- Ai mười bốn tuổi mà giống như bốn mươi tuổi chứ? Đại ca đệ rõ ràng là phong lưu hào phóng, thiếu niên anh hùng, bị đệ nói cứ như là đại thúc!
Trương Kình vô cùng bất mãn, tức giận làm Trương Tịnh và Trương Mại đều cười.
Trương Kình giáo huấn Trương Mại xong thì xoay người sang oán trách Trương Tịnh:
- Phụ thân cũng không chịu quản đệ ấy. Lời này nếu để sư muội nghe được sẽ ảnh hưởng đến hình tượng rực rỡ của con trong lòng nàng thì sao được?
Trương Mại cười muốn ngã, nghe lời của đại ca, hóa ra là sợ đại tẩu chê huynh ấy già! Môi Trương Tịnh nhếch lên:
- A Kình sau khi thành thân hoạt bát hơn không ít.
Hai nhi tử sau khi thành thân đều hoạt bát hơn, hai đứa con dâu này cưới vô cùng tốt.
Cười đùa một lát, Trương Kình đem tình hình hôm nay Đặng Du tới kể lại đơn giản một lần:
- ……..Tuy không biết tiểu tử kia đã gặp Đồng Đồng hay là nghe nói đến mỹ mạo của Đồng Đồng mà không sợ cầu hôn trước mặt mọi người lúc ban yến Nguyên Đán, nhưng chúng ta cũng nên lo liệu trước mới được.
Trương Mại hừ một tiếng:
- Thằng nhãi này thật là đánh chết cái nết không chừa!
Không chịu nhìn lại đức hạnh của mình mà dám có ý đồ với Đồng Đồng? Bao nhiêu công tử tôn quý cầu hôn nhà ta còn không được, kẻ quần áo lụa là như Đặng Du thì càng khỏi phải nói.
Trương Tịnh trầm ngâm nói:
- Hoàng đế cho phép?
Cho phép Đặng Du kết thông gia với Bình Bắc hầu phủ, Hoàng đế muốn thế nào? Đã trao cho Đặng Du chức Chỉ huy sứ thực quyền, còn dung túng hắn kết thông gia với nữ nhi trọng thần, Hoàng đế chỉ đơn thuần là coi trọng Đặng gia hay sao?
- Bất kể Hoàng đế nghĩ thế nào, chúng ta cũng không thể để Đặng Du được như ý, cũng không cần phải xé rách quan hệ.
Trương Kình không rõ Hoàng đế nghĩ thế nào, cũng mặc kệ Hoàng đế nghĩ thế nào, đối sách của Bình Bắc hầu phủ với chuyện này là giống nhau.
Trương Tịnh trầm mặc chốc lát, căn dặn ngắn gọn:
- Tìm một nữ tử xuất thân trong sạch đính hôn cho Đặng Du, càng nhanh càng tốt.
Trương Kình mỉm cười đáp ứng:
- Dạ, phụ thân. Nhi tử cũng nghĩ như vậy.
Bình Bắc hầu phủ đương nhiên sẽ không vì cái gọi là cầu hôn trước mặt mọi người lúc ban yến Nguyên Đán mà đem bảo bối Trương Đồng gấp rút đính hôn trước nhưng có thể nghĩ cách để Đặng Du trong mấy ngày này đính hôn với một nữ tử quốc sắc thiên hương, chấm dứt vụ rắc rối này.
Phụ tử ba người đều có chung ý nghĩ. Chẳng qua là, nữ tử quốc sắc thiên hương này đi nơi nào tìm? Còn phải xuất thân trong sạch, đọc đủ thi thư, tính tình dịu dàng rộng lượng, mới có thể dùng được. Ngoài ra, gia đình nữ tử này còn có thể coi trọng Đặng Du trứ danh sắc quỷ, trước đây là kẻ quần áo lụa là, hiện tại là Vũ lâm vệ Chỉ huy sứ.
Đêm nay Đặng Du ở thư phòng ngủ một mạch đến cuối giờ Nhân Định mới tỉnh, Nguyên Quang ân cần thăm hỏi hắn:
- Đặng chỉ huy sứ tỉnh rồi? Đại công tử đã sai người đến quý phủ thông báo, nói ngài muộn một lát mới về, xin lệnh tôn lệnh đường không cần lo lắng.
Hắn vừa lải nhải vừa tươi cười dâng lên bát canh giải rượu đã được nấu kỹ lưỡng.
Canh giải rượu chua chua ngọt ngọt rất vừa miệng, Đặng Du ra sức uống hai chén, trong bụng dễ chịu không ít. Ánh trăng nhè nhẹ chiếu vào, lộ ra chút tịch liêu, làm kẻ lãng tử như Đặng Du bỗng dưng nảy sinh cảm xúc, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một tiếng.
Đúng lúc Trương Kình đi đến cửa thư phòng, nghe được tiếng thở dài này thì khóe miệng co quắp. Đầu năm nay, ngay cả lãng tử như Đặng Du cũng thịnh hành việc bi xuân tiếc thu, ngắm trăng giải sầu sao.
- Tắc Nhân tỉnh rồi?
Trương Kình chậm rãi bước vào, mỉm cười thăm hỏi. Đặng Du rất ngại ngùng:
- Đại ca, đệ uống say, khiến huynh chê cười, chê cười rồi!
Chút tửu lượng này thực sự quá mất mặt.
Nói chuyện một lát, Đặng Du tuy lòng đầy không nỡ nhưng cũng chỉ có thể đứng dậy cáo từ. Trương Kình không giả vờ giữ lại:
- Được, ta tiễn đệ.
Rồi sai Nguyên Quang:
- Chuẩn bị ngựa, đóng xe, ta đích thân tiễn Đặng chỉ huy sứ hồi phủ.
Nguyên Quang đáp lời thật to, xoay người đi ra ngoài.
Đặng Du khước từ:
- Sao có thể phiền huynh được, đệ bây giờ đã tỉnh rượu rồi, không ngại.
Trương Kình cười nói:
- Gia mẫu có lệnh, hễ mời người uống rượu thì nhất định phải đích thân đưa người về phủ, bất luận lúc nào nơi nào cũng vậy.
- Tại sao thế?
Đặng Du có chút khó hiểu. Trương Kình sờ sờ mũi:
- Gia mẫu dặn như vậy thì ta làm như vậy chứ không dám hỏi tại sao.
Đệ làm như ta giống đệ, cha mẹ dặn dò cứ dặn dò, đệ không nghe cứ không nghe ấy.
- Vậy thì nhờ đại ca.
Đặng Du đỏ mặt, không dám hỏi tiếp. Nhìn Trương đại ca hiếu thuận nghe lời bao nhiêu, lại nhìn lại chính mình, từ nhỏ đã làm cha mẹ phiền lòng, đến nay trưởng thành rồi vẫn còn quậy phá. Sau này, mình phải học hiếu thuận cha mẹ, nếu không, không chỉ người khác không nhìn được mà trong lòng mình cũng băn khoăn. Dĩ nhiên, nếu cha mẹ ép mình cưới nữ tử xấu xí ngu ngốc về làm vợ cũng là điều tuyệt đối không được.
Tiễn Đặng Du đến Đặng phủ, giao cho Đặng phụ Đặng mẫu, Trương Kình xem như hoàn thành nhiệm vụ, cưỡi ngựa về Bình Bắc hầu phủ. Đêm đông rất lạnh, hắn chạy trong bóng đêm vô biên vô hạn, tâm cũng theo đó mà càng mờ mịt.
Trở lại Bình Bắc hầu phủ, quay về phòng, Phó Vanh nghênh đón hắn, giúp hắn cởi áo khoác ngoài, đặt vào tay hắn chén trà nóng. Trương Kình hai tay bưng chén trà, thấp giọng hỏi:
- Sư muội, ta trông có già không?
Phó Vanh có chút kinh ngạc:
- Lời này ở đâu ra thế? Sư huynh đương nhiên không già mà còn anh tuấn cao lớn, thiên hạ vô song nữa.
Có chút uy nghiêm, có chút thận trọng, nhưng mà, già chỗ nào?
Trương Kình uất ức:
- A Mại nói, lúc ta mười bốn tuổi giống như bốn mươi tuổi.
Phó Vanh phì cười:
- Lời tiểu hài tử nói sao đúng được. Sư huynh, để sáng mai gặp, ta giúp huynh giáo huấn đệ ấy!
- Phải đó.
Trương Kình rất tán thành:
- Tiểu hài tử không hiểu chuyện, ăn nói lung tung!
Hắn uống chén trà nóng, tươi cười súc miệng rồi lên giường đi ngủ.
Hôm sau Trương Mại cùng A Trì mới qua không bao lâu, Trình Bạch đã lâu không thấy mặt xuất hiện. Nàng ấy so với trước đây thì gầy hơn, cũng thướt tha lả lướt, rung động lòng người hơn.
- Nhị biểu ca, nhị biểu tẩu.
Trình Bạch chu đáo hành lễ, giọng nói hay tư thái đều tốt, mềm mại dịu dàng, khiến người ta thương tiếc.
Trương Mại rất giữ lễ tiết, có biểu muội xa Trình Bạch ở đây, hắn không tiện ở lâu, liền đứng dậy cáo từ:
- Sư công ở sau núi phải không? Ta đi phụng bồi lão nhân gia.
Trương Đồng hăng hái đứng dậy:
- Nhị ca, muội cũng đi!
Huynh muội hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Phó Vanh theo Du Nhiên học xử lý việc nhà, A Trì cùng Trình Bạch ngồi chơi phẩm trà, tán gẫu. A Trì xã giao qua loa mấy câu rồi nhàn nhã trò chuyện ăn uống, son phấn, y phục, tuyệt không nhạt nhẽo, không để khách cảm thấy bị xem thường nhưng đều là nói những lời vô nghĩa.
Trình Bạch sâu kín thở dài. Mình là khách không mời mà đến, không được chào đón, chẳng lẽ mình không biết? Nhưng nếu không mặt dày nương nhờ Bình Bắc hầu phủ mà đàng hoàng thành thực trở về Nam Kinh thì ai biết sẽ bị phu nhân không thèm đếm xỉa gả cho kẻ góa vợ hay hàn sĩ nào. Thật sự bị phu nhân nhắm mắt làm ngơ thì cả đời mình xem như là bị hủy rồi, di nương cũng không còn chỗ để nương nhờ.
Mình mặc dù bất hạnh sinh ra là thứ nữ, không có phúc như Bình Bắc hầu phu nhân có thể gả cho nam tử như biểu thúc làm đích thê chính thất, nhưng mình cũng không nghĩ sẽ ngồi chờ chết. Mình chưa tới mười chín tuổi, cuộc sống sau này vẫn còn dài.
Trình Bạch cúi đầu, áy náy nói:
- Muội có làm đôi giày cho cô nãi nãi, đã gửi đi rồi. Lão nhân gia rất cao hứng, khen muội một phen, còn thưởng trang sức trân châu cho muội.
A Trì mỉm cười:
- Biểu muội thật có hiếu tâm.
Tuổi Trình Bạch ngày một lớn mà hôn sự vẫn chưa có tin tức gì, nàng ấy hẳn là sốt ruột lắm? Nói cũng khó trách, nữ tử thời đại này, xuất giá chính là lối thoát duy nhất.
Thời đại này, nữ tử không có cơ hội làm việc thích hợp. Trượng phu, chính là nghề nghiệp của nữ nhân.
Trình Bạch hòa nhã nhìn về phía A Trì:
- Muội cực kỳ cảm kích, cô nãi nãi rộng lượng với muội, trang sức trân châu này rất xa hoa, thân phận của muội như vậy sao xứng để đeo? Muội đã từ chối rồi nhưng cô nãi nãi nói, không chỉ là trang sức trân châu, cho dù vật quý giá thế nào thì nữ tử Trình gia cũng xứng đeo.
Trong lòng A Trì chợt có cảm giác không tốt lắm, Trình Bạch cố ý làm giày cho tổ mẫu, còn viết thư nữa, chắc chắn trong thư có loáng thoáng kể khổ nhỉ? Dựa theo tính tình của tổ mẫu, sợ là sẽ nổi giận đùng đùng, đại triển uy phong!
Cảm giác của A Trì không sai, ngay hôm ấy Trương Tịnh nhận được thư gấp, trong thư mẫu thân đại nhân của ông lòng đầy căm phẫn:
- Trình gia cô nương nhà ta không ai muốn? Ngươi nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được thì ta sẽ tự mình về kinh, giúp Bạch nhi tìm một nhà chồng tốt!
Trương Tịnh đỡ trán. Mẫu thân đại nhân của ông một lòng vì Trình gia, ông hiểu rõ. Nhớ hồi đó, năm ông mới bảy tuổi lén lút xuất phủ, ở trong thành chạy thẳng đến thôn trang, lén gặp mẹ ruột mình. Nhưng mẹ ruột lại đẩy ông ra ngoài:
- Không vì Trình gia lật lại bản án thì đừng tới gặp ta.
Sau đó ông trải qua trăm cay nghìn đắng, đem Trình gia từ núi sâu rừng thẳm đón về quê nhà Quảng Ninh, ngoại tổ phụ Trình Phổ được phong làm Bình Thuận bá, người một nhà ở Quảng Ninh an cư lạc nghiệp. Nhưng mẫu thân đại nhân vẫn không hài lòng:
- Trình gia vốn là quốc công phủ!
Lần này Trương Tịnh đánh chết cũng không chịu đáp ứng. Để Trình gia khôi phục tước vị quốc công, một lần nữa trở thành gia tộc huân quý số một số hai kinh thành đã vượt quá phạm vi năng lực của ông rồi, ông thực sự không làm được.
Mẫu thân đại nhân của ông khó tránh phẫn nộ:
- Uổng công sinh ra ngươi!
Sinh nhi tử để làm gì? Ngay cả khôi phục tước vị cho nhà ngoại tổ phụ cũng không làm được.
Trương Tịnh đưa thư cho Du Nhiên xem:
- Mẹ ta muốn trở về. A Du, nếu chúng ta không thể gả Trình Bạch cho một gia đình tốt thì lão nhân gia sẽ trở về, đích thân làm chuyện này.
Du Nhiên mỉm cười hôn nhẹ lên mặt ông:
- Ca ca, trước mắt có sẵn một người đấy, không ngại.
Trình Bạch chỉ cần trẻ tuổi, tuấn tú, phú quý, chưa từng cưới vợ, ngoài ra thì con bé đều không để ý.
Nữ tử xuất giá thì nhân phẩm của trượng phu là quan trọng nhất. Chẳng qua, Trình Bạch vừa khéo không để ý điều này.
Có sẵn một người? Ai thế? Trương Tịnh dùng ánh mắt nghi vấn thê tử.
- Đặng Du.
Du Nhiên cười nhẹ nhàng nhưng có chút cảm giác nghiến răng nghiến lợi, sắc quỷ này lại dám mơ ước Đồng Đồng nhà ta!
- Hắn không phải là muốn cưới đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành sao? Ca ca, Trình Bạch cô nương xứng gọi là quốc sắc vô song.
Dựa vào lương tâm mà nói, Trình Bạch thật sự rất đẹp.
- Nhưng……..
Trương Tịnh mới mở miệng liền bị Du Nhiên đưa tay che miệng lại, cười nói:
- Ta biết ý chàng không muốn dính dáng đến ngoại thích. Kỳ thực, nhà Trình ngự sử chẳng qua là cùng với nhà của lệnh đường liên tông, chứ không phải là tộc nhân chân chính. Thân thích xa như vậy, không sao đâu.
Trương Tịnh nhẹ nhàng đẩy tay bà ra:
- A Du, không phải vì cái này.
- Hửm, vậy thì vì cái gì?
Du Nhiên không hiểu.
- Trình Bạch thật gả cho Đặng Du, tiểu tử kia sẽ gọi ta là biểu thúc.
Trương Tịnh rất tủi thân:
- Hắn xú danh rõ ràng như vậy, ta không muốn làm biểu thúc của hắn!
Du Nhiên ôm bụng cười:
- Ca ca thật đáng yêu!
Hóa ra là vì nguyên nhân này, ca ca giữ mình trong sạch cần phải được tuyên dương long trọng! Du Nhiên sau khi cười to thì hôn mạnh lên mặt Trương Tịnh vài cái, Trương Tịnh thừa cơ đòi an ủi, chỉ chỉ môi của mình:
- Còn chỗ này nữa.
Du Nhiên mỉm cười nhẹ nhàng mổ lên, Trương Tịnh hoàn trả gấp mười gấp trăm lần, hôn lại thật sâu.
Hôm sau tất cả thành viên Bình Bắc hầu phủ tụ tập đông đủ, sau khi bàn bạc thấu đáo đều nhất trí cho rằng: “Anh hùng như Đặng chỉ huy sứ nên sánh duyên cùng mỹ nhân như Trình Bạch.” Xứng đôi biết mấy, đúng là ông trời tác hợp!
Trương Mại ưu thương đưa tay:
- Trình Bạch thật gả cho Đặng Du, tiểu tử kia sẽ gọi con là nhị biểu ca. Hắn xú danh rõ ràng như vậy, con không muốn làm nhị biểu ca của hắn!
Trương Kình cũng dáng vẻ vô cùng đau đớn:
- Con không muốn làm đại biểu ca của hắn!
Trương Tịnh thản nhiên nhìn sang, Trương Mại rụt lại trong ngực sư công, Trương Kình ôm lấy Du Nhiên, mỗi người một núi dựa. Phó Vanh cùng A Trì nhìn nhau cười, xem đi, hai huynh đệ họ ở trước mặt sư công và cha mẹ chính là bộ dạng này đấy.
Trương Đồng vội cùng Du Nhiên xác nhận:
- Mẹ, Trình Bạch không lớn hơn con, phải không? Con không muốn làm biểu tỷ của Đặng Du!
Du Nhiên mỉm cười vỗ vỗ nàng:
- Đồng Đồng, hắn căn bản không có cơ hội gặp con, không có cơ hội gọi con là biểu tỷ.
Trương Đồng vui vẻ ra mặt:
- Tốt, tốt.
Bị người như Đặng Du gọi là biểu tỷ, thật mất mặt.
Ngày hôm đó, Đặng Du lại đến Bình Bắc hầu phủ uống rượu với Trương Kình, Trương Kình lúc nói chuyện phiếm thì nhắc tới:
- Gia phụ đang bận tiếp đãi bằng hữu cũ.
Đặng Du hai mắt sáng lên, vội vã sáp lại Trương Kình:
- Lệnh tôn đại nhân tiếp đãi khách quý nào vậy?
Là nhân vật đặc biệt cỡ nào đáng để Bình Bắc hầu đích thân ra mặt tiếp đãi?
Trương Kình mỉm cười:
- Với người khác thì không tiện nói nhưng với đệ thì không ngại. Không giấu gì đệ, xá muội từ nhỏ đã đính hôn cho người ta nhưng phải đến năm hai mươi tuổi mới xuất giá mà trước khi xuất giá thì không tiện tuyên bố với người khác. Gia phụ tiếp đãi chính là người chứng hôn cho xá muội.
- Lệnh muội, hứa gả cho người ta rồi?
Đặng Du ngớ người hồi lâu, không thể tin được mà lẩm bẩm tự hỏi. Lòng nhiệt tình của hắn bị lời này của Trương Kình giội xuống lạnh thấu tim. Cô nương xinh đẹp tựa thiên tiên ngày đó hóa ra đã hứa gả cho người ta rồi!
Trương Kình cười nói:
- Đã hứa gả nhiều năm về trước. Hai nhà chúng ta vốn là thế giao, biết gốc biết rễ, nhà kia thành khẩn thỉnh cầu, gia phụ gia mẫu đã đồng ý. Chẳng qua vì đủ loại nguyên nhân nên không tiện công bố rộng rãi.
Đặng Du thất hồn lạc phách chốc lát, rồi hướng về phía Trương Kình vỗ vỗ ngực:
- Đại ca tin đệ mới nói với đệ! Huynh yên tâm đi, lời này ra khỏi miệng huynh vào tai đệ, đệ tuyệt đối không nói với người khác!
Hôn sự của tiểu thư Trương gia nếu không tiện tuyên bố rõ ràng với người ngoài thì đệ sẽ che giấu cho nàng ấy.
Trương Kình mỉm cười vỗ vỗ vai hắn:
- Đại ca tất nhiên là tin tưởng đệ.
Đặng Du này tuy hay đi xóm làng chơi, danh tiếng kém một chút, xấu một chút nhưng thật sự kết giao với hắn thì ngược lại không khiến người ta chán ghét.
Đêm nay Đặng Du lại uống nhiều rượu, nghỉ ở thư phòng Trương Kình. Lúc hoàng hôn hắn mơ màng tỉnh lại thì nghe được giọng thiếu nữ êm tai mềm dịu như hoàng oanh:
- Đại biểu ca có đây không? Muội muốn vào tìm vài quyển sách, không biết có tiện không?
Đặng Du vốn say rượu không có sức lực, nghe giọng nói này thì mềm hết nửa người. Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng như vậy, người cũng nhất định là mỹ nữ! Nàng nói “đại biểu ca”, hóa ra nàng là biểu muội của Trương đại ca sao?
Đặng Du chịu đựng cơn nhức đầu, rón rén xuống giường, bước đến trước cửa, vén rèm lên nhìn ra ngoài. Vừa nhìn thì hắn tức khắc hồn vía lên mây, tâm hoảng ý loạn, là một mỹ nữ!
Trong viện đứng hai thiếu nữ, rõ ràng là một chủ một tớ. Tỳ nữ không có gì nổi bật, áo vải xanh phổ biến, người cũng bình thường trung thực. Tiểu thư khoác đấu bồng lông cáo trắng gấm màu đỏ nhạt, trên khuôn mặt tuyệt sắc mang theo nụ cười dịu dàng đang hỏi chuyện Nguyên Quang.
Nguyên Quang tươi cười giải thích:
- Biểu tiểu thư, đại công tử có vị bằng hữu ở bên trong, tiểu thư xem……?
Tiểu thư kia thoáng giật mình, thất thanh nói:
- Bằng hữu của đại biểu ca ở đây?
Nàng đưa tay che mũi, hiển nhiên là bị dọa.
Đôi tay nhỏ nhắn kia vừa trắng vừa mềm, Đặng Du không khỏi nghĩ tới măng non mùa xuân, trắng như tuyết, mềm như củ sen, ngọt như mía đường.
- Quả là mỹ nhân, tay và chân nhất định cũng cực kỳ xinh đẹp!
Đặng Du đã duyệt qua vô số người, rất tin vào điểm này.
Tiểu thư kia sau khi kinh ngạc thì mang theo thị nữ nhẹ nhàng xoay người rời đi. Nàng dáng người mỹ lệ, bước đi như liễu yếu trước gió, Đặng Du chỉ nhìn từ xa đã trở nên si ngốc.
Nguyên Quang trở lại phòng:
- Đặng chỉ huy sứ tỉnh rồi? Đại công tử căn dặn, đây là canh giải rượu chuẩn bị cho ngài.
Đặng Du vừa uống canh giải rượu, vừa chậm rãi hỏi Nguyên Quang:
- Cô nương lúc nãy là biểu muội của đại ca?
Nguyên Quang thích tán chuyện, chẳng bao lâu sau đã đem đầu đuôi ngọn nguồn của biểu cô nương này nói rõ ràng rành mạch. Đầu Đặng Du tuy choáng váng nhưng cũng rất hưng phấn, không có phúc cưới nữ nhi của ông ấy thì cưới biểu chất nữ của ông ấy cũng được, có thể gọi ông ấy là biểu thúc!
Lúc Trương Kình tới, Đặng Du lôi kéo tay hắn không buông:
- Đại ca, chuyện đệ nhờ huynh lâu rồi mà không có chút hồi âm nào hết! Trong nhà huynh hiện có một biểu muội tựa thần tiên, tại sao không nói cho đệ?
Mặt Trương Kình lộ vẻ khó khăn:
- Tắc Nhân, biểu muội nàng ấy ngàn tốt vạn tốt, chỉ có điều, muội ấy là thứ nữ.
Đặng Du nổi giận:
- Thứ nữ thì sao? Thứ nữ cũng là cô nương thư hương môn đệ chân chính!
Tỷ ta là quý phi, xem như là thiếp đi? Không lẽ cháu trai, cháu gái của ta đều là thứ xuất?
Trương Kình mỉm cười vỗ vỗ hắn:
- Tắc Nhân, chuyện quan trọng như vậy, đệ vẫn nên về nhà xin ý kiến lệnh tôn lệnh đường, tiến cung xin ý kiến lệnh tỷ nữa mới là đạo lý.
Đệ cưới vợ, một mình đệ nói không tính, tỷ tỷ của đệ mới là người làm chủ.
Đặng Du rất tự tin:
- Gia phụ gia mẫu chắc chắn là theo ý đệ. Còn gia tỷ, nếu đệ chủ ý đã quyết thì tỷ ấy cũng không phản đối.
Tỷ tỷ đã làm tổn thương đệ một lần rồi, còn dám tổn thương đệ lần nữa sao?
Sự thật chứng minh, sự tự tin của Đặng Du không phải là khoác lác mà rất có căn cứ. Hắn thưa chuyện với Đặng phụ Đặng mẫu, Đặng phụ gật đầu:
- Nhà ta cũng không có căn cơ gì, thứ nữ cũng không sao, miễn cô nương tốt là được.
Đặng mẫu thì thắp hương bái Phật:
- Cảm tạ trời đất, A Du cuối cùng cũng muốn cưới vợ rồi!
Đặng quý phi triệu Du Nhiên và Trình Bạch tiến cung, đích thân quan sát Trình Bạch thì gật đầu. Kỳ thực Đặng quý phi không quá hài lòng, chê Trình Bạch hơi ốm yếu, không đủ phúc khí. Chẳng qua, hiếm khi A Du thích mà thân phận của cô nương lại rất thích hợp.
Trình ngự sử là một quan chức nhàn tản ở Nam Kinh, Trình Bạch lại xuất thân thứ nữ, thân phận không có gì đáng chú ý. Đặng Du là ngoại thích, không cần cưới quý nữ, cũng không thể cưới quý nữ.
- A Du, cháu trai đệ còn nhỏ, đành phải uất ức đệ rồi.
Đặng quý phi cảm thấy rất có lỗi với đệ đệ. Đệ ấy vốn muốn cưới Trương Đồng nhưng vì mình không cho phép mà đổi thành Trình Bạch. Đệ đệ rất hiểu chuyện.