Từ Tố Tâm hơi luống cuống, phu nhân uống lộn thuốc hay sao mà lại hòa ái dễ gần như vậy? Lúc trước mình gọi bà là “mẫu thân” thì bị bà liếc bằng ánh mắt lạnh lùng, dọa mình gần chết. Về sau mình không dám gọi “mẫu thân” nữa, mà chỉ dám gọi “phu nhân”.
Vì nữ nhi ruột thịt, nhị phu nhân dằn lại tính tình, dịu dàng từ ái nhìn Từ Tố Tâm chọn vải vóc xong, lại thưởng cho nàng vài món trang sức:
- Con ngoan, da con trắng trẻo, thích hợp mang những thứ này.
Từ Tố Tâm như lọt vào sương mù, mơ hồ không giải thích được, không biết nên làm thế nào. Mãi đến khi thị nữ ôm vải vóc, cầm đồ trang sức theo nàng về phòng, Từ Tố Tâm vẫn không hiểu rõ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nàng nhìn vải vóc xinh đẹp và trang sức sáng lấp lánh kia ngây người hồi lâu.
Người giải thích nghi hoặc cho nàng cuối cùng cũng đến.
- Chào Khuất ma ma.
Tiểu nha đầu khuỵu gối hành lễ, trên mặt là nụ cười lấy lòng, vị này chính là ma ma trong phòng nhị phu nhân, ở trong phủ rất có mặt mũi, bình thường không ai dám đụng chạm với bà.
Từ Tố Tâm vội đứng lên:
- Ma ma tới, mau mời ngồi.
Nụ cười của nàng mang theo ý nịnh nọt. Khuất ma ma mỉm cười nhìn nàng:
- Ngũ tiểu thư không cần khách sáo.
Từ Tố Tâm sai tiểu nha đầu mang ghế dựa đến, Khuất ma ma không chịu mà sai tiểu nha đầu mang ghế con đến ngồi.
Từ Tố Tâm lo lắng bất an:
- Ma ma sao lại ngại chứ?
Khuất ma ma cười nói:
- Trước mặt chủ tử, làm gì có chỗ cho các nô tài ngồi? Có thể có ghế con ngồi, đã là phá lệ ân điển rồi.
Khuất ma ma cho dù ngồi trên ghế con, tư thế vẫn đoan chính xinh đẹp; Từ Tố Tâm tuy ngồi trên ghế mân côi nhưng sắc mặt từ đầu đến cuối luôn bồn chồn lo sợ. Khuất ma ma âm thầm lắc đầu, suy cho cùng nàng ấy cũng là tiểu thư Từ gia, lại bị nuôi dưỡng thành thế này, đúng là tạo nghiệt mà.
Từ Tố Tâm không phải là cô nương thông minh nhạy bén, Khuất ma ma tận tình giảng giải nửa ngày, nàng mới dần dần hiểu: ca ca nhà mẹ đẻ của phu nhân nhậm chức tri phủ Tây Bắc, trong các đồng liêu của ông có một vị thông phán tuổi gần sáu mươi mất vợ nên muốn tái giá, ý ông ta muốn tìm một người “tuổi nhỏ, da trắng, hiền thục nghe lời”.
Từ Tố Tâm suýt bị hù chết, tuổi gần sáu mươi! Ông ta lại còn muốn người “tuổi nhỏ, da trắng, hiền thục nghe lời”, mình chẳng lẽ không phải mọi thứ đều thích hợp hay sao? Lẽ nào mình phải gả cho một lão đầu tử? Từ Tố Tâm ngây người im lặng.
Khuất ma ma thở dài:
- Tiểu cô nương kết duyên với lão đầu tử, đúng là nghiệp chướng, nghiệp chướng.
Từ Tố Tâm như khúc gỗ nhìn bà, đôi mắt to ảm đạm. Sợ cái gì thì gặp cái đó, mình chỉ sợ gả cho lão đầu tử nhưng rốt cục vẫn phải gả cho lão đầu tử.
Khuất ma ma thương hại nhìn Từ Tố Tâm, cô nương này từ bé đã không có mẫu thân, cha ruột lại không quan tâm đến nàng, đích mẫu………Haiz, chẳng qua là thứ nữ, lúc nhỏ chỉ cần một ngày ba bữa, khi lớn chỉ cần chút của hồi môn, tội gì mà phải bị chà đạp như thế? Lại càng khỏi phải nói, tất cả những thứ này đều là của công, không tốn của đích mẫu một xu một cắc nào.
Khuất ma ma nói rất chậm, phát âm từng chữ rõ ràng:
- Lại nói, tôn tử của Nghiêm gia năm nay mới mười bảy tuổi, tuấn tú nho nhã, vẫn đang đi học. Đáng tiếc là, đến Nghiêm gia phải làm thiếp.
Còn không bằng gả cho thông phán đại nhân, dù gì cũng là làm chính thê.
Trong đôi mắt u ám của Từ Tố Tâm liền có ánh sáng:
- Vậy có can hệ gì?
Làm thiếp thì sao, vừa không cần xử lý việc nhà, vừa không cần thăm viếng xã giao, một mình một tiểu viện, ở sau cánh cửa mà thêu thùa may vá, không phải cũng rất tốt sao? Chỉ cần không có lão đầu tử, không có nam nhân thô tục làm người ta chán ghét thì cuộc sống vẫn có thể trôi qua mà.
Nhưng trong nháy mắt, ánh mắt của Từ Tố Tâm lại ảm đạm đi:
- Tổ phụ nói ta không được.
Quá nhút nhát, không lên được mặt bàn, ngay cả tư cách làm thiếp cho người ta cũng không có.
Khuất ma ma uyển chuyển nói:
- Ngũ tiểu thư có chút mất tự nhiên, sửa lại thì lão gia sẽ thích. Dáng vẻ cử chỉ có thể học, có thể thay đổi, chỉ cần ngũ tiểu thư thật lòng muốn học thì cực kỳ dễ dàng.
Từ Tố Tâm thấp giọng nói:
- Không có ai dạy ta. Có khi cho phép ta đi học, có khi, ngay cả đi học cũng không cho ta đi.
Học hành ngắt quãng, sách không đọc được, lễ nghi cũng không học được.
- Ngũ tiểu thư nếu không chê thì để tôi dạy, thế nào?
Khuất ma ma mỉm cười hỏi. Từ Tố Tâm nhìn phong thái ung dung điềm tĩnh của bà thì hâm mộ nói:
- Được!
- Vậy, tôi dạy.
Khuất ma ma mỉm cười nhắc nhở:
- Nhưng, tiểu thư phải hiểu rõ, đây là đi làm tiểu thiếp chứ không phải làm chính thất.
- Ta không quan tâm.
Từ Tố Tâm nhẹ nhàng nói:
- Ta cũng quan tâm không nổi.
- Người Nghiêm gia, có lẽ không lương thiện gì.
Khuất ma ma lại nhắc nhở.
Từ Tố Tâm hiếm thấy nhoẻn miệng cười, Nghiêm gia có tệ đi nữa, không lẽ còn tệ hơn nhị phu nhân sao?
Ngày mười tám tháng sáu là sinh nhật bốn mươi bốn tuổi của Ân phu nhân, bởi vì không phải đại thọ, cho nên chỉ làm tiệc nhỏ mời những bạn bè chí thân, không có phô trương mời khách.
Phu nhân của Nghiêm thủ phụ là Âu Dương thị mang theo thị nữ, tôi tớ đến Từ phủ chúc thọ. Ân phu nhân dẫn đầu các con dâu và tôn nữ ra nghênh đón, mời bà ngồi lên vị trí cao nhất, ý cười đầy mặt, hết sức niềm nở.
Âu Dương thị cùng Nghiêm thủ phụ kết tóc phu thê sáu mươi năm rồi, đầu tóc cũng đã hoa râm. Bà mặc bộ y phục màu xanh đậm, búi tóc tròn ngay ngắn, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạch ngọc chạm trổ tinh xảo, óng ánh trong suốt.
Âu Dương thị cười nói:
- Có thể mời các lệnh tôn nữ ra gặp hay không?
Từ thứ phụ hứa gả thứ tôn nữ, cũng không biết rốt cục là vị nào. Tuy làm tiểu thiếp nhưng không phải là tiểu thiếp bình thường, không thể xem nhẹ được.
Ân phu nhân theo thói quen định gọi Tố Mẫn ra trước nhưng lời vừa đến khóe miệng thì nhớ đến căn dặn của Từ thứ phụ nên miễn cưỡng sửa lại:
- Tố Hoa, sang đây bái kiến phu nhân.
Thời tiết ngày càng nóng lên, A Trì mặc bộ áo váy mỏng màu lục nhạt, phảng phất như hoa sen mới nở, thanh tân mỹ lệ, nàng ung dung thanh nhã hướng về phía Âu Dương thị hành lễ vấn an. Âu Dương thị vui vẻ, kéo nàng qua khen ngợi một phen:
- Xinh đẹp như tiểu tiên nữ vậy.
Nhìn Âu Dương thị nắm tay A Trì không nỡ buông, trong lòng Ân phu nhân quả thực không có tư vị gì. Tại sao lại định hôn ở Nam Kinh? Nếu không phải vậy, nha đầu này tránh không khỏi, trốn không thoát, chắc chắn là phải vào Nghiêm phủ làm thiếp!
Con dâu Trương thị đứng hầu hạ bên cạnh Âu Dương thị hé miệng cười nói:
- Mẹ, vị này chính là thê tử chưa qua cửa của Ngụy quốc công, là con dâu mà Bình Bắc hầu phu nhân vừa nhìn liền hợp ý. Người nói xem, ánh mắt của Bình Bắc Hầu phu nhân thế nào chứ, con dâu bà ấy chọn có thể không tốt sao?
A Trì hơi cúi đầu, dáng vẻ e thẹn. Nàng vốn đã đẹp, vừa cúi đầu, thần sắc xấu hổ, lộ ra chiếc cổ xinh xắn như thiên nga, càng thêm rung động lòng người. Âu Dương thị cười nói:
- Bình Bắc Hầu phu nhân ánh mắt tốt, ánh mắt tốt!
Bà thưởng cho nàng một cây trâm ngọc màu xanh được chạm khắc tinh xảo, rồi để A Trì đi.
Từ Tố Mẫn cũng tới bái kiến, cũng được tán thưởng một phen và nhận được một cây trâm ngọc quý màu xanh. Từ Tố Lan, Từ Tố Phương nối gót theo sau, cung kính đến bái kiến Âu Dương thị.
Cuối cùng mới đến lượt Từ Tố Tâm. Từ Tố Tâm dáng người thon thả, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn hơn bàn tay không được bao nhiêu, trông rất đáng yêu. Âu Dương thị thương tiếc nói:
- Hài tử này nhất định là được chăm sóc không tốt, ăn quá ít. Con ngoan, nữ tử phúc hậu sẽ tốt hơn, có phúc khí, đừng để mình gầy quá.
Bà vỗ vỗ tay Từ Tố Tâm, tặng nàng một cây ngọc trâm hình lá sen cuốn:
- Cây trâm này rất thanh nhã, hợp với con.
Nghiêm thủ phụ xuất thân bần hàn, cùng thê tử kết tóc Âu Dương thị vô cùng ân ái, sau khi thăng quan tiến chức cũng chỉ ở với người vợ cũ, bên người không hề có oanh oanh yến yến. Cuộc sống của Âu Dương thị rất thoải mái, không có chuyện buồn phiền gì, nhìn rất thân thiện dễ gần. Từ Tố Tâm len lén nhìn bà, trong mắt đều là ước ao và khát vọng thân tình.
Tổ mẫu ruột của Từ Tố Tâm vẫn luôn không thích đứa tôn nữ nhút nhát này, càng chưa từng thân thiết với nàng.
Ân phu nhân khẽ nói gì đó với Âu Dương thị, Âu Dương thị quan sát kĩ Từ Tố Tâm lần nữa, sau đó lại thưởng thêm cho nàng một cây trâm vàng khảm ngọc. Từ Tố Tâm đỏ mặt tạ ơn, nhận lấy.
Từ Tố Tâm hiện tại được ăn tốt, mặc tốt, đồ dùng tốt, không bị gây khó dễ, vô hình chung khí chất đã tốt lên rất nhiều. Âu Dương thị nhìn nàng, rất hài lòng.
Bên ngoài phòng khách ở nội viện dựng một sân khấu hát hí văn vui vẻ cát tường____vị khách chủ yếu hôm nay là Âu Dương thị, Âu Dương thị đã lớn tuổi, thích nghe hí văn vui vẻ.
“hí văn” còn gọi là “Nam khúc hí văn”, “Nam hí” hay “kịch Nam”: là một loại kịch văn nghệ cổ truyền của Trung Quốc
A Trì và Từ Tố Mẫn, Từ Tố Tâm một bàn, chung bàn còn có mấy tiểu cô nương của các gia đình thân thích, tuổi đều không lớn. Có vị Chu thất tiểu thư, là chất nữ nhà mẹ đẻ của nhị phu nhân ra vẻ ngây thơ hỏi A Trì:
- Tỷ tỷ và lệnh tôn lệnh đường ở tòa nhà khác ư? Vậy, mỗi sáng sớm phải đi xa đến thỉnh an Ân phu nhân, chẳng phải rất vất vả sao.
A Trì mỉm cười:
- Gia tổ phụ thương cảm nên lệnh cho gia phụ gia mẫu cùng bốn huynh muội chúng ta mỗi mười ngày thỉnh an một lần. Hôm đó chính là ngày hưu mộc của gia phụ, cả nhà chúng ta cùng nhau đến bái kiến tổ phụ, không hề cảm thấy vất vả.
Chu thất tiểu thư kinh ngạc mở to hai mắt, buột miệng nói:
- Không phải nên sớm tối thăm hầu sao (chỉ bổn phận của con cái là sáng chiều thăm hỏi sức khỏe của cha mẹ), mỗi mười ngày thỉnh an một lần, tỷ tỷ cùng lệnh tôn lệnh đường cũng không biết xấu hổ sao?
Sớm tối thăm hầu là ý gì ngươi hiểu không, là lễ tiết thường ngày hầu hạ phụ mẫu trưởng bối, tối thì hầu hạ đi ngủ, sáng thì thăm viếng thỉnh an.
Từ Tố Mẫn cười lạnh, ánh mắt rất bất thiện, Từ Tố Tâm nhìn A Trì, lo lắng cho nàng. Không chỉ nhị phu nhân xấu xa mà người nhà mẹ đẻ của bà cũng không hiền lành gì, tỷ tỷ đừng để bị thiệt thòi. Chu thất tiểu thư đây là đang chỉ trích chi lớn nhà các tỷ bất hiếu, bất hiếu là tội danh lớn, sẽ đè chết người đó.