Tố Hoa Ánh Nguyệt

chương 57: phải đâu báo đáp ai ơi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bởi vì trải qua đủ loại gút mắc theo năm tháng, Mạnh Lại rất phản cảm với Chung gia, không thích lây cả con cái của Chung gia. Lúc nhỏ xem như bỏ qua, Du Nhiên và Thủy Băng Tâm luôn thân thiết với nhau, thường xuyên qua lại, bộ dạng Chung Hoành đẹp mắt, miệng cũng ngọt, hay theo sau Trương Kình, Trương Mại gọi “ông ngoại” “bà ngoại”, không hề làm người ta chán ghét. Nhưng sau khi lớn lên thì Chung Hoành và Trương Đồng luôn giận dỗi, cãi vã nhau, hai người vừa thấy mặt là ầm ĩ, Mạnh Lại bao che khuyết điểm liền cực kì không thích Chung Hoành:

- Tiểu tử thúi, chỉ biết làm Đồng Đồng của ta không thoải mái.

Ba năm trước, Chung Hoành tràn đầy hùng tâm tráng chí đi đến Liêu Đông “kiến công lập nghiệp, bảo vệ quốc gia”. Phụ thân hắn Chung Tuân rất ủng hộ:

- Nam nhi phải nên như vậy!

Mẫu thân hắn Thủy Băng Tâm cũng không phản đối, Cát An hầu phủ là dựa vào quân công mà lập nghiệp, nam nhi Chung gia nhập ngũ là chuyện rất đương nhiên.

Tổ mẫu của Chung Hoành Tôn thái phu nhân thật không nỡ xa Chung Hoành, nói thế nào cũng không lay chuyển được nhi tử, quản không được tôn tử, cuối cùng giận cá chém thớt, đem Thủy Băng Tâm ra chửi mắng một phen:

- Hoành nhi muốn đi cái xứ Liêu Đông cực khổ kia kìa, con làm mẹ mà không biết cản nó, con là người chết có phải không?

Nước mắt tổ mẫu không ngăn được bước chân người trẻ tuổi, Chung Hoành từ từ mở ra muôn vàn khó khăn, kiên quyết dứt khoát rời khỏi kinh thành. Ba năm trôi qua, Chung Hoành liên tiếp lập chiến công, được thăng đến chức tham tướng, đối với một thanh niên vừa mới mười chín tuổi, điều này là vô cùng hiếm thấy.

Nhưng ở trong mắt Mạnh Lại, điều này quả thật không thấm vào đâu. Thứ nhất, ông là quan văn, đối với việc thăng chức của võ tướng không mấy để ý; thứ hai, con rể thứ năm của ông Trương Tịnh lúc mười chín tuổi đã là niềm hi vọng của mọi người, là Chấn Uy tướng quân thân kinh bách chiến, đao mã thành thạo, dụng binh như thần, vang danh thiên hạ.

Mỹ nhân Chung Hoành sinh không gặp thời, có vị anh hùng cái thế như Trương Tịnh chắn ở trước mặt, làm vinh hiển của hắn căn bản không có đất thể hiện_____ít nhất trong mắt Mạnh Lại là như thế.

Nhà bình thường là tổ phụ làm chủ, nhưng Bình Bắc hầu phủ thì khác, là ngoại tổ phụ làm chủ. Trương Kình, Trương Mại cưới vợ, Mạnh Lại không quá quan tâm, dù sao hai đứa ngoại tôn tử này chủ kiến và ánh mắt rất tốt, tiểu cô nương mà chúng chọn chắc chắn không tệ; nhưng Trương Đồng xuất giá, Mạnh Lại rất bá đạo tuyên bố:

- Vị hôn phu của Đồng Đồng, ta phải đích thân kiểm tra.

Trương Tịnh dĩ nhiên là khúm núm:

- Dạ, phụ thân, nhờ cả vào ngài.

Ánh mắt chọn con rể của nhạc phụ vô cùng tốt, Đồng Đồng sẽ không thua thiệt. Du Nhiên cũng mỉm cười đồng ý:

- Được, ngài chọn rể quý cho Đồng Đồng đi, về sau Đồng Đồng lập gia đình, ngài cũng qua sống với nó luôn.

Đỡ phải cả ngày giáo huấn con.

Lúc Chung Hoành tiến vào nhà chính, trong phòng chỉ có Du Nhiên và Mạnh Lại. Mạnh Lại dùng ánh mắt soi mói đánh giá Chung Hoành từ trên xuống dưới, không thể không thừa nhận, tiểu tử này quả thật rất xinh đẹp, có điều A Du nói rất đúng, nam nhân không phải bình hoa, đẹp như vậy để làm gì?

Chung Hoành tiến lên hành lễ vấn an, Mạnh Lại nhàn nhạt nói:

- Không cần khách sáo.

Du Nhiên mỉm cười nói:

- A Hoành, đứng lên đi. Con ngoan, con về khi nào thế? Đi đường cũng mất hai tháng nhỉ, quả thật rất vất vả.

Bất kể sự lãnh đạm của Mạnh Lại hay sự thân thiết của Du Nhiên, Chung Hoành đều dùng nụ cười rất đúng mực trả lời. Đang lúc trời đông giá rét, nụ cười của Chung Hoành làm người ta liên tưởng đến hoa mùa xuân, trăng mùa thu, đến giọt sương vào sáng sớm tinh mơ mùa hè, trong suốt mà xinh đẹp.

Giọng nói của Chung Hoành trong trẻo, êm tai dễ nghe:

- Cô mẫu, con mới đến kinh thành, còn chưa có về nhà. Tần chỉ huy có thư cho cô dượng, con đoán sợ là có việc quan trọng nên đem qua đây trước.

Tần chỉ huy là thuộc hạ cũ của Trương Tịnh, cấp trên của Chung Hoành.

Du Nhiên nhận thư, cười nói:

- Đợi cô dượng con về, ta sẽ đưa cho ông ấy, không sai sót gì đâu.

Bà mời Chung Hoành ngồi, thị nữ bưng lên chén trà sứ men xanh Nhữ Dao, hương trà Thái Hồ trong chén phả vào mũi.

Chung Hoành cung kính trò chuyện với Mạnh Lại:

- Ông ngoại sức khỏe vẫn tốt ạ? Con có mấy cây nhân sâm trăm năm, còn có vài bình rượu thuốc ngâm hổ cốt, đặc biệt đem hiếu kính ông và bà ngoại. Đúng rồi, sao không thấy bà ngoại?

Mạnh Lại nhàn nhạt nói:

- Bà ấy không thích gặp người ngoài.

Tiểu tử thúi, ngươi cho là Đồng Đồng ở chung với bà ngoại của nó, đúng không? Ngươi đoán sai rồi, Đồng Đồng không có nhà, hôm nay cho dù ngươi có gặp bà ngoại, cũng không gặp được Đồng Đồng đâu.

Mặc cho Chung Hoành khiêm nhường thế nào, Mạnh Lại từ đầu đến cuối vẫn không nóng không lạnh, không chịu cho hắn sắc mặt tốt. Trong lòng Du Nhiên thầm vui vẻ, tiểu tử Chung Hoành này giống với Chung Tuân cha hắn, tính tình đều khá tốt, lúc này bị khinh khỉnh hồi lâu mà vẫn có thể trấn tĩnh như thường, cũng xem như là người được rèn luyện mà ra.

Du Nhiên có lòng muốn giúp ái tử của Thủy tỷ tỷ nhưng cha Mạnh rất ngoan cố, căn bản không cho bà nói xen vào. Ngày này, Chung Hoành không được như ý mà về, không gặp được cô dượng, không gặp được hai vị biểu ca, đương nhiên càng không gặp được A Đồng biểu muội, hắn đã bị Mạnh Lại xua đuổi:

- Lệnh tôn lệnh đường chắc hẳn đang nóng ruột nóng gan lắm, con mau trở về đi.

Du Nhiên rốt cục vẫn không đành lòng, bất chấp ánh mắt như dao của cha mà mỉm cười mời:

- Về nói với mẫu thân con, nếu bà ấy rảnh rỗi thì qua đây chơi. Dạo này công việc bận rộn, đã lâu không gặp bà ấy rồi.

Chung Hoành ở trước mặt Mạnh Lại cẩn thận từng li từng tí, đến bên cạnh Du Nhiên thì tự nhiên hơn nhiều:

- Thức ăn nhà cô mẫu rất ngon, con thích ăn nhất. Nếu con theo mẫu thân tới, cô mẫu đừng ghét bỏ con.

Du Nhiên giả vờ không nhìn thấy sự tức giận trong mắt cha mình, cười nói với Chung Hoành:

- Sẽ không ghét bỏ đâu. Món con thích ăn nhất là thịt kho tàu, cô mẫu vẫn nhớ, đến lúc đó sẽ dặn đầu bếp nấu cho con ăn.

Nam tử đẹp như vậy làm gì, thích ăn xương sườn là được, vậy mà lại thích ăn thịt kho tàu, vô cùng không xứng với hình tượng của hắn.

Chung Hoành vẫn chưa về nhà mình, dĩ nhiên không thể ở Bình Bắc hầu phủ lâu, liền cáo từ Du Nhiên, Mạnh Lại, rồi chậm rãi xuất phủ. Hầu hạ hắn ra khỏi nội trạch là một thị nữ cơ trí, dung mạo thanh khiết, thỉnh thoảng dùng ánh mắt hâm mộ len lén nhìn hắn, trong mắt đều là kinh diễm.

Chung Hoành khẽ cười mê hoặc:

- Ngươi là thị nữ của cô mẫu sao? Ta chưa gặp bao giờ.

Thị nữ tuy mê ngắm mỹ sắc nhưng lý trí vẫn còn, bèn cười nói:

- Nô tì hầu hạ phu nhân sáu năm rồi, thiếu gia nhất định đã từng gặp nô tì, chẳng qua ngài quên thôi.

Chung Hoành dừng bước lại:

- Không đâu, nếu ta đã từng gặp ngươi thì chắc chắn sẽ nhớ.

Gương mặt trắng nõn của thị nữ ửng hồng, ý thiếu gia là dung mạo của mình xuất chúng sao, cho nên ngài ấy nếu đã gặp qua một lần sẽ không quên được?

Thị nữ đang mặt đỏ tim đập thì nghe Chung Hoành ôn nhu hỏi:

- Đại tiểu thư nhà ngươi đâu sao không thấy?

Thị nữ buột miệng thốt:

- Đại tiểu thư ra ngoài rồi, ngài dĩ nhiên là không thấy.

Bất tri bất giác họ đã đến trước cửa thùy hoa, Chung Hoành lịch sự cáo từ:

- Nhờ đưa tiễn từ xa, xin cảm kích thịnh tình. Đa tạ, mời về.

Hắn chắp chắp tay nghênh ngang rời đi.

Thị nữ ngơ ngác nhìn bóng lưng Chung Hoành, đại công tử nhị công tử đều là nam tử có dung mạo xuất chúng nhưng cũng không xinh đẹp yêu mị như ngài ấy, ngay cả bóng lưng cũng làm người ta suy nghĩ miên man bất định. Chung lục thiếu gia quả thực là dung mạo tuyệt thế, hâm mộ, hâm mộ.

Chung Hoành ra khỏi Bình Bắc Hầu phủ liền phi thân lên ngựa, mau chóng rời đi. Giỏi cho Trương Đồng muội, mùa đông lớn, trời đông giá rét, muội không đàng hoàng ở trong nhà mà ra ngoài chạy lung tung làm gì?

Chung Hoành đến Cát An hầu phủ, lặng lẽ qua cửa hông mà vào, căn dặn tôi tớ gác cửa không được làm ầm lên. Vẫn nên về phòng gặp cha mẹ trước đi, nếu để tổ mẫu biết mình về thì chắc chắn sẽ chiếm lấy cả buổi không tha, muốn cùng cha mẹ nói chuyện sẽ rất khó.

Lúc này trời đã tối, cha hắn Chung Tuân đã tan làm về nhà. Chung Tuân thời trẻ có danh xưng “người ngọc”, là mỹ nam tử nổi tiếng kinh thành, bây giờ đến tuổi trung niên, tư sắc vẫn không giảm so với năm đó, phong thái hơn người, nơi ông đi qua, người ta đều nhìn chăm chú.

Thủy Băng Tâm và ông tuổi tác tương đương, bởi vì đã sinh được ba nam hai nữ nên vóc dáng có chút đẫy đà. Lúc bà còn trẻ vai nhỏ eo thon, thướt tha duyên dáng, dường như yếu ớt đến độ không mang nổi quần áo, chẳng ai ngờ rằng thân thể bà như vậy lại có thể sinh hạ ba nhi tử và hai nữ nhi. Thủy Băng Tâm bây giờ mặt như trăng bạc, trong vẻ xinh đẹp có chút dịu dàng đáng yêu, bà là một nữ tử thông minh, ở chung với bà làm người ta như tắm gió xuân.

Thủy Băng Tâm thấy trượng phu trở lại thì bước ra nghênh đón, giúp ông cởi áo khoác ngoài, miệng trêu ghẹo:

- Chung chỉ huy sứ hôm nay có đi tuần thành không? Trong nhà không có hoa quả tươi, chờ ông đem về đây.

Chung Tuân khoa trương thở dài:

- Haiz, các đại cô nương, nàng dâu nhỏ ngày nay quá không có ánh mắt! Người ngọc như trượng phu nàng ra đường mà ngay cả xe hoa quả tươi cũng không kiếm được.

Còn không bằng Phan An kia đâu, người ta vừa ra cửa một chuyến là người một nhà không cần mua trái cây nữa.

Phan An: mỹ nam nổi tiếng thời cổ đại. Tương truyền mỗi lần Phan An ra đường là phụ nữ từ trong mọi nẻo đường ngõ hẻm đều chạy ra nghênh đón, nhiều người còn ném cho Phan An các thứ trái cây tươi để tỏ lòng ái mộ.

Phu thê hai người đang đùa giỡn thì thị nữ vui sướng tiến vào bẩm báo:

- Lục thiếu gia về rồi!

Làm sao chút tiếng gió cũng không nghe được, lục thiếu gia về phủ rồi sao? May thật, tuy rằng không thể giữ không thể động vào, nhưng có thể lén ngắm lục thiếu gia, một thoáng kinh hồng cũng đủ rồi.

Chung Tuân có chút không hiểu:

- A Băng, Hành nhi có nói với nàng là nó sắp về kinh không?

Thủy Băng Tâm mỉm cười lắc đầu:

- Chưa từng nghe nó nhắc tới.

Hai người nhìn nhau, trong lòng đều cảm khái, Hành nhi đã trưởng thành, có chủ kiến, biết tự mình ra quyết định rồi.

Cùng là khách không mời mà đến nhưng đãi ngộ của Trương Mại và Chung Hoành hoàn toàn bất đồng, trên dưới Từ gia đều đối đãi với hắn rất nồng nhiệt, không có ai mặt lạnh với hắn. Vận khí của hắn so với Chung Hoành cũng tốt hơn nhiều, không phí công đi Từ gia một chuyến, người muốn gặp, người nên gặp, hắn đều gặp được, một người cũng không sót.

Trương Đồng tuy đòi của đút lót không được nhưng vẫn rất rộng rãi, hào phóng, tự mình ra tay giúp hắn gạt tiểu cô nương xinh đẹp có làn da như quả vải tươi____vị hôn thê A Trì của hắn đến:

- Nào, nơi này chỉ có hai người huynh tẩu thôi, các người cứ kể lể tương tư nhung nhớ gì đó tốt lắm, muội ở ngoài phòng canh giữ cho. Yên tâm, muội sẽ trông coi chặt chẽ, ngay cả nước cũng không lọt vào đâu.

Nàng đẩy A Trì đến cạnh Trương Mại, nhếch nhếch mi khoe công lao với Trương Mại, rồi dương dương đắc ý rời đi.

Hơn nửa năm không gặp, A Trì lại cao hơn một chút, eo nhỏ như dương liễu trong gió, mềm mại mịn màng. Nàng trước giờ càng đến mùa đông thì làn da càng trắng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng hơn cả sương tuyết, như mỡ đọng, như quả vải tươi, vô cùng non mịn.

Trương Mại si mê nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt vừa dịu dàng vừa lớn mật. Nàng trưởng thành rồi, càng đẹp hơn, phong thái càng thanh nhã hơn, đầu nàng hơi cúi như vậy, tựa như hoa sen bị gió thổi đong đưa giữa đêm hè, vô cùng e thẹn.

A Trì bị hai luồng ánh mắt như lửa nóng nhìn chằm chằm thì không còn ung dung trấn tĩnh nổi, tim đập thình thịch, khuôn mặt ửng hồng. Nào có ai nhìn người khác dữ dội như vậy? Người này càng ngày càng vô lại rồi, ánh mắc sáng quắc cứ như tặc.

- Chìa tay ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Trì ra lệnh. Trương Mại rất nghe lời, chìa bàn tay thon dài đẹp đẽ đến trước mặt A Trì:

- Như thế này sao?

Ngữ khí rất ân cần, thái độ rất nhã nhặn.

A Trì nhìn bàn tay trước mặt, từ trong hà bao lấy ra một chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng đơn giản tự nhiên:

- Tặng chàng, không biết kích cỡ có vừa hay không.

Nàng phỏng chừng rồi đến cửa hàng bạc làm, hẳn là không xê xích bao nhiêu nhỉ.

- Vừa chứ, nhất định vừa!

Trương Mại vui sướng ngất ngây, nàng tặng nhẫn cho mình! A Trì, nhẫn nàng tặng, làm sao lại không vừa? Cho dù có lỡ lớn hơn hay nhỏ hơn một vòng cũng vừa

Truyện Chữ Hay