Chớp mắt đã qua chục năm, với Bách Lý Đồ Tô mà nói chỉ như một cái nháy mắt, nhưng với Phương Lan Sinh là dài cả một đời.
“Đầu gỗ sao ngươi không già đi, ngươi là yêu quái gì biến thành vậy.” Có đôi khi Phương Lan Sinh tức giận hỏi hắn như vậy, Bách Lý Đồ Tô chỉ có thể yên lặng nắm bàn tay vung loạn của y về ngực mình.
“Ta đói bụng.” Hắn cười, “Nấu cơm cho ta đi.”
Có một mùa đông Phương Lan Sinh định trở về Cầm Xuyên, sau lại bị các tin đồn chặn đứng không dám về. Cái gì quỷ quái triền thân, thân thể có bệnh không tiện nói, ham nam sắc… Các loại chuyện đều đổ lên đầu, đi trên đường cái mà đau cả đầu.
A Thấm đã trưởng thành không ít, trở thành nam nhi sắp hai mươi tuổi tới nơi, lớn lên còn cao hơn Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh nhìn thấy thì rất vui mừng, nắm tay A Thấm cho tiền tiêu vặt, dặn dò phải học hành cho tốt, cẩn thận trợ giúp tam tỷ phu, sau này mới có thể hưng khởi Phương gia.
Tam tỷ bên cạnh vẫn còn thói quen răn dạy y, muốn nói gì nhìn Bách Lý Đồ Tô ôm ngực không lên tiếng đứng bên cạnh, cũng chẳng tiện nói gì.
Hương khói Phương gia đứt đoạn, cũng không phải do Phương Lan Sinh không có trách nhiệm làm, chỉ là y không ngờ tới, trong đời mình sẽ xuất hiện một đầu gỗ.
May mắn nhất là Phương thái hòa thượng cũng không trách cứ, ông ngồi trong Đô Lâm tự cùng Bách Lý Đồ Tô uống chén trà, sau đó mới gọi Phương Lan Sinh đang chờ ở ngoài vào ngồi cùng.
Vốn là gieo nhân nào gặt quả đấy, người nào tính ấy, cứ theo chủ định mà làm, không cần quá mức để ý tới hồng trần nhiễu loạn —— thành kiến thế tục, chỉ là khổ kiếp sinh thời, sau này đều chỉ là cát bụi.
Phương thái yêu thương xoa đầu nhi tử, nhi tử ông đã lớn, muốn cùng ai ở bên ai, người khác ai có quyền xen vào.
“…Con biết.” Phương Lan Sinh nhìn cha nói, “Lan Sinh không sợ người ngoài nói gì, mà quả thật đúng là Lan Sinh có lỗi với Phương gia. Chỉ hi vọng các tỷ tỷ và cha… không trách tội.”
Phương thái nói Phương Lan Sinh có thế nào, vẫn là nhi tử của ông. Có những điều, không cần nói ra đôi bên đều tự hiểu trong lòng.
Ông cũng không thể lý giải quan hệ lúc đó giữa Phương Lan Sinh và Bách Lý Đồ Tô. Đối với ông mà nói, nam tử cùng nam tử không phải tình bằng hữu, hay huynh đệ… nhìn chung chung là Phương Lan Sinh cùng Bách Lý Đồ Tô, so với huynh đệ còn thân hơn.
Ông nói một hồi về đạo lý lớn của nhân sinh, làm sao ở chung, làm sao bên nhau, Phương Lan Sinh không tin —— cha y thời trẻ chuyện hư hỏng toàn bộ người Cầm Xuyên đều biết, ông mà hiểu được đạo lý này thì chẳng ai là không hiểu. Thế mà Bách Lý Đồ Tô lại nghe cực kì chú tâm, rũ mắt nhìn như thể nuốt từng chữ Phương thái nhả ra.
Hai người ở lại Phương gia đến hết năm, tam tỷ như thường lệ làm cho hai người hai bộ quần áo mới. Phương Lan Sinh cùng A Tường nằm trên đầu cáo biệt mọi người, muốn cùng đầu gỗ tới Thanh Long trấn.
Có câu nói này rất đúng, nhân sinh ngắn ngủi, nhưng ngày tháng còn dài, Phương Lan Sinh ngồi ở khách điếm của Long Tiêu cung, cởi xuống châu bội cho đầu gỗ xem.
“Ngươi thực sự nhớ lại hết?” Y không tin tưởng nói, “..Sát khí của ngươi, thật là quái!”
Trí nhớ Bách Lý Đồ Tô tốt lắm, hắn nhớ kĩ mình ở chỗ này đóng cửa lại, sau đó đè Phương Lan Sinh trên giường ——
“Ngươi ngươi ngươi làm gì đó…” Phương Lan Sinh bị đè lên giường lắp bắp nhìn hắn.
Bách Lý Đồ Tô hít sâu một hơi, cởi y phục Phương Lan Sinh giải thích, “Hồi tưởng lại một chút.”
Có quá nhiều chuyện cần hồi tưởng, như thể một loại bồi thường cho hai người. Phương Lan Sinh trước đó không muốn nói cho Bách Lý Đồ Tô biết, y cũng chưa từng hối hận. Cho tới giờ, cùng Bách Lý Đồ Tô đi đến bước này, với y là đã đủ, đã hạnh phúc. Tới tận thời điểm Phương Lan Sinh phải chết, y cũng không tìm ra điểm tiếc nuối nào nữa —— đời này y đã sống quá mức hồ đồ, thuở thiếu thời dây dưa một chỗ cùng đầu gỗ, chờ tới có tuổi cũng không an vị làm Phương lão gia, mà chạy theo chân hắn, làm những truyện trong sách vẫn viết, bên nhau cả đời.
Mà Bách Lý Đồ Tô cũng vậy. Hắn là người hướng nội, đối mặt với vô vàn sinh ly tử biệt, rất nhiều truyện bên ngoài hắn bỏ ngoài tài, chỉ có một mình người bên cạnh, hắn muốn dùng hết sức lực mà quý trọng.
Ngày trôi qua, thời gian bên nhau càng dài, càng làm bản thân vô tình quên mất một số việc cũng có giới hạn. Rồi vào một ngày tuyết lẳng lặng rơi bên ngoài hiên cửa sổ, Phương Lan Sinh ôm trong lòng thứ đồ ngày đó Bách Lý Đồ Tô để lại, nhắm mắt rời xa hắn, chiếc vòng bạc trước ngực loáng lên, lông chim cọ trên lồng ngực y. Bách Lý Đồ Tô ngẩn ngơ trước giường nắm bàn tay lạnh lẽo ấy, thẳng tới khi Huyền Tuệ lớn tiếng gọi tên, mới giật mình tỉnh một giấc.
Tuyết rơi ngày càng lớn.
Phương Lan Sinh đến chết cũng không biết bí mật của Bách Lý Đồ Tô, chỉ là thắc mắc hắn vì sao không già đi, tới lúc y nhắm mắt, hắn vẫn không già đi.
Đời này Bách Lý Đồ Tô sống được rất lâu, nhưng chết rồi không thể vào luân hồi được nữa. Tuyết rơi này càng dày, Bách Lý Đồ Tô đi trên sơn đạo Thiên Dung thành, lẳng lặng nhìn tuyết rơi dưới chân, vừa rơi đã tan ra thành nước.
Mọi người đều nói Chấp Kiếm trưởng lão đã thành tiên, Diệu Pháp trưởng lão đã qua đời từ nhiều năm trước đây, chưởng môn tuổi tác ngày càng cao, chỉ có Chấp Kiếm trưởng lão vẫn trẻ trung như ngày nào, tướng mạo chẳng thay đổi, con người trái lại có sức sống hơn trước nhiều, không biết có phải do xuống núi tìm danh kiếm một hồi khiến tâm tình hắn thay đổi.
Đến các nữ đệ tử đều kinh ngạc nói, Chấp Kiếm trưởng lão cũng biết cười.
Huyền Tuệ và Huyền Lâm ở Thiên Dung thành lâu, cũng giữ những chức trưởng lão khác nhau, mỗi ngày bề bộn công việc không có thời gian quan tâm cái khác. Việc Phương Lan Sinh qua đời từng khiến Huyền Tuệ đau buồn không thôi, tuy rằng chuyện y học nghệ bái sư Phương Lan Sinh là chuyện không thể nói ra, nhưng Phương Lan Sinh cũng là người thầy quan trọng với y như Bách Lý Đồ Tô vậy.
…Hoặc là còn quan trọng hơn.
Ngày tháng tiếp tục qua, chớp mắt lại đã chục năm, chưởng môn cũng cưỡi hạc về tây, cố nhân còn ngày càng ít, ngày tháng Chấp Kiếm trưởng lão ở trên núi rất đỗi thanh nhàn, đến nỗi hắn có ngày chịu không nổi phải hạ sơn một chuyến, đi tới Cầm Xuyên. Khi trở về ngang qua chân núi Nguyệt Nha thôn, lại gặp phải chuyện giặc cướp tàn sát toàn thôn, nhắc cho Bách Lý Đồ Tô nhớ tới khoảng kí ức không mấy vui vẻ.
Tiếc là hắn tới trễ, trong thôn chẳng còn mấy người sống sót, Bách Lý Đồ Tô tìm kiếm trong thôn mấy vòng, nhìn thấy căn nhà cạnh thuyền mở toang cửa, bên trong dưới gầm giường có thứ gì như con cẩu nhỏ đang phát run lên nằm cạnh một nữ nhân đã tắt thở. Tiểu tử này, xem ra đã thành cô nhi.
Bách Lý Đồ Tô tiến gần một bước, đứa bé khóc òa lên, “Không được… không được… mẹ ơi…”
Bách Lý Đồ Tô do dự một lúc lâu, trầm giọng nói, “Sẽ không còn ai giết ngươi.”
Chung quanh yên tĩnh lại, mãi đến khi đứa bé kia cong mông từ dưới gầm giường bò dậy, mở to đôi mắt khóc đến sưng của mình ngẩng đầu nhìn người cao lớn trước mặt, vẻ mặt sợ sệt.
Y hít mũi một cái, “Tiên nhân…”
A Tường từ bên ngoài bay vào đậu trên đầu vai Bách Lý Đồ Tô, nó rướn cổ kêu một tiếng như báo trong thôn không còn ai sống sót.
Tiểu nam hài nhào vào lòng người nữ nhân đã chết khóc lóc gọi mẹ, Bách Lý Đồ Tô thở dài đi ra cửa như thể muốn chạy, chẳng biết sao đi được hai bước lại dừng lại.
A Tường dùng mỏ nhọn tự rỉa lông, Bách Lý Đồ Tô vẫn không cất bước tiếp. A Tường đột nhiên vỗ cánh bay lại trong phòng.
“…Sao lại đánh ta… con gà béo này đâu ra…!”
Từ trong nhà truyền đến tiếng khóc lóc lầm bầm của đứa nhỏ.
Bách Lý Đồ Tô rũ mắt, một lát sau quay trở lại.
Chấp Kiếm trưởng lão từ dưới chân núi mang theo một đứa bé về, tuổi còn rất nhỏ, hình như so với Bách Lý Đồ Tô năm đó còn nhỏ hơn.
Nhưng Bách Lý Đồ Tô lại là người vô tâm, hắn mang đứa bé cho nó ăn ngấu ăn nghiến lại suốt dọc đường chẳng nói lời nào. Đứa bé kia ngẩng đầu nhìn hắn, nói tiên nhân tại sao người không nói chuyện.
Bách Lý Đồ Tô lắc đầu.
“Tiên nhân tốt thì tốt… nhưng sao chẳng khác gì khúc gỗ.” Đứa nhỏ kia len lén lầm bầm, lại bị Bách Lý Đồ Tô tai thính nghe thấy được.
Sắc mặt hắn biến đổi, nói chung là cuối cùng không chịu nổi nữa, cho gọi Huyền Tuệ Huyền Lâm tới, Bách Lý Đồ Tô vung tay đem đứa bé giao cho hai người.
“Chăm sóc nó cho tốt.” Lúc rời đi Bách Lý Đồ Tô dặn dò.
Tiểu hài tử chưa có tên, Huyền Tuệ gọi nó là Huyền Lan nhưng Huyền Lâm không đồng ý, “Tên giống con gái quá, dù đệ nhớ tiểu sư phụ của đệ cũng không nên dùng cách này.”
Huyền Tuệ có chút không vui nhưng cũng không phản bác lại. Đứa bé sau được sửa tên thành Huyền Sầm đang ăn cơm nghe thấy thì hỏi, “Huyền Tuệ sư huynh, tiểu sư phụ là ai?”
Huyền Tuệ nói, “Tiểu sư phụ là sư phụ khác ngoài đại sự phụ, không phải người Thiên Dung thành, đã qua đời từ rất lâu rồi.”
Huyền Sầm mở to đôi mắt tròn vo, “Tiểu sư phụ qua đời, tại sao đại sư phụ còn sống, ta thấy đại sư phụ còn rất trẻ…”
Huyền Lâm vừa cười vừa dọn bát, nói tiểu sư đệ nói thật nhiều.
Huyền Tuệ lắc đầu, “Khác biết rất lớn, Chấp Kiếm trưởng lão đã thành tiên, tiểu sư phụ chỉ là một người thường.”
“Người thường cũng có thể làm sư phụ ư?” Huyền Sầm lại hỏi.
Huyền Tuệ cười đáp, “Tiểu sư phụ cũng không phải người bình thường.”
“Vậy là không phải người thường còn gì…” Huyền Sầm lầm bầm.
Huyền Sầm vẫn hay nới với Huyền Tuệ, sư phụ lúc nào cũng lầm lì ít nói, như đầu gỗ.
Huyền Lâm cười nói, tiểu sư phụ cũng thích nói như vậy.
“Phương lão gia khi đó luôn gọi Chấp Kiếm trưởng lão là đầu gỗ, Chấp Kiếm trưởng lão cũng không giận.”
Đầu gỗ…
Huyền Sầm lăng lăng nghe, chớp chớp đôi mắt.
Người trong môn đều nói, Chấp Kiếm trưởng lão bất ngờ thu nhận một tiểu đồ đệ nói nhiều vô cùng, mà hắn chắc là rất hối hận nên ngày nào cũng tìm cách trốn đứa bé. Dần dần Huyền Lâm cũng như ý thức được, không để Huyền Sầm tối ngày tìm Chấp Kiếm trưởng lão quấn lấy nữa.
“Người đã già rồi, không chịu nổi tính cách hoạt bát của đệ.” Huyền Lâm nhìn nó nói.
Huyền Sầm lắc đầu, “Ta chỉ muốn… bắt chuyện cùng sư phụ.”
“Bắt chuyện cũng không được.” Huyền Lâm xoa đầu nó nói.
Huyền Lâm nói rất đúng, tuy nhiều người không cảm giác được nhưng Bách Lý Đồ Tô già thật rồi. Hắn ở trên Thiên Dung thành bình yên trải qua mấy tháng cuối cùng. Cạnh người, cũng chỉ có Phần Tịch, A Tường cúi đầu đậu trên đầu giường cùng mấy đồ đệ chăm sóc. Huyền Lâm nghe Bách Lý Đồ Tô thấp giọng dặn dò, nói y phải bảo vệ tốt Thiên Dung thành, phải chăm sóc tốt Huyền Tuệ và Huyền Sầm. Huyền Tuệ một bên cúi đầu không nói, còn Huyền Sầm không ngờ lại rơi nước mắt. Năm nay y đã mười ba tuổi, nhưng vẫn không cao lắm, từ nhỏ tới lúc Chấp Kiếm trưởng lão sắp qua đời cũng không cao lên mấy.
Cuối cùng Bách Lý Đồ Tô nhìn tới y, ánh mắt như đang cười, xoa đầu y thấp giọng nói, đừng khóc, lớn không cao được thì không cao được, cũng là chuyện tốt.
Đầu xuân,
Chấp Kiếm trưởng lão qua đời, rất nhiều môn nhân Thiên Dung thành tới thăm hỏi. Huyền Sầm quỳ gối bên người, ánh mắt lăng lăng nhìn châu bội rũ bên hông người.
Trân châu trắng trong, gắn với đóa mai bằng đồng đã rỉ sét nhờ một sợi tơ mỏng, gắn với chùm dây treo xanh nhạt cuối cùng, treo ở thắt lưng vạt áo màu đen của Chấp Kiếm trưởng lão.
Đêm đó, trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Huyền Tuệ bị người gọi ra ngoài, chỉ còn mình Huyền Sầm quỳ gối trước trưởng lão. Con mắt y đỏ bừng, Huyền Sầm dụi con mắt cúi đầu, chăm chú quỳ.
Y đột nhiên cảm giác mệt, đã là lúc đêm khuya, bốn phía an tĩnh cực kì, đến tiếng người hô hấp cũng có thể nghe thấy.
…
Huyền Sầm buồn ngủ tới nỗi không mở nổi mắt, y dùng sức dụi dụi, đợi khi mở mắt lần nữa thì bị tràng cảnh trước mắt dọa sợ.
Đây là nơi nào?
Như đi trên chốn mây trôi, khắp nơi không có phương hướng. Sương mù dày đặc quanh thân, Huyền Sầm mờ mịt nhìn chung quanh, nhìn thấy bốn phía cự thạch dựng thẳng xếp thành hình tròn, hình dạng vừa tương đồng lại có chút khác biệt.
Y đi qua vòng tròn ấy, đi thẳng tới tận cùng nơi đất trống, ở cuối con đường cũng thấy một cái bàn tròn dựng thẳng. Huyền Sầm theo thềm đá leo lên, liếc mắt liền thấy trên đó có khắc chữ —— trừ trên đỉnh xuống dưới chằng chịt chữ nối tiếp nhau, khắc được đến một nửa rồi.
“Phương Lan Sinh…”
Y nhìn thấy ở thẳng trên tên mình, là chữ “Phương Lan Sinh” này.
Ngay cạnh chữ “Sinh”, chẳng biết là ai lấy tay vụng về khắc vào, hai chữ lớn “Đầu gỗ.”
Huyền Sầm giật mình, vô ý thức vươn tay vuốt nhẹ mấy chữ đó, chẳng biết là do ai khắc mà lớn như vậy, so với những chữ khác thì lớn hơn nhiều.
“Đầu… gỗ…”
Y thì thào nhớ kĩ.
Sương mù lại tràn ngập khắp miền đất trống trải, che khuất ánh mắt Huyền Sầm, che đi hai danh tự gần ngay sát nhau, dần dần là che khuất toàn bộ cảnh sắc.
Hoàn.