lượng chuyện trồng cái cây này ở trường học.
“Bọn mình đặt cho nó một cái tên được không?”
“Gọi là hoa nhỏ đi.” Tinh Tinh nói.
Hai bé gái đặt bồn hoa bên cạnh ban công, như vậy thì có thể luôn luôn nhìn thấy được.
Chu Viên: “….”
Chu Viên mở hộp chocolate ra rồi đặt trên bàn mình.
Sau đó tiện tay cầm một viên ăn.
Giống như tự mình mua để chuẩn bị cho mình ăn vậy.
Chậc, ăn không ngon gì cả.
Miêu Miêu đã quay lại chỗ ngồi, bé cũng nhìn thấy chocolate trên bàn Chu Viên.
Bé nhanh chóng thu hồi ánh mắt nhưng vẫn không tự giác được nuốt một ngụm nước bọt.