Tô Hàng Hướng Nam

chương 75

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit & Beta: Hann

Nếu Hàng Chính biết Trịnh Soái Trực định nói với mình về chuyện của Tô Nam, anh nhất định sẽ đi qua kéo lỗ tai của Trịnh Soái Trực để hỏi anh ta một chút, chuyện này không tính là ảnh hưởng đến tính mạng thì chuyện gì mới quan trọng ảnh hưởng đến tính mạng đây. Chuyện tình cảm với vợ của mình không quan trọng à.

Thế nhưng nếu biết được tin tức lớn mà Trịnh Soái Trực định nói cho mình thì Hàng Chính cũng sẽ không hoảng hồn khi nhìn thấy Liêu Hữu Vi từng so tài với mình đang ngồi ở nhà mình rồi. Đương nhiên đây là chuyện của sau này, trước khi phát hiện anh trai Liêu Hữu Vi là bố vợ của mình, có không ít chuyện đã xảy ra.

Chuyện đầu tiên chính liên quan đến Miêu Mị Hân đã lâu chưa xuất hiện.

Vào cái ngày mà Trịnh Soái Trực được phân công đi căn cứ để lấy văn kiện, Miêu Mị Hân nhận được chỉ thị từ Trung tâm hỗ trợ kỹ thuật của quân đội đặc chủng Mộ Đạo rằng cô ấy phải đến đại đội để họp. Kể từ khi biết được chuyện hai người Hàng Chính và Tô Nam đã có một chuyến du lịch đầy ngọt ngào và vui vẻ ở Đại Lý, Miêu Mị Hân cũng không còn xuất hiện trong địa bàn của phân đội Tinh Hỏa nữa. Cô ấy không biết nên đối mặt với Hàng Chính như thế nào, cũng không biết xử lý chuyện tình cảm với Lý Phục ra sao.

Thế nhưng thế giới này luôn có những chuyện trùng hợp đến lạ kỳ. Mấy ngày nay tuyết rơi nhiều, toàn bộ thành phố H đều bị bao phủ bởi một màu trắng xóa. Lúc Miêu Mị Hân đi ra khỏi đại đội, không ngờ rằng cô ấy lại té ngã ở chỗ bậc thang trước cửa đại đội. Miêu Mị Hân ngồi trên bậc thang, nhíu mày xoa xoa cổ chân của mình. Lính gác cửa của đại đội thấy cảnh này nên vội vàng chạy ra hỏi Miêu Mị Hân có sao không, có cần đi đến chỗ đội y tế không?

“À, không sao.” Miêu Mị Hân ngẩng đầu lên, cười nói với lính gác: “Phiền anh dìu tôi một chút được không? Tôi thử xem có đi được không.”

Lính gác dìu Miêu Mị Hân từ dưới đất lên, thế nhưng chân phải của cô ấy vừa tiếp xúc với mặt đất thì cảm thấy đau đớn ngay. Chân của Miêu Mị Hân như mềm nhũn cả ra, trực tiếp ngã vào trong lòng của lính gác.

“Chủ chủ chủ, chủ nhiệm.”

Cảm giác ấm áp như tràn ngập trong lòng, khuôn mặt của lính gác lập tức đỏ lên. Miêu Mị Hân đỡ lấy tay của lính gác rồi đứng thẳng người, còn chưa kịp nói gì thì phía sau truyền đến một âm thanh đầy quen thuộc.

“Này, Tiểu Lưu, cậu làm gì thế?”

Miêu Mị Hân như cứng đờ cả lại, cô ấy hơi bối rối cúi đầu. Thế nhưng lúc này, người vừa nói chuyện đã đi đến trước mặt cô ấy rồi.

“Đội trưởng Hàng.” Lính gác tên Tiểu Lưu dành một tay để cúi chào: “Vị chủ nhiệm nữ này bị té ngã ở cửa, tôi ra xem một chút coi có bị gì không.”

Đang nói chuyện, Hàng Chính đã tiến gần đến chỗ của Miêu Mị Hân. Khi nhìn rõ khuôn mặt của vị chủ nhiệm này, khuôn mặt đang vui vẻ của Hàng Chính đột nhiên thay đổi trở nên rất khó coi, anh nhíu mày nói: “A Hân?”

Miêu Mị Hân cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàng Chính, vẫn là lông mày lưỡi mác, sống mũi cao thẳng đó. Hàng Chính cầm trong tay một tờ đơn, trên người thoang thoảng mùi thuốc súng. Anh không hề thay đổi chút nào, điều duy nhất khác biệt chính là đôi mắt luôn tràn ngập sự lạnh lùng, giờ đây đã có thể nhìn ra những núi băng tuyết lạnh lẽo ấy đã tan đi.

Cô gái đó là người khiến anh thay đổi như vậy phải không?

Miêu Mị Hân đột nhiên cảm thấy trong lòng có hơi đau nhói. Cô ấy không biết nên nói cái gì đã phá vỡ tình cảnh lúng túng này. Nhưng sau đó, Hàng Chính đột nhiên ngồi xuống để kiểm tra vết thương ở mắt cá chân của cô ấy. Sau khi xem xong, anh cau mày nói: “Nghiêm trọng rồi, Tiểu Lưu, cậu ở đây đỡ chủ nhiệm một chút, tôi nộp văn kiện xong rồi xuống ngay, nhanh thôi.”

“Rõ!”

Miêu Mị Hân nhìn bóng lưng vội vàng chạy lên lầu của Hàng Chính, đột nhiên nước mắt như muốn tuôn trào mãnh liệt. Thì ra, cậu vẫn còn quan tâm tôi, vẫn nhớ đến tôi.

“Ha ha, chủ nhiệm, không ngờ cô và đội trưởng Hàng lại quen nhau, cô xem đội trưởng Hàng gấp gáp chưa kìa.”

Tiểu Lưu là người lính mà Hàng Chính mới quen khi đến quân khu đại đội để huấn luyện tân binh, vậy nên anh ta không hề biết Hàng Chính là hoa đã có chủ. Thấy dáng vẻ gấp gáp vì Miêu Mị Hân của anh như vậy, Tiểu Lưu còn tưởng rằng Hàng Chính thích cô ấy nữa.

Chưa được mấy phút, Hàng Chính đi xuống lầu. Anh đỡ lấy Miêu Mị Hân từ chỗ Tiểu Lưu rồi bế cô ấy lên, nói: “Tiểu Lưu, cảm ơn nhiều.”

“Không cần khách sáo đội trưởng Hàng.” Tiểu Lưu cúi chào với anh rồi nhìn anh rời đi.

Aida da. Đúng là trời sinh một cặp, xem xem, hai người xứng đôi chưa kìa.

“Cậu nói xem, lớn thế rồi vẫn không biết tự bảo vệ mình à? Đi xuống bậc thang cũng té được.”

“A Chính.” Miêu Mị Hân ôm lấy cổ Hàng Chính, để mặc anh bế mình đi qua thao trường, sân huấn luyện, ký túc xá, cuối cùng là tới đội y tế: “Cậu với cô Tô vẫn ổn chứ?”

“Tạm được, rất tốt.” Hàng Chính cúi đầu, hoài nghi nhìn Miêu Mị Hân: “Hỏi cái này làm gì?”

“Tùy tiện hỏi chút thôi, không phải từ lúc cậu trở về chúng ta chưa gặp nhau lần nào sao?” Miêu Mị Hân cười nói. Thế nhưng chỉ có cô ấy mới biết rằng trong lòng cảm thấy khổ sở thế nào.

Ngay sau đó, cả một đoạn đường không ai nói chuyện. Thật ra Miêu Mị Hân rất muốn hỏi Hàng Chính một chút rằng nhiều năm như vậy, lẽ nào anh thật sự không có chút cảm giác nào với mình sao? Thế nhưng sự kiêu ngạo của cô ấy không cho phép cô ấy làm như vậy. Sau khi đến đội y tế, Hàng Chính buông Miêu Mị Hân xuống rồi chuẩn bị rời đi. Bởi vì bên kia anh còn có chuyện nên không cách nào ở cùng Miêu Mị Hân được. Trong khoảnh khắc Hàng Chính định rời đi đó, đột nhiên cô ấy gọi lớn: “A Chính!”

“Hả?”

“Ừ không có gì, lần sau gặp cô Tô thì giúp mình gửi lời hỏi thăm.”

Hàng Chính cười gật đầu rồi rời đi, Miêu Mị Han hít thở sâu một hơi, giải tỏa hết những khổ sở tích lũy trong lòng mình. Thật ra vừa rồi cô ấy muốn hỏi cái khác, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh quay đầu, những dũng khí mà cô ấy cố gắng tích góp đã biến mất không còn chút gì. Cả đời này, cả đời này, sự kiêu ngạo của chính mình lại trở thành nỗi bi ai lớn nhất trong tình yêu. Miêu Mị Hân rơi nước mắt lã chã khiến hộ tá đang xem vết thương cho cô ấy giật mình.

“Chủ nhiệm, có phải hơi đau không, cô chờ một chút, tôi lập tức xử lý giúp cô.”

“Được.” Miêu Mị Hân nở nụ cười: “Cảm ơn anh, thật sự rất đau.”

Chỉ là nỗi đau này không phải do vết thương đó gây nên.

Trên đời này cái gì truyền đi nhanh nhất?

Không sai, nhiều chuyện.

Chưa đầy một tiếng đồng hồ, cả đoàn tân binh đã truyền miệng nhau chuyện huấn luyện Hàng bế một nữ thượng úy đến đội y tế. Sau đó, nhờ vào việc Tiểu Lưu tích cực tuyên truyền, tất cả mọi người đều biết lúc Miêu Mị Hân bị thương ở chân, Hàng Chính đã vô cùng lo lắng. Cũng không biết truyền như thế nào mà thành ra anh nổi giận đùng đùng vì người đẹp. Vậy nên lúc nghỉ ngơi, Liêu Thịnh và một vài chiến hữu đã cùng nhau thảo luận về chuyện này.

“Tôi đã nói rồi, lúc tôi nói muốn giới thiệu bạn gái cho huấn luyện Hàng, anh ấy sống chết cũng không đồng ý, thì ra là đã có người mình thích rồi. Cậu nghe thấy không, lúc cô gái kia bị trẹo chân, huấn luyện Hàng đau lòng biết bao đấy.”

“Đúng vậy đúng vậy, nghe nói huấn luyện Hàng còn tức giận dạy dỗ lính gác một hồi lâu. Đúng là dọa người mà, này, Liêu Thịnh, cậu định giới thiệu người nào cho huấn luyện Hàng thế?”

“Chị của tôi. Các cậu nhìn tướng mạo của tôi một chút là biết ngay chị tôi cũng là một người đẹp ấy mà.”

“Aido Liêu Thịnh, cậu đừng nói nữa, chị cậu trông giống cậu thì chả trách được tại sao huấn luyện Hàng lại không đồng ý, lấy về nhà để trừ tà à. Ha ha!”

“Thằng nhóc con, tôi đánh chết cậu!!”

“Liêu Thịnh!” Phía sau truyền đến tiếng quát lớn khiến Liêu Thịnh thu hồi nắm đấm của mình lại. Cậu nhìn sang, Hồ Đối Đối đang đi đến đây: “Làm gì vậy? Nói chuyện không được hay sao mà phải động thủ, nói gì cũng đừng tức giận vậy chứ.”

“Huấn luyện Hồ, chúng tôi đang nói chuyện Liêu Thịnh giới thiệu bạn gái cho huấn luyện Hàng, bảo là chị của Liêu Thịnh giống cậu ấy như vậy thì lấy về nhà trừ tà à.”

“Ha ha!” Hồ Đối Đối vỗ đầu Liêu Thịnh một cái: “Cậu giới thiệu bạn gái cho huấn luyện Hàng à. Huấn luyện Hàng đã có bạn gái rồi, này, các cậu đừng nói vậy, bạn gái của huấn luyện Hàng cũng hơi giống Liêu Thịnh đấy.”

“Hả? Huấn luyện Hồ, anh nói tôi trông giống nữ thượng úy kia sao?”

“Nữ thượng úy gì?”

“Chính là bạn gái của huấn luyện Hàng đấy. Nữ thượng úy họ Miêu.”

“Đừng nói bậy!” Hồ Đối Đối kéo tai Liêu Thịnh: “Ai bảo nữ thượng úy Miêu đó là bạn gái huấn luyện Hàng vậy.”

“Aida huấn luyện Hàng, lỗ tai! Tân binh đã truyền chuyện này khắp nơi rồi, anh tự đi hỏi thăm đi.”

Hồ Đối Đối nhanh chóng buông lỗ tai Liêu Thịnh ra rồi đến thao trường. Liêu Thịnh mắng nhiếc rồi sờ lỗ tai của mình, lớn tiếng nói: “Aida, không phải chỉ là bạn gái thôi sao, có gì mà ngại thừa nhận thế. Mọi người đều trưởng thành cả rồi, còn giấu giếm mối quan hệ làm gì. Aida, lỗ tai của tôi!”

Bởi vì mấy câu nói của Liêu Thịnh, lúc Hồ Đối Đối tìm thấy Hàng Chính, anh cũng không biết mình đã trở thành nam chính của câu chuyện. Hồ Đối Đối nhìn Hàng Chính đang dựa vào tường, cuống cuồng nói: “Đội trưởng, anh biết mình nổi tiếng rồi không?”

“Tôi vẫn luôn nổi danh trong đám tân binh mà, nói tôi có thể bắn chết con chim từ khoảng cách km. Ha ha, vừa nhắc tới tôi lại thấy mắc cười, tôi là kính viễn vọng chắc?”

“Không phải. Đội trưởng, anh đã làm gì vậy? Sao tất cả mọi người đều bảo chủ nhiệm Miêu là bạn gái của anh thế?”

“Cái gì?” Hàng Chính đi xuống, đứng dậy phủi bụi trên chiếc găng tay: “Cậu nói cái gì?”

“Nói chủ nhiệm Miêu là bạn gái của anh.”

“Hôm nay tôi chỉ bế Mị Hân đến đội y tế một chuyến thôi mà đã thành bạn gái của tôi rồi. Ngày khác tôi bế cậu về ký túc xá thì có phải cậu cũng thành bạn trai tôi không, nói bậy cái gì thế.” Hàng Chính nói xong rồi dựa vào tường trồng cây chuối tiếp: “Hồ tổng, mấy tin nhảm này sẽ tự biến mất thôi nên không cần quá lo lắng, hai ngày sau là tốt rồi.”

Nếu nhân vật chính là Hàng Chính đây không để ý đến chuyện này như vậy thì Hồ Đối Đối cảm thấy người ngoài như mình cũng không cần phải chen vào. Thế nhưng trước khi rời đi, đột nhiên anh ta nghĩ tới một việc.

“Đội trưởng, anh có phát hiện trông Liêu Thịnh hơi giống một người không?”

“Giống ai chứ?”

“Nam Nam.”

“Cậu nói vậy mới thấy, Liêu Thịnh giảo hoạt y hệt Nam Nam.” Trong đầu Hàng Chính hiện ra dáng vẻ của Tô Nam, đúng vậy thật, nhưng trừ cái này ra thì cũng không giống gì nữa.

Hồ Đối Đối nghe Hàng Chính nói vậy cũng thấy cậu ta giảo hoạt y hệt Nam Nam, trừ cái này ra, hình như còn có gì đó giống nhau nữa nhưng anh ta không nói được.

“Đội trưởng, em đi đây.” Hồ Đối Đối gật đầu rồi lẩm bẩm nói: “Còn chỗ nào nữa nhỉ?”

“Hổ tổng, sao anh còn ở đây, tập hợp, nhanh nhanh lên!”

“À à, tới đây!”

“Cái gì? Mẹ với bố con đến thành phố H rồi sao?”

“Đúng vậy Nam Nam, bố mẹ định ở chỗ con hai ngày. Con nói cho mẹ biết địa chỉ đi, mẹ với bố sẽ đến.”

Đây đúng là, cực sốc, tin tức dữ dội mà!!!

Sau khi tốt nghiệp, Tô Nam không có công việc, người nhà cũng không biết chuyện này. Liêu Hữu Vi và Tư Anh vẫn cho rằng con gái bảo bối nhà mình đang làm cho đài truyền hình nổi tiếng nào đó ở thành phố H. Mỗi tháng còn gửi tiền cho bọn họ, nhưng điều bọn họ không biết là số tiền ấy đều là do cô kiếm được từ việc làm nhân viên nhà hàng. Trong thế giới quan của Tô Nam, chỉ cần có thể kiếm ra tiền thì công việc đó đều đáng gọi là công việc tốt. Thế nhưng, cô thật sự rầu muốn chết, làm thế nào chứ? Cũng không thể không cho bố mẹ đến đây được, Tô Nam ôm trái tim đã chết của mình, gửi địa chỉ cho Tư Anh.

À! Còn một việc nữa, nhà ở, giải thích cái nhà này như thế nào?

Hay là nói đây là nhà của bạn trai?

Chuyện gì xảy ra vậy chứ! Nếu Tô Nam nói với Tư Anh và Liêu Hữu Vi rằng bạn trai mình là quân nhân, hơn nữa còn làm trong quân đội đặc chủng, bọn họ sẽ đồng ý sao? Tô Nam cảm thấy đầu mình như to ra rồi, aida, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi, thực sự quá lúng túng, trước tiên đối phó chuyện công việc đã.

Buổi tối, lúc tan làm Tô Nam gọi điện cho mẹ nói mình đã xong việc, hỏi khi nào bọn họ đến. Mẹ Tô Nam nói mình đang đi chợ mua thức ăn, lập tức đến ngay, bảo cô ở nhà chờ một chút.

Tô Nam cảm thấy có rất nhiều chuyện không giải thích cũng không được, nhưng phải làm sao đây, thời điểm nên giải thích thì phải giải thích thôi. Tô Nam đi đi lại lại trong nhà, trong đầu không có chút ý tưởng gì, cứ suy nghĩ mãi. Khi chuông cửa chống trộm vang lên, Tô Nam giật mình. Cô chạy ra mở cửa, bố mẹ mà cô đã lâu không gặp đang đứng bên ngoài.

“Nam Nam.” Tư Anh mang theo rất nhiều rau củ, dịu dàng cười với cô: “Nhanh lên! Tìm cho mẹ một đôi dép, mẹ làm chút đồ ăn con thích.”

“Vâng. Mẹ, mẹ nghỉ một lát đã, không vội.” Tô Nam nhận lấy rau củ trong tay Tư Anh, lúc chuẩn bị đi vào nhà, đột nhiên một giọng nam ở sau vang lên: “Vợ à, bà xem địa vị của bà trong lòng con gái lại tăng vụt lên rồi. Ông già chết tiệt này không được người ta yêu thích rồi.”

“Aida! Bố! Bố nói cái gì đó? Bố vẫn luôn là người Nam Nam thích nhất.” Tô Nam buông rau củ trong tay, sau đó xoay người khoác tay Liêu Hữu Vi: “Sao hai người lại đột nhiên tới vậy, có phải đến thăm Tiểu Thịnh không? Con đã nói với bố mẹ rồi, con đã hỏi thăm cả rồi, Tiểu Thịnh rất tốt, biểu hiện không tồi.”

“Đúng vậy! Vẫn là con gái của bố thông minh, Tiểu Thịnh rất tốt, mấy huấn luyện viên đó cũng không tệ.” Vừa nhắc tới huấn luyện viên, Liêu Hữu Vi đột nhiên thấy rất tức giận, nói: “Còn có một tên nhóc hỗn láo nữa, làm bố tức chết rồi.”

“Sao vậy ạ?” Tô Nam dẫn Liêu Hữu Vi ngồi xuống ghế salon, còn mình thì đi sang bên cạnh để rót nước: “Còn có thể khiến bố con tức giận như vậy, bố nói đi có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Còn không phải là do tên nhóc kia, aida, không nên nhắc tới nữa. Nam Nam, bố hỏi con tiền thuê nhà một tháng bao nhiêu thế, cũng rất ổn đấy. Có phải đắt lắm không, có cần bố giúp đỡ gì không?”

“Dạ? Không cần đâu, căn nhà này là do người ta cho con mượn.”

“Aida ai vậy? Có quan hệ tốt với Nam Nam nhà chúng ta như thế.”

“Ông Liêu, ông Liêu, nhanh tới giúp tôi một chút.” Tư Anh ở trong phòng bếp gọi Liêu Hữu Vi một tiếng, ông lập tức chạy đến. Bốn chữ “Bạn trai của con” nghẹn trong cổ họng cô, cuối cùng hóa thành thở dài.

Trước hết cứ vậy đã.

Tô Nam nghĩ vậy.

Nước tương trong nhà không còn bao nhiêu, Tô Nam đến nhà bếp nhìn một chút rồi nói với Tư Anh cô sẽ xuống lầu mua. Tư Anh dặn dò cô chú ý an toàn rồi tiếp tục làm đồ ăn. Khoảng thời gian đi xuống lầu mua đồ ăn này, một chuyện mà cô hoàn toàn không ngờ đến đã xảy ra.

Truyện Chữ Hay