A Trì bấm ngón tay tính toán, muốn cha mẹ, ông ngoại, sư công đều hài lòng thì vị hôn phu tương lai của Đồng Đồng trừ văn võ song toàn, ngoại hình hoàn mỹ, toàn tâm toàn ý, dịu dàng săn sóc, còn phải khiến Đồng Đồng yêu thích nữa. Nam tử như vậy, số lượng tồn tại trên thế gian hình như không nhiều.
- Nếu theo các trưởng bối, Đồng Đồng hình như hơi khó gả.
A Trì tính toán, rất nhọc tâm nghĩ cho Đồng Đồng. Chiếu theo thái độ soi mói của các trưởng bối, rất có thể sẽ dẫn đến việc Đồng Đồng không gả được. Nam nhân quá hoàn mỹ, đi đâu mà tìm đây. Chẳng qua nếu nghĩ kỹ lại, thượng đế tạo ra con người có đôi có cặp, không cần lo ngại.
Trương Mại mỉm cười không nói. Một người lúc chưa định hôn, chưa thành thân, bản thân hay trưởng bối đều có đủ loại yêu cầu và những quy củ cứng nhắc. Nhưng khi thật sự gặp được người thích hợp thì những yêu cầu kia rất nhanh sẽ bị lãng quên.
Ví dụ như mình lúc chưa gặp A Trì sao có thể nghĩ bản thân sẽ lấy tôn nữ của nội các thứ phụ, một tiểu cô nương non nớt mỹ lệ chứ? Văn võ khác đường, nội các tranh đấu kịch liệt, tôn nữ của Từ thứ phụ tuyệt không phải là đối tượng tốt để kết quan hệ thông gia. Thê tử của mình cần phải là một nữ tử tài hoa, có năng lực, có thể cùng mình chèo chống cả Ngụy quốc công phủ chứ không phải một nữ tử được cưng chiều từ nhỏ, được phụ mẫu nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên. Đây đều từng là những quy định cứng nhắc. Khi thật sự thích rồi thì tranh đấu trong triều hay non nớt mỏng manh đều không phải là chướng ngại, đều không thành vấn đề.
- Không biết Đồng Đồng thích kiểu như thế nào?
A Trì nghi hoặc tự hỏi. Đồng Đồng mới là người trong cuộc, chung thân đại sự của muội ấy dù sao cũng phải nghe ý muội ấy mới được. Tiếc là chuyện nhạy cảm như vậy, không thể không xấu hổ hỏi thẳng trước mặt được.
Trương Mại khiêm tốn thỉnh giáo:
- Hôn nhân đại sự không phải là lệnh của phụ mẫu sao, còn phải hỏi nữ tử nghĩ thế nào nữa à?
A Trì không chút do dự gật đầu:
- Đương nhiên.
Cuộc sống là mình trải qua, như người uống nước nóng lạnh tự biết, chọn người muội ấy cùng chung sống sao có thể không quan tâm đến suy nghĩ của muội ấy chứ.
Trương Mại mắt sáng lên, tràn đầy hăng hái:
- Hóa ra là vậy. Phu nhân, chuyện ta và nàng năm đó, nhạc phụ nhạc mẫu cũng từng hỏi ý kiến nàng nhỉ, lúc đó nàng trả lời thế nào, nói ta nghe thử.
A Trì cố ý cau mày tập trung suy nghĩ, ra vẻ trầm tư:
- Năm đó hả, gia phụ luôn nhìn ta như có điều suy nghĩ, ánh mắt rất dịu dàng, rất từ ái, nhưng từ đầu đến cuối ông không hề mở miệng. Ngược lại gia mẫu từng mơ hồ hỏi thăm ta “Con thấy tiểu tử hàng xóm kia thế nào?”
Trương Mại mỉm cười nhìn thê tử, trong lòng rất khẩn trương:
- Phu nhân, thế nào?
Mau nói mau nói, nàng thấy tiểu tử hàng xóm kia thế nào.
A Trì cố gắng nhớ lại chuyện cũ:
- Khi đó ta nói gì nhỉ? Để nhớ đã. Tàm tạm? Cũng được? Bình thường? Ôi, lâu lắm rồi, không nhớ rõ, thật sự không nhớ rõ.
Tàm tạm? Cũng được? Bình thường? Trương Mại tựa tiếu phi tiếu:
- Phu nhân hiện nay dường như thay đổi cách nhìn với ta không ít. Tối qua phu nhân còn khen ngợi ta mà, có phải không?
Màu đỏ không tự nhiên hiện trên gương mặt, A Trì hàm hồ giở trò chối cãi:
- Gần đây trí nhớ kém quá, chuyện tối qua cũng không nhớ rõ, không nhớ rõ.
- Không sao.
Trương Mại nhàn rỗi ngồi, cười như gió nhẹ mây bay:
- Tối nay chúng ta lại tái diễn một lần, phu nhân nhất định sẽ nhớ.
Đồ không biết xấu hổ không biết ngượng này! A Trì khẽ xí một tiếng, xoay người định đi. Nào ngờ nàng không nhìn phương hướng, đi về phía phòng tắm. Trương Mại khẽ cười:
- Phu nhân sốt ruột vậy sao? Thế thì đợi một lát, ta đi chung với phu nhân.
Hắn dáng cao chân dài, chưa đến hai bước đã đuổi kịp phía sau A Trì, bế ngang nàng lên.
A Trì biết mình sức yếu, đánh, véo không đau hắn, bèn dứt khoát há mồm cắn.
- Đừng vội, đừng vội.
Trương Mại cúi đầu hôn lên cổ nàng, ôn nhu trấn an:
- Tắm rửa trước đã, rồi cho nàng cắn, được không? Nàng muốn cắn đâu cũng được.
Lúc thoát y đi tắm, hắn biểu diễn thân thể trước mặt A Trì, hỏi:
- Phu nhân, thế nào?
Giữa hơi nước bao phủ, làn nước trong veo, hắn cúi khuôn mặt tuấn tú xuống hỏi:
- Phu nhân, thế nào?
Khi thân thể ôm lấy nhau chặt chẽ, liều chết triền miên, hắn vẫn hỏi:
- Phu nhân, thế nào?
- Tốt………….vô cùng tốt………….
Nàng run rẩy, nức nở.
……………
Hôm sau thức dậy, A Trì đanh mặt, rất nghiêm túc. Trương Mại làm mọi cách chọc nàng cười đều không hiệu quả. Thấy cợt nhả vô dụng, Trương Mại đổi sang chính sách đáng thương, nhẹ giọng năn nỉ:
- Đừng hẹp hòi mà.
Chàng mới hẹp hòi! A Trì oán hận trừng hắn.
- Phu nhân chịu trừng ta!
Trương Mại được cổ vũ, ra sức nịnh bợ, vô cùng cẩn thận:
- Trừng ta sao hết giận chứ, không bằng đánh mấy cái, véo mấy cái? Nếu thật chưa hết giận thì cắn thêm mấy cái cũng được.
Hôm nay là ngày hưu mộc. Kể từ sau khi nhóm người thái phu nhân dọn đi, Ngụy quốc công phủ chính là thiên hạ của Trương Mại và A Trì, nhưng họ cũng không thích ở lại trong phủ. Mỗi khi đến ngày hưu mộc, họ hoặc là về Bình Bắc hầu phủ hoặc là về đường Đăng Thị Khẩu.
Lẽ ra hôm nay đến lượt về Bình Bắc hầu phủ nhưng Trương Mại toàn tâm toàn ý lấy lòng giai nhân:
- Nhất Nhất, chúng ta đã lâu không gặp nhạc phụ nhạc mẫu và A Thuật A Dật rồi, ta theo nàng về đường Đăng Thị Khẩu nhé?
A Trì khiển trách nói:
- Không được. Sư công đang đợi chúng ta, sao có thể đột nhiên đổi ý? Còn Đồng Đồng có đồ chơi mới muốn cho ta xem nữa. Vả lại, bất chợt về đường Đăng Thị Khẩu cũng làm cha mẹ không kịp chuẩn bị.
Chậm rãi nói chuyện nhà, đôi vợ chồng son lại hòa hợp như trước.
Sau điểm tâm sáng, họ lên xe, chạy về phía Bình Bắc hầu phủ. Trên đường, Trương Mại dí dỏm kể chuyện cười, chọc A Trì vui vẻ ra mặt.
- Phu nhân, chuyện cười ta tích góp hơn nửa đời người đều lôi ra hết đó.
Trương Mại khoe thành tích, A Trì rộng rãi hào phóng thưởng cho một nụ hôn.
Đến Bình Bắc hầu phủ, trước cửa đã có mấy chiếc xe ngựa đang đỗ. Hai người đều không để bụng, Bình Bắc hầu phủ luôn có khách đến bái phỏng, cho dù là ngày hưu mộc cũng không hẳn đã yên tĩnh.
Sau khi đi vào, Du Nhiên đang cùng một mỹ phụ trung niên tán gẫu việc nhà. Trương Mại mừng rỡ:
- Dì Thủy!
Hắn cười bước lên ân cần hành lễ, lại kéo A Trì qua:
- Đây là dì Thủy, nàng đã gặp rồi, còn nhớ không?
A Trì cười nói:
- Sao dám quên được? Dì Thủy là bằng hữu tốt nhất của mẹ mà.
Du Nhiên có rất nhiều tỷ muội và thân thích, nhưng bằng hữu tốt nhất vẫn là Thủy Băng Tâm và Trương Điềm Tâm. Thời thiếu nữ ba người quen biết nhau ở Quảng Châu, hiểu nhau, rất hợp nhau. Sau khi mỗi người lập gia đình, Trương Điềm Tâm thành đường muội nhà chồng của Du Nhiên, còn Thủy Băng Tâm thành biểu tẩu nhà mẹ đẻ của Du Nhiên, vẫn luôn qua lại thân thiết.
Thủy Băng Tâm mỉm cười khen ngợi:
- Thê tử A Mại rất xinh đẹp, tính tình lại thông minh, thật khiến người ta thích. A Mại, sư công giúp con chọn cô vợ tốt đó.
Du Nhiên cười khúc khích nói:
- Còn không phải sao, ánh mắt lão gia tử thật quá tốt, vừa nhìn liền chọn trúng tiểu A Trì. A Mại, A Trì, sư công đang ở sau núi, hai con qua đó với sư công, tạ ơn ông mai đi.
“Dì Thủy cười rất miễn cưỡng, mẫu thân đây là đang đuổi người.” Trương Mại và A Trì trong lòng hiểu rõ, tươi cười đáp ứng rồi rời khỏi phòng khách. Đến trên đường nhỏ, Trương Mại thấy xung quanh không có người, nói:
- Vợ ơi, mệt không? Ta cõng nàng.
Hắn không nói lời nào cõng A Trì trên lưng, chạy nhanh như tên bắn về phía sau núi, A Trì cười thích thú, tiếng cười như chuông bạc vang khắp núi rừng.
- Cõng vợ giữa ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì!
Trương Mại đang co chân chạy lên núi thì bị một thiếu nữ mỹ lệ chặn trên đường, hai tay chống nạnh lên eo thon nhỏ, từ trên cao nhìn xuống hai người:
- Mau sửa! Nếu không thì…………hừ, hừ!
Một ông lão râu tóc bạc trắng đang treo ngược trên cành liễu, nhàn nhã đong đưa qua, đong đưa lại, vẻ mặt tươi cười:
- Tiểu trư ngốc cõng vợ! Tiểu trư ngốc cõng vợ!
Trương Mại dừng lại, bất mãn kêu lên:
- Mắt sư công sao vậy, trên đời có tiểu trư ngốc anh tuấn thế này à?
A Trì ôm cổ hắn, mỉm cười khách sáo hỏi thiếu nữ mỹ lệ cản đường:
- Vị nữ hiệp này! Xin hỏi, nếu chúng ta không sửa, nữ hiệp sẽ thế nào?
- Thế nào?
Thiếu nữ nhe răng cười, hiên ngang nói:
- Ta sẽ vẽ lại chi tiết bộ dạng của hai vị, rồi truyền ra bên ngoài xem hai người có xấu hổ hay không?
- Ta sợ quá.
A Trì sai biết quay đầu, vỗ vỗ Trương Mại, ý bảo đặt mình xuống. Xuống đất, nàng chắp chắp tay về phía thiếu nữ, bộ dạng thành khẩn xin tha:
- Vậy ta xuống đây, chuyện cõng vợ này đến đây chấm dứt. Kính xin nữ hiệp hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình!
Thiếu nữ miễn cưỡng gật đầu:
- Xét thấy thái độ nhận sai của ngươi tốt, ta chỉ bỏ qua lần này thôi. Nếu có lần sau, ta sẽ đem chuyện của các ngươi lôi ra công chúng để giữ gìn phong tục văn hóa.
Trương Mại đặt A Trì xuống, cùng sư công tranh luận phải trái. Sư công mặt mày vui vẻ:
- A Mại à, lúc nhỏ con trắng trắng, ngốc ngốc, không phải chính là tiểu trư ngốc sao? Dễ thương muốn chết!
Trương Mại vẫn chưa chịu, sư công cười hì hì ngoắc hắn qua, ghé vào tai hắn nói nhỏ:
- Sang năm là năm heo đó! A Mại à, sang năm có thể có heo nhỏ không?
Trương Mại khẽ mỉm cười, nhưng chỉ cười mà không nói.
Trương Mại cùng sư công đánh nhau một trận thống khoái giữa núi rừng, A Trì và Đồng Đồng ở bên cạnh quan sát và vỗ tay tán thưởng. Sư công khoe khinh công, bay tới bay lui trong rừng như chim để A Trì ngóng trông theo.
Chờ bốn người chơi đủ trở về, Thủy Băng Tâm đã cáo từ rời đi. Trương Mại nửa thật nửa giả oán trách:
- Mẫu thân càng lúc càng hẹp hòi, dì Thủy khó khăn lắm mới tới một lần, người ngay cả bữa trưa cũng không giữ lại.
Du Nhiên nhẹ thở dài:
- Dì Thủy của con làm gì có tâm trạng.
Cát An hầu phủ hiện tại đã loạn thành một đống. Hai huynh đệ cùng mẹ Cát An hầu Chung Nguyên và đệ đệ Chung Hanh buổi tối uống rượu, hôm sau Chung Hanh bị trúng gió. Chung Nguyên vừa đau lòng đệ đệ vừa hoảng sợ, cũng ngã bệnh luôn.
Hai lão huynh đệ đều ngã xuống, Cát An hầu phủ liền rối loạn. Hai huynh đệ họ thân thiết cả đời nhưng con cháu sao có thể không hề có khúc mắc, đối xử nhau như người một nhà? Vẫn tồn tại khoảng cách. Dù là đôi chị em dâu già đã sống chung hòa thuận mấy chục năm như Vương phu nhân và Tôn phu nhân rốt cục cũng xích mích với nhau.
Tôn phu nhân oán trách:
- Uống rượu gì chứ? Làm người ta say rượu trúng gió thì có.
Tôn phu nhân trả đũa:
- Uống rượu nhiều thế nào mà nếu được chăm sóc tốt cũng không trúng gió nổi.
Lời qua tiếng lại, không ai nhường ai.
Chị em dâu lâu năm còn vậy thì con dâu và cháu dâu của mỗi nhà lại càng khỏi phải nói, hàng ngày gặp nhau cũng không ai nhường ai. Bên Chung Nguyên mạnh hơn, Cát An hầu phủ là của chi trưởng, chúng ta ở đây là đạo lý hiển nhiên! Bên Chung Hanh khí thế cũng không yếu, chúng ta không phải không có nhà cửa, đã muốn dọn đi từ lâu rồi! Không phải tại Hầu gia ngăn không cho dọn sao.
Trước mắt bệnh tình của Chung Hanh không có chuyển biến tốt mà còn ngày một nặng, Tôn phu nhân dưới cơn thương tâm tức giận, giận chó đánh mèo, nhi tử, tôn tử, con dâu, cháu dâu, mỗi người đều bị mắng một lượt.
Thủy Băng Tâm lại càng bị mắng dữ dội:
- Hoành nhi đâu, Hoành nhi của ta đâu? Ngươi rắp tâm xúi giục Hoành nhi của ta đi, để lão bà ta đây khổ không chỗ tố!
Tôn phu nhân càng nhớ Chung Hoành ở Liêu Đông xa xôi thì càng oán hận Thủy Băng Tâm.
- Hoành nhi đã hai mươi tuổi mà không có lễ hỏi thê thất gì hết, ngươi có phải mẹ ruột của nó không? Đại sự của nó, ngươi có từng để trong lòng không? Có mẹ ruột như ngươi vậy, Hoành nhi so với cô nhi còn khổ hơn!
Tôn phu nhân trách mắng Thủy Băng Tâm không để lại chút tình cảm và mặt mũi nào.
- Hôm nay biểu cữu con ở nhà ứng phó Tôn phu nhân, dì Thủy con mới có thể ra ngoài hít thở chút không khí.
Du Nhiên thực than thở cho Thủy Băng Tâm. Thủy tỷ tỷ là một nàng dâu hoàn mỹ dịu dàng độ lượng như vậy, nhưng trước sau vẫn không chiếm được sự yêu thích của mẹ chồng, khiến người ta thổn thức.
Trương Mại sợ A Trì nghe không hiểu, giải thích:
- Chúng ta và Cát An hầu phủ là thân thích, luận về quan hệ, chúng ta nên gọi dì Thủy là ‘cữu mẫu’.
A Trì gật đầu:
- Ta hiểu rồi.
Than thở cho Thủy Băng Tâm chốc lát, Trương Mại chợt nhớ tới:
- Như vậy, tiểu tử Chung Hoành này chẳng lẽ không về kinh?
Tổ phụ ruột bệnh ở trên giường, Liêu Đông lại không có chiến sự, Chung Hoành nên xin phép quay về mới phải chứ.
Du Nhiên đáp ngắn gọn:
- Về. A Hoành đã xuất phát rồi.
Chẳng qua ai cũng biết, Liêu Đông cách kinh thành rất xa, dùng khoái mã chạy về cũng mất thời gian hai tháng.
Hôm đó Đồng Đồng có chút ngẩn ngơ, A Trì thấy vậy rất buồn bực.