Edit & Beta: Hann
Nếu nắng ấm mùa đông có thể kéo dài liên tục đến Tết thì chắc chắn năm tới sẽ là một năm vô cùng nóng bức.
Cả người của Tô Nam chui vào trong chăn ấm, cô nhìn ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ rồi rọi xuống từng mảng lốm đốm trên sàn nhà. Cuộc sống không có Hàng Chính, cô biết mình đã dũng cảm hơn, luôn dùng hết tất cả những nhiệt huyết của mình để sống. Bởi vì cô không chắc, có lẽ vào một ngày nắng đẹp nào đó, Hàng Chính sẽ đứng trước mặt của cô, mang theo bầu không khí lành lạnh rồi cong môi khẽ cười với cô, sau đó nói rằng
… Nam Nam, anh đã về rồi.
Tuy vẫn chưa kết thúc kỳ nghỉ nhưng Tô Nam vẫn quyết định đi làm trước một ngày. Trước khi đi, cô đến cục cảnh sát nơi Cố Quyền Đông đang công tác một chút nhưng lại nghe nói rằng kỳ nghỉ của anh ta vẫn chưa kết thúc nên anh ta chưa đến blah blah. Lúc đầu cô muốn hỏi Cố Quyền Đông một chút, xem xem anh ta có cần cô giới thiệu bạn gái nữa không. Nếu cần thì tất nhiên cô sẽ không ngại làm bà mai, giới thiệu Cốc Vũ cho anh ta một chút. Nếu bây giờ Cố Quyền Đông không có ở đây thì cô cũng đành tạm thời gác chuyện này sang một bên vậy.
Nhà hàng bán thức ăn nhanh vẫn buôn bán tốt như trước, Tô Nam đẩy cửa đi vào, cô tháo khăn quàng cổ của mình rồi đến chỗ chị quản lý nhà hàng để chào hỏi. Tô Nam cười híp mắt nói: “Là em đây.”
“Nam Nam?” Chị quản lý cầm thực đơn đi đến: “Em đã về rồi sao?”
“Dạ. Trước ngày đi làm lại, thế nào? Không ngờ đến phải không.”
“Ừ, vừa hay hôm nay trong nhà hàng cũng hơi bận.” Chị quản lý cười tươi như hoa nở, cô ấy nhét thực đơn vào tay Tô Nam rồi nói: “Cố gắng làm việc nha!! Cố lên Nam Nam.”
Tô Nam hoàn toàn chưa phản ứng kịp thì đã bị giao việc cho. Lúc đầu cô còn tưởng có thể được biểu dương chút gì đó, sự thật là… Vì lý do an toàn, cô lặng lẽ đến bên cạnh chị quản lý rồi hỏi: “Chị, ông chủ của nhà hàng chúng ta tên là gì, có phải tên Lưu Hải Nhân không?”
Chị quản lý sờ trán Tô Nam rồi nghi ngờ nói: “Cô nhóc này, sao lại đặt tên loạn xạ cho ông chủ chúng ta thế, ông chủ chúng ta tên là…”
Khi nói đến đây, cửa lớn của nhà hàng bị đẩy ra, một người đàn ông mặc áo khoác tiến vào. Người đàn ông đeo balo leo núi, ngoại hình khá ưu nhìn, người đàn ông tùy tiện ngồi vào một vị trí, uống ly nước nóng rồi lấy ra một cuốn vở trong balo leo núi ra, không biết là đang nhìn cái gì. Chị quản lý đẩy cô một cái, nói: “Em xem, đây chính là ông chủ của chúng ta.”
“Có thể cho tôi mượn hai tờ khăn giấy không?”
“À, vậy cô còn nhớ.”
“Được, tôi tên Cận Thần, lần sau gặp được cô thì tôi nhất định sẽ trả lại khăn cho cô.”
…
“Cận Thần!”
“A… Sao em biết ông chủ chúng ta tên Cận Thần?” Chị quản lý cảm thấy kỳ lạ nhưng lúc này, Cận Thần đã vẫy tay hô: “Quản lý, mời cô đến đây một chút.”
Tô Nam nhìn thấy Cận Thần dời mắt sang bên này nên cô phản xạ có điều kiện, quay lưng lại rồi vội vàng đi về phía phòng bếp.
Cận Thần tìm quản lý để hỏi chuyện xin nghỉ của Tô Nam. Chị quản lý bảo cô đã về trả phép rồi, anh ta tùy tiện hỏi lý do xin nghỉ của cô, sau đó bảo chị quản lý gọi cô sang đây. Anh ta muốn gặp cô một lần.
“Nam Nam, ông chủ tìm em.”
Sáu chữ này trực tiếp ập xuống đầu cô.
Làm sao bây giờ? Nhắm mắt làm ngơ sao!!
Trước hết, cô vẫn nên ngụy trang một chút. Cô mượn kính mắt không tròng của Cốc Vũ rồi vui vẻ đeo lên. Nếu cô biết mọi hành động của mình có thể mang đến nhiều phiền toái cho cuộc sống sau này như vậy thì cô nhất định sẽ không làm như vậy. Thế nhưng đây đã là chuyện của sau này rồi, lời đã nói không rút lại được.
Tô Nam ra vẻ hiên ngang lẫm liệt đi đến trước mặt Cận Thần, nói: “Chào anh, ông chủ.”
Cận Thần không ngẩng đầu, anh ta chỉ dùng cây bút trong tay mình chỉ vào ghế đối diện rồi nói: “Ngồi đi.”
Aiza, ông chủ cũng khách sáo thật.
Thế nhưng Tô Nam vẫn không chút khách khí ngồi xuống đối diện Cận Thần. Trong nháy mắt cô ngồi xuống đó, Cận Thần ngẩng đầu lên. Vào phút giây ấy, Tô Nam nhìn thấy biểu cảm cứ như đang biến hóa trên gương mặt anh ta…
Thờ ơ, nghi hoặc, quan sát, nhíu mày, biểu cảm hòa hoãn hơn, cuối cùng là nở nụ cười.
“Là cô à.”
“?”
“Cô cảm thấy dựa vào đâu mà phải cho tôi thứ quý giá như vậy, bởi vì cô không muốn chấp nhận tôi. Còn tôi, tôi cản trở cô ngắm trai đẹp rồi.”
Eo ơi!!!!!!
Thế mà lại là cái người tiếp cận cô ở Lệ Giang đó!!!
Cận Thần!! Thảo nào lại quen tai như vậy. Không phải tên trên tấm danh thiếp kia chính là Cận Thần sao!!!
Nhưng vào lúc này, Tô Nam dự định liều chết không thừa nhận, trong lúc cô đang giả ngốc…
“Anh nói cái gì vậy? Tôi không hiểu.”
“Không hiểu sao?” Anh ta nhíu mày với cô, sau đó nghiêng người về hướng cô một chút rồi thấp giọng nói: “Chơi chiêu xin nghỉ bệnh để ra ngoài du lịch với chồng, tôi có lý do để đuổi việc cô đấy.”
Đê tiện hèn hạ!!
Nhưng mà Tô Nam vẫn rất biết cách xem xét tình hình: “À! Ha ha, tôi nhớ ra rồi anh Cận, con người tôi có tật hay quên. Còn nữa anh Cận, tôi chưa kết hôn mà, đó là bạn trai của tôi, đương nhiên anh cũng có thể gọi anh ấy là chồng tương lai của tôi.”
Cận Thần nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Nam, cảm thấy cô rất thú vị, cực kỳ giống người trong trí nhớ của anh ta.
Lông mi cong cong, lúc nở nụ cười trông rất ấm áp.
Chỉ là dường như cô gái trước mắt này mang đến cảm giác dũng cảm và kiên cường hơn.
Có lẽ vì bản thân anh ta hơi mất tập trung nên cô gái Tô Nam ở đối diệ vỗ bàn một cái rồi nói: “Anh Cận, anh còn có chuyện gì sao. Nếu không thì tôi đi làm việc đây.”
“À. Xin lỗi. Đột nhiên tôi nghĩ tới một chuyện. Cô đi đi.” Cận Thần cười ôn hòa với cô nhưng không biết vì sao, Tô Nam luôn cảm thấy lúc Cận Thần nhìn mình, anh ta cứ như đang nhìn một người khác vậy.
Tô Nam đứng dậy, điện thoại trong túi áo bắt đầu rung lên. Cô nhìn số điện thoại gọi đến, là số của nhà cô. Sau khi nhận điện thoại, tiếng khóc nức nở của mẹ Tô Nam từ trong điện thoại truyền đến.
“Nam Nam, mẹ muốn ly hôn với bố con!!”
“Thì sao ạ?” Cô đã sớm không còn thấy lạ lẫm gì với mấy chuyện kiểu này nữa rồi. Quanh năm suốt tháng ngày thì có tới ngày là mẹ cô bảo muốn ly hôn với bố cô rồi. Vậy nên, cô đã sớm miễn dịch với lời nói này.
Mẹ Tô dùng sức hít mũi một cái: “Lần này mẹ nói thật, con có biết bố con làm gì không? Bố con gạt mẹ rồi cho em trai con đi lính rồi!!”
“Liêu Thịnh nhập ngũ rồi sao??” Tin tức này mới là thứ làm cô khiếp sợ không thôi: “Bố con cho Liêu Thịnh đi làm lính rồi?”
“Đúng vậy!! Hơn nữa còn là lừa mẹ để đưa đi!! Đúng lúc trường đại học của em trai con tuyển binh, kết quả bố con không nói gì với mẹ mà đã cho Tiểu Thịnh đi làm lính rồi.”
Tô Nam bội phục không thôi đối với hành động của bố mình. Nhiều năm như vậy, bố cô luôn nói gì nghe nấy với mẹ. Bây giờ lại có thể gạt mẹ cô đưa em trai vào quân đội. Nhờ vậy mới thấy được tình yêu của bố cô dành cho quân đội lớn nhường nào, khó mà tả bằng lời được.
“Mẹ, không phải mẹ không biết sau khi xuất ngũ, bố vẫn luôn muốn cho Tiểu Thịnh nhập ngũ rèn luyện một chút. Nhưng mà mẹ không muốn Tiểu Thịnh đi chịu khổ, chuyện này có lẽ là ý muốn của nó. Nếu đó là ý muốn của nó thì không sao, cứ đi rèn luyện một chút, hai năm rồi về.”
Nói xong đoạn văn này, cô nghe thấy âm thanh của ông Liêu Hữu Vi ở đầu dây bên kia truyền đến.
“Em xem, chỉ có con gái hiểu anh.”
“Đồng chí Liêu Hữu Vi, tốt nhất bố nên khuyên nhủ mẹ con đi, giao cho bố.”
Sau khi cúp điện thoại, cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng bận tâm. Đứa em trai này của cô được cưng chiều trong lòng bàn tay mà lớn lên. Chuyện cậu vào quân đội lần này khiến cô thấy rất lo lắng. Lúc rảnh gọi điện hỏi thăm Hàng Chính chút vậy, xem xem có thể hỏi han tình hình của Liêu Thịnh không.