Nhìn dáng vẻ của tôn tử bảo bối, Tôn phu nhân đau lòng không thôi, liên tục thúc giục:
- Đi đường xa như vậy, mệt lắm phải không? Mau về nghỉ ngơi, mau về nghỉ ngơi đi.
Chung Hoành đang tâm loạn như ma, thuận theo tình thế đáp ứng, cáo từ trở về phòng.
Về thì về nhưng hắn nào còn tâm tư nghỉ ngơi. Chung Hoành nhẹ hỏi Thủy Băng Tâm:
- Mẹ, biểu cô mẫu và cô dượng thật sự là vì chuyện này?
Không phải chê con không có tiền đồ mà là ghét Chung gia nhiều người phức tạp, xã giao mệt mỏi sao. Cũng phải, nha đầu Trương Đồng đó yểu điệu lắm, một đống lớn chị em dâu, tỷ muội, em chồng như vậy, lo chết nàng ta luôn.
Thủy Băng Tâm mỉm cười lắc đầu:
- Mẹ tuy không biết chắc chắn nhưng cảm thấy không đơn giản như vậy, hẳn là có nội tình khác. A Hoành, con trước tiên cứ ngủ một giấc, dưỡng tốt tinh thần rồi tự mình đi hỏi, có được không?
Chung Hoành rầu rĩ gật đầu:
- Dạ, mẹ.
Hắn dùng cơm canh qua loa rồi rửa mặt lên giường đi ngủ. Cha hắn Chung Tuân sau khi về nhà đích thân đến xem hắn, lặng lẽ ngồi ở đầu giường hắn thật lâu.
Chung Hoành ngủ thẳng từ chiều đến giờ Thìn hôm sau mới tỉnh. Sau khi tỉnh dậy, hắn đến bái kiến từng trưởng bối trong phủ, rồi một mình cưỡi ngựa đến Bình Bắc hầu phủ. Ở Bình Bắc hầu phủ hắn gặp ông ngoại bà ngoại, biểu cô mẫu, đại biểu tẩu nhị biểu tẩu nhưng không gặp Trương Đồng.
Không gặp được người, Chung Hoành cứ ở lì đó không động đậy. Ông ngoại sớm đã không vừa mắt hắn, mấy lần muốn đuổi hắn đi, tiếc là Du Nhiên lại bênh vực hắn, mỉm cười ân cần hỏi han, tỉ mỉ thăm hỏi chuyện phong thổ dân tình ở Liêu Đông. Ông ngoại tức giận, chống gậy ra cửa cho khuây khỏa.
Chung Hoành cứ nấn ná đến sẩm tối, phụ tử Trương Tịnh và sư công lần lượt về phủ, cả nhà đoàn tụ. Trương Tịnh uy thế, Chung Hoành không dám nói nhiều; Trương Kình giống cha, lão luyện thành thục, Chung Hoành cũng hơi sợ hãi; ngược lại Trương Mại hiền hòa nhất, Chung Hoành ở trước mặt hắn tự tại hơn không ít.
- Nhị biểu ca, đệ tới cả ngày rồi mà không thấy A Đồng biểu muội.
Chung Hoành cả gan oán trách.
Trương Mại khách sáo nói:
- Xá muội đã là đại cô nương, A Hoành cũng là người trưởng thành rồi, nam nữ khác biệt, không gặp nhau mới tốt.
- Tụi đệ là biểu huynh muội!
Chung Hoành sốt ruột, biểu huynh muội cũng không được gặp nhau? Trên đời làm gì có đạo lý này.
Trương Mại thiện ý nhắc nhở:
- Biểu huynh muội, là tính theo thân thích với Cát An hầu phủ. Nếu chỉ vì là con cháu của Cát An hầu phủ thì đệ ngay cả cổng trong của nhà huynh cũng không được vào. Đệ có thể ở nhà huynh đi qua đi lại, bởi vì đệ là ái tử của dì Thủy, không liên quan gì tới Cát An hầu phủ.
Đừng nhắc tới biểu huynh muội gì đó nữa. Nhắc tới thân thích bên Chung gia kia, ai rảnh mà để ý tới đệ? Đệ nếu không phải tiểu nhi tử dì Thủy yêu thương nhất thì mẫu thân có thể sủng ái đệ cưng chiều đệ bênh vực đệ sao. Trừ con cái của dì Thủy ra, những người còn lại của Cát An hầu phủ, Bình Bắc hầu phủ đều không chào đón.
Chung Hoành buồn bực, ăn cơm tối xong vẫn ngồi chưa chịu đi. Trương Tịnh không đối đãi với hắn tốt như Du Nhiên, ông nhàn nhạt mở miệng đuổi người:
- Thời gian không còn sớm nữa, A Hoành về thôi.
Chung Hoành nâng lên dũng khí:
- Cô dượng, cô mẫu, chất nhi có việc thỉnh giáo.
Ánh mắt sắc bén của Trương Tịnh nhìn qua, Chung Hoành bước về trước một bước, đứng thẳng, dũng cảm đón lấy ánh mắt của Trương Tịnh.
Hảo tiểu tử, có tiến bộ. Trương Tịnh chậm rãi đứng dậy:
- Ngươi đi theo ta.
Ông dẫn Chung Hoành qua phòng bên.
Du Nhiên mỉm cười đi theo:
- A Hoành có việc muốn thỉnh giáo cô dượng cô mẫu, hết cách, ta không thể lười biếng.
Ông ngoại cũng nghiêm mặt bước qua:
- Tiểu tử này có chủ ý xấu xa gì đây?
Dựa vào ngươi cũng xứng sao, dám nghĩ tới Đồng Đồng nhà ta, không thể để tiểu tử ngươi như ý được.
Phó Vanh nâng bụng chưa đủ lớn ở trong phòng chậm rãi bước đi, Trương Kình săn sóc theo bên cạnh. Sư công vui hớn hở:
- A Mại, tiểu cô nương, chúng ta nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng cũng theo xem náo nhiệt đi.
A Trì phản đối một câu cho có lệ:
- Không tốt lắm nhỉ?
Trương Mại nghĩ kỹ trước đường lui:
- Nếu phụ thân trách tội xuống………
Sư công bảo kê:
- Có sư công đây, phụ thân con dám không nghe lời, sư công đánh hắn!
Trương Mại và A Trì đều cười:
- Tốt, tốt.
Mỗi người một bên theo sư công nhẹ nhàng đi qua phòng bên.
Giọng nói của Trương Tịnh nhẹ nhàng mà uy nghiêm:
- ………Nam tử hán đại trượng phu, tuổi đã hai mươi mà chưa kiến công lập nghiệp sao đủ để có thể phó thác chung thân?
Ông ngoại hầm hừ:
- Nam tử phải nho nhã lễ độ mới được, mới có thể đối xử tử tế với vợ con. Tiểu tử ngươi hở tí là cãi vã gây lộn với Đồng Đồng, không biết nhường nhịn con bé chút nào, đúng là cực kỳ đáng ghét.
Du Nhiên hòa nhã, dễ gần nhất:
- A Hoành, đừng giận. Không phải tại con, quan trọng nhất là vì ta với mẹ con quá thân thiết, không tiện……..
Trương Mại sờ sờ mũi, mẫu thân lúc nào cũng vậy, nói chuyện không kinh người không thôi. Mẹ và dì Thủy thân thiết nên A Hoành và Đồng Đồng không thể thành thân? Chuyện này ở đâu ra vậy.
- Thành thân là sống với nhau suốt đời, ân ái cả đời nhưng nếu giữa đường xảy ra chuyện không may, cũng không cần cố gắng chống đỡ. Khuê nữ của ta sau khi cưới nếu cuộc sống thoải mái thì không gì tốt hơn. Nhưng lỡ cuộc sống không như ý, Bình Bắc hầu phủ bất cứ lúc nào cũng có thể đón nó trở về. A Hoành, Đồng Đồng nếu gả cho con mà sống không được dễ chịu, ta không thể không ngại trở mặt với mẹ con…………
Trương Mại lảo đảo. Mẹ, có ai như mẹ chứ!
Trong phòng, Chung Hoành vô tội, lên án nhìn Du Nhiên: Người vô cùng tàn nhẫn! Lời nói tổn thương người ta nhất! Hóa ra cho dù ta cưới được vợ về nhà cũng không thể lơ là!
- A Hoành, chân trời nơi nào không có cỏ thơm.
Du Nhiên tốt bụng khuyên giải.
…………..
Trương Mại bỏ lại sư công, lặng lẽ kéo A Trì đi tới sương phòng:
- Thành thân không phải là nên giúp nhau trong lúc hoạn nạn, răng long đầu bạc sao?
Trương Mại nghiêm túc hỏi, A Trì cũng rất nghiêm túc trả lời:
- Có đôi khi, giúp nhau trong lúc hoạn nạn không bằng quên đi chuyện cũ.
Đây là điển cố từ “Nam Hoa Kinh” của Trang Tử: Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng phun nước cho nhau, tình cảnh như thế làm người ta cảm động. Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.
Lời bình: Con cá quên được, có khi có thể sống bình yên. Còn nếu như trong hai có một con không quên được thì sao? Con người đối với tình cảm cũng như thế...”Tương nhu dĩ mạt” (giúp nhau lúc hoạn nạn), có lúc cần thiết cho sinh tồn, không còn cách nào khác. “Tương nhu dĩ mạt” làm người cảm động nhưng “tương vong vu giang hồ” (quên đi chuyện cũ) – quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết. Có thể lãng quên, có thể bỏ qua cũng là một hạnh phúc.
- Chú điển cố và lời bình tìm thấy trong Tiên sở -
Mẹ chồng nào con dâu nấy! Trương Mại nghiến răng:
- Phu nhân, nàng và mẫu thân rất hợp nhau, rất giống người một nhà.
A Trì cười ngọt ngào:
- Đúng vậy. Hai ta đứng chung với nhau không giống mẹ chồng nàng dâu mà giống như tỷ muội. Mẫu thân trông rất trẻ, hâm mộ chết đi được. Trọng Khải, ta cũng muốn giống mẫu thân……..
Trong màn đêm mờ mịt, gương mặt mịn màng xinh đẹp của nàng hệt như một đóa hoa, đôi môi hồng trơn bóng khẽ đóng khẽ mở, làm người ta trầm mê, muốn được gần hơn. Hắn cúi người hôn lên môi nàng, ngăn lại những lời nàng muốn nói. Cái gì mà giúp nhau trong lúc hoạn nạn chẳng bằng quên đi chuyện cũ, ý nghĩ vô tình như vậy không cho phép có.
Chung Hoành rời đi lúc nào, Trương Mại và A Trì đều không hay biết. Hai người trong góc tối hôn nhau say sưa, hắn vừa nhiệt tình vừa tham lam, nàng như sắp bị hòa tan.
Hồi lâu sau, hai người cúi đầu ra ngoài, sai thị nữ vào nói một tiếng rồi trực tiếp rời đi. Sư công nhìn bóng hai người họ mà mặt mày hớn hở, Du Nhiên trong bụng thầm vui, Mại Mại, theo điệu bộ này, ngày con từ lão nhị biến thành lão tam sẽ không xa đâu, sắp tới thôi.
Sau khi về phòng, Trương Tịnh rầu rĩ:
- Ta không thích Chung gia.
Du Nhiên cười khẽ:
- Ta càng không thích Chung gia. Ca ca, A Hoành đối với ta mà nói, là ái tử của Thủy tỷ tỷ, chứ không phải là con cháu của Cát An hầu phủ gì đó.
- Đồng Đồng thì sao?
Trương Tịnh khẽ nhíu mày.
Du Nhiên thở dài nói:
- Ta chưa thấy ai háo sắc như vậy.
Trương Tịnh trầm mặc chốc lát:
- Nếu Đồng Đồng thật sự thích, ta cũng không nỡ ngăn nó.
Du Nhiên gật đầu liên tục:
- Ca ca, ta cũng vậy, hận không thể cái gì cũng theo ý nó, khiến nó hài lòng thỏa mãn.
Đáng thương cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ.
Trước khi ngủ, Trương Tịnh lại lải nhải lần nữa:
- A Du, ta không thích Chung gia.
Không thích Chung gia, không thích Chung Tuân, rất không thích. Du Nhiên dịu dàng phụ họa:
- Ca ca, ta cũng không thích Chung gia.
Cát An hầu phủ, Tôn phu nhân giữ lại một mình Chung Hoành, tận tình khuyên bảo hắn:
- Trương Đồng có gì tốt? Quá được nuông chiều, qua cửa rồi cũng không biết hầu hạ. Cưới vợ không thể hầu hạ cha mẹ chồng và trượng phu thì cưới làm gì?
Chung Hoành không vui:
- Cháu mới không nỡ để nàng hầu hạ đâu.
Tôn phu nhân giận tái mặt:
- Nó không hầu hạ con chẳng lẽ con hầu hạ nó?
Chung Hoành đỏ mặt, trong đầu hỗn loạn, hầu hạ nàng? Hầu hạ nàng thế nào?
Tôn phu nhân nào biết những suy nghĩ lung tung của hắn, thuận miệng oán trách:
- Giống y một tính với cha ngươi, đều là đồ ác tâm! Cha ngươi năm đó cũng………..
Chung Hoành dùng sức đấm vào đầu, cười nói:
- Phụ thân năm đó cũng một lòng muốn cầu hôn mẫu thân sao? Tổ mẫu, cha mẹ bây giờ phu thê mặn nồng, ba trai hai gái, vô cùng hoàn mỹ.
Tôn phu nhân cười châm chọc:
- Cha ngươi năm đó rất si tình đấy. Sau khi vị cô nương Mạnh gia đường Định Phủ tới Cát An hầu phủ một lần, hắn liền thường xuyên đến Mạnh gia để lấy lòng kia kìa.
Nụ cười trên mặt Chung Hoành cứng lại. Phụ thân đến Mạnh gia lấy lòng? Nhưng người ông ấy cưới cuối cùng là mẫu thân, là nữ nhi duy nhất của Thủy gia. Tổ mẫu sao lại cười như vậy, chẳng lẽ……….
Không chỉ các tổ phụ và các bá phụ, thúc phụ phải phân gia mà cha mẹ cũng phải phân gia! Chung Hoành nhanh chóng đưa ra quyết định. Mình và Trương Đồng đánh nhau cũng được gây nhau cũng được, người khác ai cũng đừng mong xía vào! Ân oán đời cha mẹ không liên quan gì đến chúng ta, không thể gây trở ngại cho chúng ta!
Chung Nguyên vốn không có bệnh nặng gì, từ từ điều dưỡng, dần dần cũng có thể xuống giường. Sau khi ông có thể xuống giường thì thường đến chỗ đệ đệ bị trúng gió ngồi rất lâu, nói không ít chuyện cũ năm xưa.
Trong tháng sáu, hai huynh đệ Cát An hầu Chung Nguyên và Chung Hanh, từng người kiểm kê sản nghiệp trên danh nghĩa của mình, công bố với các con cháu. Chung Hanh khó nhọc nói, căn dặn con cháu của mình:
- Sau này ta không còn, các con dọn ra khỏi hầu phủ. Sản nghiệp đều đã công khai rõ ràng, tự lo cuộc sống của mình đi.
Có lẽ người sắp chết, lời nói cũng hiền lành, Chung Hanh đem gia sản đâu ra đấy giao vào tay các nhi tử:
- Sản nghiệp tế tự và sản nghiệp dưỡng lão của mẹ con giao cho lão đại. Mẹ con theo lão đại sống, các sản nghiệp còn lại chia đều cho các con. Sau khi ta đi, các con cũng tách ra thôi.
Tôn phu nhân rơi nước mắt:
- Ông đi rồi, tôi còn phải sống! Ông biết con cháu sum vầy, còn tôi chỉ có thể theo lão đại? Đồ vô lương tâm, trước khi đi cũng không chịu nghĩ cho tôi.
Tôn phu nhân hiển nhiên hi vọng các con cháu đều ở cùng nhau, quây quần quanh bà.
Đáng tiếc Chung Hanh bây giờ là bệnh nhân, phải cố gắng mới có thể miễn cưỡng nói chuyện được. Nếu mệt mỏi thì ông nhắm mắt lại, không nhìn thấy ai, không để ý tới ai nữa. Tôn phu nhân cũng đành chịu.
Tòa nhà mà Chung Tuân chọn cách chỗ Tôn phu nhân khá xa.
- A Băng, nàng cực khổ nhiều năm như vậy, cũng nên nghỉ ngơi rồi.
Chung Tuân rất áy náy với thê tử. Tôn phu nhân thiên vị ông trong số các con nhưng lại không thích Thủy Băng Tâm, mấy năm nay Thủy Băng Tâm không ít lần bị mẹ chồng gây khó dễ.
Thủy Băng Tâm mỉm cười. Mình vất vả, nhưng làm người ai không vất vả? Mỗi người đều có chỗ khó xử riêng. So với những quý phu nhân kinh thành chưa đến ba mươi đã chăn đơn gối chiếc, mình đã là vô cùng may mắn rồi.
Người duy nhất mình không thể so sánh chính là A Du. Nàng ấy có trượng phu như Trương Tịnh, cuộc sống như thần tiên, tiêu dao tự tại. Nhưng nhân vật như Trương Tịnh bao nhiêu năm mới có một người, không thể nào so sánh được.
Bạn tốt khuê phòng ngày xưa, Trương Điềm Tâm ở Nam Kinh xa xôi, Thủy Băng Tâm và Du Nhiên thỉnh thoảng vẫn tụ tập với nhau. Hôm nay gặp nhau, Thủy Băng Tâm mỉm cười nói:
- A Du, đợi tỷ tỷ dọn nhà, muội đến nhà tỷ làm khách đi.
Nhiều năm như vậy, chỉ có Thủy Băng Tâm đến nhà Du Nhiên làm khách chứ Du Nhiên chưa bao giờ qua nhà Thủy Băng Tâm.
Du Nhiên vui sướng gật đầu:
- Được, tỷ tỷ, muội mong chờ đã lâu rồi.
Thủy tỷ tỷ cuối cùng cũng có thể tự mình làm chủ, thật tốt. Sau khi phân gia tuy vẫn phải mỗi tháng đến thỉnh an Tôn phu nhân mấy lần nhưng rốt cục không cần phải đối mặt nhau mỗi ngày nữa. Thủy tỷ tỷ e là không khí để hô hấp cũng sẽ càng thêm tự do.
Thủy Băng Tâm cho lui thị nữ, thấp giọng hỏi:
- A Du, chuyện của hai đứa nhỏ thế nào?
Du Nhiên lén quay đầu nhìn lại, chỉ chỉ bên trong:
- Phụ thân muội không vừa ý, nói A Hoành tính tình không tốt, cứ hay gây lộn với Đồng Đồng. Tỷ tỷ không biết đâu, lúc nhỏ muội không sợ ông, nhưng giờ ông càng già muội lại càng sợ ông.
Phụ thân của Thủy Băng Tâm là Thủy lão thượng thư đã qua đời, Thủy Băng Tâm nghe vậy chua xót, cười lớn nói:
- Cái này tỷ hiểu. A Du, tỷ cũng vậy, lúc nhỏ không sợ cha tỷ nhưng sau khi ông già rồi thì rất sợ rất sợ. Sợ ông giận, sợ ông sức khỏe không tốt, sợ ông đột nhiên ra đi, bỏ lại tỷ lẻ loi một mình ……..
Hai người hơi thổn thức.
Trước khi đi, Thủy Băng Tâm hé môi cười:
- Có lệnh tôn áp chế, A Hoành có thể kiềm chế tính khí cũng tốt. Bằng không, nếu thằng bé ức hiếp Đồng Đồng, chúng ta đều đau lòng………
Du Nhiên chớp chớp mắt. Ức hiếp Đồng Đồng? Đồng Đồng nhà ta không ức hiếp người khác đã là may rồi.
Thủy Băng Tâm sau khi về, hăng hái bừng bừng suy nghĩ xem nên sắp xếp nhà cửa thế nào, nhất thiết phải bố trí trong nhà cho thoải mái thanh nhã. Lượng công việc của bà rất không nhỏ, phải lập tức sắp xếp xong cho ba trạch viện; bà và trưởng tử Chung Liễn ở giữa, thứ tử Chung Giác ở phía đông, ấu tử Chung Hoành ở phía tây. Ba trạch viện cách nhau không xa, dùng cách nói của Chung Tuân chính là “nghe thấy tiếng khóc là chúng ta có thể đi qua dỗ tôn tử.”
Chung Hoành thường xuyên ra ngoài, sau khi về đều mặt mày phơi phới, rạng rỡ ngời ngời. Thủy Băng Tâm không khỏi buồn bực:
- Không phải nói ông ngoại không thích nó sao? Theo tính tình của ông ngoại, cho dù thằng bé đi Bình Bắc hầu phủ cũng không gặp được Đồng Đồng mà.
Chung Hoành là một mình một ngựa rời đi, ngay cả gã sai vặt cũng không mang theo nên trừ hắn ra không có ai để hỏi. Thủy Băng Tâm từng hỏi hắn trực tiếp hoặc quanh co, Chung Hoành đều cười nhẹ, sóng mắt đung đưa nhưng không nói một lời.
- Giỏi ha, bản lĩnh lớn nhỉ.
Thủy Băng Tâm cười mắng, đuổi nhi tử vong ân phụ nghĩa đi. Mau mau đi đi, đứa con không có lương tâm này đứng ngốc ở đây cũng không đủ làm người ta tức giận đâu.
Thủy Băng Tâm là người thông minh, cẩn thận suy nghĩ là hiểu. Bình Bắc hầu phủ có ông ngoại nhưng Ngụy quốc công phủ không có! Đồng Đồng nếu cùng sư công đến Ngụy quốc công phủ chơi thì ở đó không ai chỉa mũi nhọn vào A Hoành, cũng không ai trói buộc Đồng Đồng.
Thủy Băng Tâm không đoán sai, Ngụy quốc công phủ quả thật trở thành nơi thường xuyên lui tới của Chung Hoành và Trương Đồng. Trương Mại hiền hòa, A Trì hiểu lòng người, sư công vui vẻ:
- A Đồng thích là được.
Không ai quản hai người họ.
Trương Đồng và Chung Hoành khi thì ở thư phòng đọc sách, khi thì ở nhà ấm trồng hoa thưởng hoa. Sư công tóc bạc thỉnh thoảng sẽ treo ngược trên cửa sổ nhìn vào, hai người rất quy củ khuôn phép, chẳng qua là mặt hơi ửng đỏ, rất tốt rất tốt.
Kỳ thực Chung Hoành rất muốn hạnh kiểm xấu nhưng Trương Đồng đã cảnh báo trước:
- Võ công của sư công xuất thần nhập hóa, ngươi nếu bị lão nhân gia bắt được………..
Thì tự gánh lấy hậu quả.
Chung Hoành nghĩ nghĩ, vợ còn chưa rước về nhà được, đành nhịn thôi. Mình đã chọc giận ông ngoại nên nhất thiết không thể lại chọc giận sư công, nếu không, thật sự là chết chắc.
Cho nên hắn vẫn rất quy củ. Trương Mại sau khi về nhà luôn lặng lẽ qua nhìn tiểu muội và Chung mỹ nhân trước rồi mới về phòng gặp A Trì. A Trì sao lại không biết, nàng vụng trộm buồn cười. Phải nói nam nữ thật sự không giống nhau, đây nếu là nam tử thì người nhà sao lại dụng tâm đến thế?
- Quả nhiên là tìm về một mỹ nhân.
A Trì thuận miệng nói.
Trương Mại thờ ơ hỏi:
- Hắn rất đẹp?
Nhất Nhất, nàng cũng cảm thấy tiểu tử Chung Hoành kia đẹp sao?
A Trì nghiêng đầu nhớ lại các mỹ nam kiếp trước kiếp này nàng đã từng thấy, tính luôn cả các minh tinh đều không bì kịp phong thái của Chung mỹ nhân. Nàng gật đầu theo đúng thực tế:
- Cực kỳ đẹp.
Trương Mại vốn đang ngồi đối diện nàng uống trà, nghe vậy bèn chậm rãi đặt chung trà xuống, sải bước dài đến trước mặt nàng:
- Phu nhân, hắn rất đẹp?
A Trì ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy một đôi con ngươi sâu thẳm đang dịu dàng nhìn mình. Đôi con ngươi này rất đẹp, rất có hồn, thâm thúy như biển cả, tĩnh mịch như màn đêm, A Trì lập tức bị hắn thu hút.
Trong đôi con ngươi kia hiện lên ý cười:
- Lại nhìn chằm chằm ta rồi! Nhất Nhất, ta phải nhìn lại.
A Trì khẽ lẩm bẩm:
- Đẹp quá, nhìn không đủ.
Đôi môi hồng của nàng hôn qua.
Nhìn không đủ, còn động miệng nữa. Trương Mại người này lúc bình thường còn muốn động chân động tay, A Trì động miệng trước, hắn sao có thể yếu thế?
Hôm đó lúc Chung Hoành cáo từ, chủ nhân và nữ chủ nhân đều không ra mặt. Lúc sư công và Đồng Đồng cáo từ, chủ nhân và nữ chủ nhân cũng không ra mặt. Đồng Đồng có chút nghi hoặc:
- Nhị ca nhị tẩu không sao chứ?
Ánh mắt sư công híp thành một đường:
- Không có, không có!
- Sư công cao hứng quá.
Đồng Đồng không hiểu lắm.
Sư công dáng vẻ duyên dáng gật đầu, mỉm cười nói:
- Đồng Đồng à, trời trong nắng ấm, quốc thái dân an, cho nên sư công vui vẻ, thích thú.
Sư công gạt con thì có. Đồng Đồng nào chịu tin.
Tiểu hài tử bé xíu xíu khiến người ta yêu thích. Nó sẽ giống y hệt cha nó, xương cốt đặc biệt, tư chất thượng thừa, lão tử sẽ dạy nó thành đệ nhất cao thủ phái Hoa Sơn, tái tạo một nhân vật truyền kỳ! Sư công nghĩ đến tương lai tốt đẹp thì cười to ra tiếng.