Đôi phu thê tân hôn này chàng chàng thiếp thiếp, nhu tình mật ý, còn bên thái phu nhân lại là chấn động mãnh liệt. Lời của A Trì tất cả đều quang minh chính đại, lý lẽ hùng hồn, dáng vẻ “không gì không thể nói với người khác”, ngay thẳng, chính trực, sáng rõ như nhật nguyệt. Lời nàng nói trong ngày hôm đó đã truyền khắp chi thứ hai, chi thứ tư, chi thứ sáu, mọi người đều biết.
Trương Cẩm cảm thấy vui mừng sâu sắc:
- Làm vậy là đúng rồi, sớm nên như thế. Năm đó là phụ thân kiên quyết nhận lại quan hệ với A Tịnh. Quốc công phủ lúc đấy là cái dạng gì, sau khi A Tịnh về lại là cái dạng gì? Không thể so sánh nổi. Nhị tẩu vừa muốn dựa vào phụ tử A Tịnh chống đỡ môn hộ, vừa muốn ở trong phủ thể hiện uy phong trưởng bối của tẩu ấy, đúng là vô tri ngu ngốc.
Trương Cẩm là lục thúc của Trương Tịnh, yêu thương Trương Tịnh từ nhỏ, sớm đã nhìn không vừa mắt Lâm thị chết cũng yêu sĩ diện. Mấy năm gần đây, Lâm thị chiếm tổ nghiệp của Ngụy quốc công phủ không giao ra, chiếm Gia Vinh Đường không dọn đi, Trương Cẩm bất mãn với bà ta đã lâu. Nay nghe nói thái phu nhân ăn thiệt thòi, bị bức phải nhận tôn tử thừa tự, dọn nhà đi, trong lòng vô cùng thống khoái.
Thê tử của Trương Cẩm Thẩm thị sống hơn nửa đời người thuận buồm xuôi gió, trước giờ đều không bận tâm đến chính sự. Bà đang nghĩ đến y phục và trang sức đang thịnh hành trong kinh, lơ đãng gật đầu:
- Như vậy tốt lắm, rất nên chọn con thừa tự cho A Từ.
Chi thứ tư, Trương Chiêu nghe tin thì mặt mày tươi cười:
- Phu nhân, sai người đến đường Chu Tước quét dọn trạch viện. Còn nữa, hành trang của chúng ta cũng nên từ từ chuẩn bị thôi.
Chi thứ hai dọn rồi thì chúng ta cũng nối gót dọn theo.
Vũ thị trong lòng hơi buồn bực, Trương Tịnh chẳng qua là cháu ông, nhìn xem ông tốt với hắn sắp hơn cả con ruột kìa. Nhà hắn chỉ lộ ra chút ý thúc giục chi thứ hai dọn đi mà ông đã muốn quét dọn nhà cửa, thu dọn hành trang rồi.
Vũ thị nhàn nhạt nói:
- Ẩn nhẫn mấy năm nay thật không dễ. Tước vị sớm đã tới tay, sản nghiệp cũng đã thu hồi toàn bộ mà vẫn nhịn đến năm nay mới phát tác, phần kiên nhẫn này khiến người ta không thể không phục.
Nếu như năm đó dồn ép trục xuất Lâm thị, Trương Tịnh không thể thiếu một cái danh “hung hăng ngang ngược, ức hiếp quả phụ”; nhưng hiện tại mười mấy năm sau mới mở miệng đuổi người, thế nhân chỉ biết cảm khái “Bình Bắc hầu luôn ôn hòa hiền hậu rốt cục nhịn không nổi nữa, đủ thấy Lâm thị quá mức bá đạo.”
Trương Tịnh, Mạnh Du Nhiên, các ngươi đúng là vừa được lợi, vừa được danh, cái gì cũng không để mất! Vũ thị nghĩ rồi lại nghĩ, răng bỗng có chút ngứa.
Chi thứ hai rối loạn. Trương Dũ và Đường thị coi như trấn tĩnh, bất luận là miễn chi phí hàng ngày, hàng tháng hay dọn nhà đến ngõ Đông Hòe Thụ đều không làm trở ngại chuyện gì của hai người họ. Ngược lại Đường thị nghe được chuyện chọn con thừa tự cho Trương Từ thì cười run cả người:
- Thật sự chọn con của Trương Khánh làm con thừa tự, thái phu nhân sau này sẽ rất náo nhiệt đó.
Trương Khánh lưu manh, Hồ thị vô lại, nếu dính líu đến phu thê họ thì không có ngày yên tĩnh.
Trương Dũ vội nói:
- Chuyện này tuyệt đối không thể. Thái phu nhân còn sống được bao lâu? Đợi sau khi bà ấy đi, tiểu hài tử lưu lại chúng ta có thể không chăm sóc sao, đến lúc đó bị hai vợ chồng Trương Khánh quấn lấy, thật quá chán ghét.
Đường thị tuy rất muốn nhìn thái phu nhân gặp xúi quẩy nhưng không đến mức vì thế mà để bản thân chọc phải phiền toái. Nghe Trương Dũ nói, bà cúi đầu suy nghĩ, có lý, đến lúc đó, lão thái bà thẳng cẳng đi rồi, tiểu hài tử trên danh nghĩa vẫn là nhi tử của đại ca, người làm thúc thúc thẩm thẩm có thể mặc kệ sao?
Đường thị gấp gáp hỏi:
- Vậy làm sao giờ? Chúng ta không thể dây vào loại người như Trương Khánh, Hồ thị được. Phải nghĩ biện pháp mới được, không thể chọn con thừa tự nhà hắn.
Trương Dũ cười nói:
- Yên tâm đi, không tới nhà hắn đâu. Gia sản của thái phu nhân lớn như vậy, đã khiến người ta thèm nhỏ dãi rồi. Bây giờ lại thêm một chức Chỉ huy thiêm sự tứ phẩm, bao nhiêu người trong tộc đổ xô vào đấy. Chúng ta cứ lặng lẽ quan sát, thời gian này nhất định rất náo nhiệt.
Nhắc đến việc này, Đường thị có chút động tâm:
- Chức quan tứ phẩm thực quyền kia, nếu để nhi tử mình làm con thừa tự, có thể được chỗ tốt này………….
Để nhi tử mình làm con thừa tự đương nhiên không nỡ nhưng nếu là vì tốt cho con thì cũng nên trù tính cho tốt.
- Không được!
Trương Dũ kiên quyết lắc đầu:
- Nàng không biết cuộc sống của tiểu hài tử trong tay thái phu nhân trải qua thế nào đâu! Nhi tử đi theo chúng ta, dù nghèo dù khổ cũng tốt hơn đi theo phụ nhân ác độc kia! Huống hồ chúng ta tuy không dư dả nhưng cũng không đến mức túng quẫn. Chuyện cho làm con thừa tự này, đừng nhắc tới nữa.
Đường thị mặc dù cảm thấy đáng tiếc nhưng cũng thật không nỡ bỏ ái tử ruột thịt của mình:
- Được được được, không làm con thừa tự, không làm con thừa tự.
Đem con giao cho thái phu nhân, bà thật sự không nỡ.
Còn Trương Khẩn thì bị Tô thị mắng cho xối xả:
- Tiền đồ của Văn nhi bị ông hủy rồi, cả đời cũng bị ông hủy rồi!
Văn nhi là huyết mạch gần nhất, thái phu nhân sao có thể chọn đứa trẻ khác làm con thừa tự?!
- Gia sản của thái phu nhân hay chức quan võ tứ phẩm Từ thị hứa hẹn cũng vậy, tất cả đều là của Văn nhi, ai cũng không cướp được!
Tô thị đấu tranh lăn xuống giường, muốn đi tìm thái phu nhân nói giúp, tìm A Trì phân rõ phải trái.
Tô thị nước miếng văng tung tóe, thần sắc kích động, mắt lộ hung quang, lần này bà nổi trận lôi đình dọa Trương Khẩn chui vào sau cửa phát run, ngay cả nói cũng nói không ra lời.
Tô thị thấy bộ dạng không có tiền đồ này của ông, càng thêm chán ghét:
- Ông là kẻ không trông cậy gì được, tôi nếu không trù tính tốt thì cả nhà này chết đói hết phải không? Mau mau bưng thuốc lên, đợi tôi khỏe rồi, dễ xử lý chính sự.
Trương Khẩn run run một lát, bị Tô thị quát mắng, chạy đi sai người nấu thuốc. Tô thị lòng như lửa đốt đợi hồi lâu, đợi đến sốt ruột, Trương Khẩn mới cúi đầu khom lưng đích thân bưng thuốc tới:
- Phu nhân, uống là được rồi, uống là được rồi.
Đáng tiếc Tô thị gần đây chịu thiệt lớn như vậy vẫn không nhớ lâu, trợn mắt trừng Trương Khẩn rồi bưng chén thuốc lên, không ngại đắng mà uống một hơi cạn sạch. Bà thương con sốt ruột, hận không thể lắp thêm hai cánh bay đến bên thái phu nhân hỏi một tiếng:
- Người trước đây đã hứa với con, sao nay lại không giữ lời?
Tô thị đang định đại triển thần uy, thế nhưng mí mắt càng ngày càng nặng, dần dần không mở ra nổi:
- Ông không xứng làm cha, ông không vì Văn nhi mà suy nghĩ……….
Tô thị yếu ớt mắng mấy câu, rồi chìm vào giấc ngủ mê man.
Sau khi Tô thị ngủ, Trương Khẩn, Trương Trung Văn và Trương Vũ rón rén đi đến. Trương Vũ đến trước giường bà nhẹ nhàng tra xét, thở phào nhẹ nhõm:
- Mẹ ngủ rồi, ngủ rất say.
Nghe lời này, Trương Khẩn can đảm hơn, cũng đi đến bên giường.
Không có Tô thị trừng mắt bên cạnh, Trương Khẩn mới dám lên tiếng:
- Hóa ra mẹ con luôn có ý định này. Ta thấy mẹ con xem thái phu nhân như thiên lôi sai đâu đánh đó, còn tưởng rằng bà ấy cố chấp, bảo thủ, chỉ đơn thuần là hiếu thuận, nào ngờ kỳ thực bà ấy muốn con mình làm con thừa tự.
Trương Vũ nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, dịu dàng giúp Tô thị chỉnh lại tóc mai rối loạn. Phụ thân mới biết sao? Tân phu nhân tuy qua cửa không lâu nhưng đã nhìn ra điểm này. Phu nhân từng cố ý nói với con: “Nếu trong lòng thái phu nhân đã chọn được người thì sớm đã nhận làm tôn tử thừa tự rồi, cần gì phải đợi lâu đến thế?” Thái phu nhân không nhận tôn tử thừa tự, là vì không có người để chọn chứ không phải vì xem trọng ai đó nên mới cố ý kéo dài.
Một giọt nước mắt trong suốt từ trên khuôn mặt mềm mại của Trương Vũ rơi xuống:
- Mẹ, người thật ngốc. Thái phu nhân gạt mẹ mà mẹ thật sự tin? Con người bà ấy không trông cậy được, không tin tưởng được.
Trương Trung Văn lắc đầu:
- Con không làm con thừa tự đâu. Con chỉ nhận cha ruột mình là cha, mẹ ruột mình là mẹ, bảo con nhận người khác làm cha mẹ, đánh chết con cũng không muốn.
Gia sản rất hấp dẫn, chức quan tứ phẩm thực quyền rất hấp dẫn, nhưng làm con thừa tự, phải gọi cha ruột mình là thúc phụ, mẹ ruột là thúc mẫu thì làm sao chịu nổi.
Trương Khẩn đấu tranh hồi lâu:
- Được, chúng ta không làm con thừa tự.
Nếu như ông là một nam nhân có tiền đồ thì nghĩ cũng không cần nghĩ, chắc chắn sẽ không cho con làm con thừa tự. Nhưng ông là kẻ không có bản lĩnh, kỳ thực cũng rất muốn đoạt gia sản của thái phu nhân và ân huệ ngự tứ của Trương Mại cho Trương Trung Văn. Nhưng mà, Trương Trung Văn không bằng lòng, ông cũng không miễn cưỡng.
Nước mắt như hạt trân châu từ trên khuôn mặt trắng nõn của Trương Vũ chảy xuống. Cho ca ca làm con thừa tự? Nằm mơ đi. Ca ca nếu làm con thừa tự thì chẳng phải mẹ sẽ càng thêm gắn kết chặt chẽ với thái phu nhân, càng nghe lệnh của thái phu nhân, càng phá rối quốc công phủ sao? Quốc công gia và tân phu nhân sao cho phép chứ.
Ném chức Chỉ huy thiêm sự ra chính là vì muốn mời pho tượng Phật thái phu nhân đi mà không mang tiếng cay nghiệt, hà khắc. Lời kia của tân phu nhân vừa thốt ra, toàn tộc ai không khen nàng ấy rộng rãi hào phóng? Nàng ấy bỏ đi tuy nhiều, nhưng nhận được còn nhiều hơn.
Phụ tử Trương Khẩn thấy Vũ nhi rơi lệ đều ân cần quan tâm:
- Vũ nhi sao vậy?
- Con không sao.
Trương Vũ lấy khăn lau nước mắt:
- Phụ thân, ca ca, căn dặn thị nữ chuẩn bị hành trang đi, đỡ cho đến lúc đó trở tay không kịp, hoang mang rối loạn.
Bên thái phu nhân sớm đã rơi vào tình cảnh hỗn loạn. Bà biết hai thứ tử không có tiền đồ, không dùng được nên cũng không trông cậy vào bọn họ, chỉ sai người đến nhà mẹ đẻ Tuyên Ninh hầu phủ và Phong Thành hầu phủ của Trương Tư tìm viện binh:
- Thái phu nhân bị vãn bối ức hiếp, giận không nói ra lời.
Thái phu nhân xuất giá đã lâu, Tuyên Ninh hầu phủ sớm đã suy yếu, không còn quyền thế gì. Tuyên Ninh hầu hiện nay là cháu ruột bà, nghe bẩm báo, trước tiên là co đầu không đáp ứng, sau đó lén lút chạy ra khỏi phủ, trốn. Tuyên Ninh hầu tuy không có bản lãnh gì nhưng cũng tự mình hiểu mình, Bình Bắc hầu, Ngụy quốc công, người nào hắn cũng chọc không nổi.
Ngược lại Trương Tư rất tức giận, cũng rất muốn vì thái phu nhân mà gào lên hai tiếng, tiếc rằng bà vừa thấy mặt tộc trưởng thì đã bị một câu “Chuyện của Trương gia, tự có người Trương gia quản” bắn lui ra ngoài. Nam nhân già trẻ của Trương gia nhiều như vậy, một cô nương đã xuất giá như ngươi có chỗ nói chuyện sao.
Trương Tư sắp uất ức muốn chết. Bà cho rằng, chuyển khỏi Gia Vinh Đường là đúng chừng đúng mực, các đời quốc công phu nhân sau khi trượng phu qua đời, nhi tử ruột của mình tập tước đều chuyển khỏi Gia Vinh Đường, chuyện này không có gì để nói. Nhưng dựa vào cái gì phải dọn ra Ngụy quốc công phủ? Thái phu nhân đã gần đất xa trời, để bà ấy yên ổn sinh sống ở Ngụy quốc công phủ thì cản trở đến ai? Một lão phu nhân cô độc cũng không dung được, đây là chuyện mà đường đường Ngụy quốc công phủ nên làm hay sao.
Trương Tư gắt:
- Mắt chó nhìn người thấp (đây là câu thành ngữ dùng để mắng chửi, hình dung một người cao ngạo tự đại, xem thường người khác). Nếu ta gả cho trọng thần như ngũ ca thì các người có dám nói với ta như vậy hay không? Chẳng qua là khi dễ Phong Thành hầu phủ không có người thôi.
Trương Tư kiên trì trở về phục mệnh với thái phu nhân, thái phu nhân tức muốn té ngửa. Phong Thành hầu phu nhân lên tiếng mà trong tộc không ai đoái hoài tới! Những tộc nhân này mí mắt quá thiển cận rồi.
Tức xong mắng xong hận xong, vẫn phải tìm biện pháp. Thái phu nhân kể ra từng hảo tỷ muội ngày xưa:
- Con đi bái phỏng từng người một. Bọn họ đều là lão phu nhân có máu mặt, có uy tín, lời nói chắc chắn có trọng lượng.
Trương Tư theo lời mà đi. Những lão phu nhân này cùng thái phu nhân giao tình không cạn, đều rối rít bày tỏ:
- Nào có chuyện ép buộc người ta nhận tôn tử thừa tự chứ? Trên đời không có đạo lý như vậy. Ép dọn đi, lại càng là không có vương pháp.
Căm phẫn qua đi lại không ai có hành động thực tế nào: đều có con có cháu cả rồi, ai lại đi vọng động hành sự bất chấp hậu quả chứ. Nói miệng không mất gì nhưng thật sự gây khó dễ cho Bình Bắc hầu và Ngụy quốc công hoặc cùng tộc nhân Trương gia phân rõ phải trái, vì thái phu nhân chủ trì công đạo, họ không làm được.
Cũng từng có người nghĩ muốn tung ít tin đồn phá hoại thanh danh của Trương Mại và A Trì, kích khởi “lòng căm phẫn”. Nhưng không thể thực hiện được. Trương Mại tập tước đã mười mấy năm, địa vị cơ bản không lay chuyển được; A Trì tuy mới tham gia trong giới các quý phu nhân nhưng mắt cũng không nháy đem tặng chức Chỉ huy thiêm sự khiến lòng người tin phục, bởi vậy cũng không ai có “lòng căm phẫn”, ra mặt chỉ trích nàng.
Ngụy quốc công và phu nhân keo kiệt bủn xỉn? Sao có thể. Ngươi từng thấy người keo kiệt bủn xỉn không xem chức Chỉ huy thiêm sự ân huệ ngự tứ ra gì à. Có bao nhiêu người đem vàng bạc muốn kiếm một chức quan như vậy cũng chưa chắc kiếm được nữa là.
Ngụy quốc công và phu nhân khắt khe với thái phu nhân Lâm thị? Sao có thể. Thái phu nhân Lâm thị hơn một năm trước còn ở Gia Vinh Đường đó, năm kia mới giao ra hết sản nghiệp của Ngụy quốc công phủ! Thái phu nhân cố chấp như thế, Ngụy quốc công phủ lại nhường nhịn như thế.
Giằng co ba bốn ngày, Trương Tư và thái phu nhân đều tiều tụy. Trong Trương tộc, các bô lão sau nhiều lần thương nghị, nhất trí quyết định việc chọn con thừa tự cho Trương Từ không thể kéo dài nữa. Thái phu nhân nếu có người được chọn thì đương nhiên sẽ nghe theo bà; nhưng nếu thái phu nhân thực sự không chọn được người thì trong tộc sẽ thay bà quyết định.
Trước đây, những phụ mẫu có ý cho con mình làm con thừa tự đều đi nịnh nọt lấy lòng thái phu nhân, lần này nghe tin lập tức hành động, có người đến nhà tộc trưởng, có người kết giao với các bô lão trong tộc, còn có người đến trước mặt Trương Mại và A Trì tự đề cử mình.
Phen rộn ràng này kéo dài mãi đến ngày hai mươi tháng giêng. Trải qua nhiều lần cân nhắc, chọn lựa, cuối cùng Trương Mại chọn ra hai đứa đặt trước mặt tộc trưởng, một đứa là bé Vân - nhi tử của Trương Khánh, một đứa là bé Vũ - nhi tử của Trương Hiến.
Hai hài tử này đều trên dưới ba tuổi, mặt mũi lanh lợi, thông minh đáng yêu. Chưa tính đến phụ mẫu có tốt hay không nhưng hài tử quả thực rất được.
Bất đồng chính là, vợ chồng Trương Khánh được công nhận là phẩm đức chả ra sao, còn Trương Hiến hòa nhã trung hậu, thê tử của Trương Hiến là Chu thị khiêm nhường hòa nhã, được đánh giá vô cùng tốt.
Trong tộc trực tiếp đặt hai đứa trước mặt thái phu nhân, mời bà chọn một. Theo ý của thái phu nhân thì một đứa cũng không muốn chọn, đứa nào cũng không xứng làm nhi tử của Trương Từ. Nhưng thứ nhất là trong tộc tạo áp lực, thứ hai là bộ dạng vợ chồng Trương Khánh ánh mắt xanh lòe lòe dọa bà, hai cái hại chọn cái ít hại hơn, cuối cùng thái phu nhân chọn bé Vũ nhi tử của Trương Hiến.
Bé Vũ năm nay ba tuổi, da trắng, mắt to, lông mi dài, nhìn rất khiến người ta yêu thích. Có lẽ vì phụ mẫu tính tình đều tốt nên đứa bé này vừa gặp ai liền cười, lộ ra một hàng răng trắng nhỏ, cực kỳ dễ thương.
Sau khi nghi thức mở từ đường nhận thân thích kết thúc, ý của thái phu nhân là đêm đó dẫn bé Vũ về Ngụy quốc công phủ. Trương Hiến trầm mặc không nói, Chu thị lịch sự phản đối:
- Hẻm Đông Hòe Thụ mới là nhà của nó.
Thái phu nhân lạnh lùng nhìn Chu thị:
- Cô biết cái gì gọi là con thừa tự không? Đã cho làm tôn tử thừa tự của ta thì cô không quản nó được nữa.
Chu thị không tự ti không kiêu ngạo:
- Việc cho làm con thừa tự, tôi cũng biết chút ít. Bây giờ ngài là tổ mẫu của bé Vũ, tôi là tộc thúc mẫu của nó, đúng không? Chuyện của bé Vũ, tộc thúc mẫu là tôi cũng có thể quản. Nó là đứa trẻ tốt có chí khí, có tâm huyết, sẽ không thích ăn nhờ ở đậu, phụ thuộc người khác. Bé Vũ muốn ở trong nhà của chính mình.
Hài tử tốt có chí khí, có tâm huyết sẽ được cho làm con thừa tự? Thái phu nhân tức đến sắp hôn mê. Cứ tưởng rằng vợ chồng Trương Khánh khó dây dưa, mới chọn bé Vũ, nào ngờ người một nhà Trương Hiến này cũng không bớt việc.
Thái phu nhân không để ý tới Chu thị, sai thị nữ đỡ đứng dậy, chậm rãi nói:
- Ta muốn về Ngụy quốc công phủ, bé Vũ nếu không theo ta thì cứ về chỗ cũ đi.
Dám đối nghịch với ta, tôn tử này ta không cần nữa.
Chu thị nửa phần cũng không bối rối:
- Lúc nãy thái phu nhân đã hỏi tôi, có biết cái gì gọi là con thừa tự hay không. Bây giờ tôi cũng cả gan hỏi một câu, lão nhân gia ngài có biết cái gì gọi là con thừa tự hay không? Nghi thức đã cử hành, gia phả đã ghi vào, thân phận của bé Vũ là không thay đổi được.
Thái phu nhân cười khinh miệt, nhấc chân định đi. Ta không dẫn nó đi đấy, ngươi dám làm gì? Chu thị không hổ là nổi danh khiêm nhường, đến lúc này sắc mặt vẫn ôn hòa, không chút gợn sóng:
- Nếu thái phu nhân không chịu dẫn bé Vũ đi, vậy, tôi đành phải đưa bé Vũ đến hẻm Đông Hòe Thụ. Bé Vũ còn nhỏ tuổi, bên cạnh không thể thiếu người, ngài nếu không ở cùng nó, vậy tôi sẽ theo giúp nó.
Thái phu nhân dừng bước, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Chu thị. Chu thị hơi cúi đầu, giống như sợ hãi nhưng vẫn kiên trì:
- Bé Vũ muốn ở trong nhà của chính mình.
Ngay cả Chu thị cũng không đối phó được? Thái phu nhân thật sự không muốn xin tộc trưởng và các bô lão trong tộc giúp đỡ, cảm thấy mất mặt, nhưng bà không có biện pháp, đành phải mặt dày mày dạn quay đầu lại chất vấn:
- Không có người nào quản Chu thị sao?
Tộc trưởng ho một tiếng, vẫy tay gọi bé Vũ đến, từ ái hỏi:
- Bé Vũ, bé ngoan, con cùng thái phu nhân đến quốc công phủ ở, có được không?
Bé Vũ trả lời vang dội:
- Không được! Hẻm Đông Hòe Thụ mới là nhà của con, con muốn ở hẻm Đông Hòe Thụ! Con muốn ở nhà của chính mình!
- Còn nhỏ tuổi mà đã có chủ kiến như vậy.
Tộc trưởng sờ sờ đầu nhỏ của bé Vũ, vẻ mặt tán thưởng. Nhiều người ở đó cũng cảm khái theo:
- Chẳng trách thái phu nhân chọn đứa nhỏ này, có chí khí, có chủ kiến!
Chu thị dắt bé Vũ muốn đi đến hẻm Đông Hòe Thụ, trong tộc không ai ngăn cản. Thái phu nhân rất tức giận, bà tuổi tác đã cao, mấy ngày liên tiếp phẫn nộ, thương tâm, tính toán, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cơn giận này làm bà té xỉu ngay tại chỗ.
Đến khi thái phu nhân tỉnh lại đã ở trong Thiên viện Ngụy quốc công phủ.
- Bé Vũ đâu rồi?
Thái phu nhân lên tinh thần, hỏi về tiểu tôn tử mới nhận.
- Tiểu thiếu gia, đi, đi rồi, hẻm Đông Hòe Thụ………
Thị nữ mang theo tiếng khóc trả lời. Biết thái phu nhân không thích, lại sợ bị giận chó đánh mèo nên bị dọa đến nơm nớp lo sợ.
Chu thị, ngươi thật nham hiểm.
Dưới sự ngầm đồng ý của thái phu nhân, cuối tháng giêng, toàn bộ chi thứ hai dọn đến hẻm Đông Hòe Thụ. Đoàn người bọn họ khí thế cuồn cuộn vừa tiến vào cổng đại môn thì Chu thị dẫn bé Vũ ra, mỉm cười bước đến hành lễ, hoàn toàn là dáng vẻ của chủ nhân:
- Dọc đường vất vả rồi! Trà nước đã chuẩn bị xong, mời mọi người trước tiên đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi.
- Lời ngon tiếng ngọt êm tai, Thật là da mặt đủ dày lắm thay!
Thái phu nhân oán hận mắng.
……………..
Chi thứ hai sau này sẽ rất náo nhiệt! A Trì nhận được báo cáo, đóng cửa lại, tươi cười nhẹ nhàng nhảy múa trước gương to trên đất. Một mình nàng lắc lư trái phải trước gương, cực kỳ càn rỡ.
Buổi tối Trương Mại trở về, hai người trong lòng đều vui vẻ.
- Nhất Nhất, chúng ta hợp tấu một khúc thế nào?
Trương Mại bước tới khẽ hỏi bên tai A Trì. A Trì mỉm cười đưa hai tay vỗ vỗ mặt hắn:
- Được, tỷ tỷ chơi cùng ngươi!
Trương Mại nghiêm mặt:
- Nàng nhỏ hơn ta sáu tuổi! Ta là ca ca, nàng là muội muội, không có thương lượng.
Tiểu hài tử cố giả làm người lớn, muội muội mà muốn làm tỷ tỷ, không được không được.
A Trì cười vui sướng:
- Ta đàn hay hơn chàng, nếu muốn đàn, chàng phải gọi ta là tỷ tỷ!
Trọng Khải à, không phải ta chiếm lợi của chàng mà thật sự ta lớn tuổi hơn chàng.
Hai người tiến hành hiệp thương hữu nghị một phen, kết quả cuối cùng là Trương Mại miễn cưỡng gọi A Trì một tiếng “tỷ tỷ”, A Trì tươi cười gọi Trương Mại một tiếng “ca ca”, hai người xem như ai cũng không chịu thiệt.
- Ta muốn cái này đẹp hơn.
Lúc gảy đàn, A Trì chọn Đại thánh di âm cổ kính rực rỡ, khảm vàng nạm ngọc. Trương Mại dĩ nhiên nhường nàng, chọn cái còn lại, chính là Cửu tiêu hoàn bội trang nghiêm thuần phác, cao to tráng lệ.
Hai người đều mặc toàn thân bạch y, rửa tay dâng hương, ngồi ngay ngắn khảy đàn, hệt như một bức họa. Tiếng đàn mỹ diệu êm tai thoát ra, làm kinh diễm ánh sao, dịu dàng hòa vào bóng đêm.
Nhu Hàn và Bội A ở bên ngoài hầu hạ, Nhu Hàn dí dỏm chớp chớp mắt với Bội A, nhị công tử nhà ta tâm tình rất tốt nhé, nghe thử xem, tiếng đàn này trong trẻo sáng tỏ cỡ nào! Bội A hé miệng cười, khúc đàn của đại tiểu thư nhà ta lúc thì khoan khoái, lúc thì uyển chuyển, tiếp tục thế này, chúng ta cứ lặng lẽ lui xuống đi, đừng khiến người ta ghét.
Vừa hết một khúc, dư âm lượn lờ, Trương Mại dịu dàng nói:
- Nhất Nhất, ta muốn đích thân phổ một khúc nhạc cho nàng.
Khóe mắt đuôi mày A Trì đều vui vẻ:
- Phổ khúc gì vậy?
Trương Mại thần sắc quyến luyến:
- Tố Hoa ánh nguyệt.
- Được đó.
A Trì nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bổ sung:
- Tố Hoa ánh nguyệt, còn có tên là Nhất Nhất khúc.
Bốn mắt nhìn nhau, tâm hồn đều say.
Sau khi chi thứ hai dọn đi, chi thứ tư và chi thứ sáu cũng lần lượt dọn đi, mỗi lần đều là một phen bận rộn. Trương Chiêu, Trương Cẩm luôn đối với Trương Tịnh rất tốt, họ ở lại quốc công phủ vì không để thái phu nhân Lâm thị tự do tung hoành, cũng vì có ý che chở cho Trương Mại. Lúc Trương Chiêu, Trương Cẩm dọn đi, Trương Tịnh và Du Nhiên đều tới, đích thân hỏi han, quan tâm mọi việc lớn nhỏ.
Trương Chiêu làm người rất biết tính toán, Vũ thị quản gia có phương pháp, không cần người khác lo lắng. Vợ chồng Trương Cẩm, Thẩm thị có vẻ ngây thơ không nhạy bén, may mà hai nhi tử đều đã đến tuổi trung niên, các tôn tử cũng không thua kém, sau khi dọn ra, cuộc sống ắt sẽ không tệ.
Ngụy quốc công phủ lớn như vậy, thoáng cái trống trải hẳn ra. A Trì bình tĩnh tuần tra khắp nơi, phòng nào không cần dùng thì tạm thời niêm phong lại. Đồ dùng hay vật trang trí quý giá cũng vậy, nên vào kho thì vào kho, nên bỏ thì bỏ.
- Rất lãng phí.
A Trì thật lòng cảm thấy như vậy. Trạch viện lớn thế này mà chỉ có hai phu thê mình và Trọng Khải ở, chẳng những xa xỉ, khoa trương mà còn hoang phí, thừa thãi.
Lúc về Bình Bắc hầu phủ, nàng nói với Du Nhiên, Du Nhiên cười phản đối, trong mắt rất có ý ranh mãnh:
- Qua hai ba năm nữa, con sẽ không nghĩ vậy đâu.
Qua mấy năm nữa, đợi các con có hài tử; lại thêm mấy năm nữa, đợi các con có tôn tử thì sẽ không còn thấy Ngụy quốc công phủ quá lớn đâu.
Nhớ ngày đó, ca ca muốn mười đứa tám đứa con kìa! Du Nhiên cười hì hì. Mặc dù sau này chàng biết sinh con không dễ dàng, nuôi con càng không dễ dàng nên mới miễn cưỡng chấp nhận hai nam một nữ, nhưng trong suy nghĩ của chàng, tôn tử càng nhiều càng tốt, mười đứa tám đứa đều không ngại nhiều.
A Trì suy nghĩ cẩn thận hàm ý trong lời Du Nhiên thì đỏ mặt. Hôm mười lăm tháng giêng, đại tẩu Phó Vanh được chẩn đoán xác định là hỉ mạch, người cả nhà đều vui đến không khép miệng được. Sư công cực kỳ hưng phấn bắt đầu tính toán:
- Sinh một tiểu A Kình tốt! Đến lúc đó, hài tử sẽ do ta dạy!
Đại tẩu đã có thai, vậy mình………? Mặt A Trì càng đỏ hơn. Du Nhiên mỉm cười vỗ vỗ nàng:
- Chuyện hài tử, thuận theo tự nhiên là tốt nhất, không cần suy nghĩ nhiều.
A Trì liên tục gật đầu.
Sau khi tụ tập vui vẻ, Trương Mại và A Trì trước khi đi, một lần nữa mời sư công:
- Sư công theo chúng con về đi mà.
Sư công tuy động tâm vẫn kiên quyết khoát tay:
- Đợi tiếp, đợi tiếp đi.
Bọn họ tân hôn không được bao lâu, lão nhân gia ta biết điều, không đi gây thêm phiền phức.
Trương Mại và A Trì không còn cách nào khác, đành lưu luyến lên xe rời đi.
Buổi tối Trương Tịnh về phòng, có chút khó hiểu hỏi Du Nhiên:
- A Du, ta loáng thoáng nghe được hình như A Mại gọi vợ nó là ‘Nhất Nhất’?
Du Nhiên không rõ:
- Có gì không ổn?
Hai vợ chồng son thích gọi thế nào thì gọi thế đó, có sao đâu.
Trương Tịnh cau mày:
- A Mại thật đáng thương, ở nhà chúng ta là lão nhị, sau khi thành thân rồi vẫn lại là lão nhị!
Du Nhiên vui vẻ:
- Ca ca chỉ giáo cho?
Trương Tịnh khinh thường nhìn bà:
- Cái này cũng không hiểu? Vợ nó là Nhất Nhất thì nó đương nhiên là Nhị Nhị rồi.
- Ca ca ………
Du Nhiên cười đau bụng, Trương Tịnh vươn bàn tay ấm áp to lớn ra vừa giúp bà xoa bụng vừa than thở:
- A Mại, thật đáng thương.