Edit & Beta: Hann
Ba của Tô Nam họ Liêu?
Cố Quyền Đông không kịp phản ứng lại, sao anh ta biết là họ Liêu được?
Anh ta đứng đó cảm thấy hơi xấu hổ nhưng ba Tô Nam hào sảng cười rồi vỗ vai anh ta, nói: “Chú với mẹ Nam Nam mới kết hôn sau này.”
“À… Là như thế ạ, thật ngại quá chú Liêu. Con là Cố Quyền Đông, bạn tốt của Nam Nam.”
“Bạn tốt…” Ba Tô Nam cười tươi như đang nở hoa: “Da mặt của thanh niên các con đúng là mỏng mà. Nhưng nói đi thì phải nói lại, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với mặt của Nam Nam nhà chú vậy?”
“Ba, con đã nói là lúc làm việc không cẩn thận bị thương rồi mà, ba không tin cũng được!” Tô Nam xách vali vào bên trong, “Rầm” một tiếng rồi đóng cửa phòng lại.
Mẹ Tô Nam dùng sức đẩy ba cô một cái: “Anh xem anh đi, khó khăn lắm con mới về nhà một chuyến mà anh hỏi mấy vấn đề đó làm gì? Anh còn không biết tính cách của Nam Nam sao? Nếu như có lời muốn nói thì con bé nhất định sẽ nói cho chúng ta, anh xem lại anh đi!”
Mẹ Tô Nam cũng chẳng vui vẻ gì đi vào phòng, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
“Đồng chí Hữu Vi, chúng ta không thể trêu vào hai tổ tông này được!” Thanh niên trẻ tuổi mới vừa bị ba Tô Nam kéo đang ngồi trên salon gặm táo. Cố Quyền Đông quan sát người đàn ông trẻ tuổi này một lượt, tướng mạo cực kỳ giống Tô Nam. Thế nhưng so Tô Nam, vì là con trai nên cậu càng có khí thế hơn, góc cạnh cũng sắc sảo hơn, đặc biệt là đôi mắt giống cô như đúc ấy, lúc cười lên luôn tỏa sáng như ánh mặt trời. Người đàn ông đang gặm táo cảm nhận được ánh mắt quan sát của Cố Quyền Đông. Vậy nên cậu nhìn lại về phía anh ta, thấy được nụ cười mỉm khá thân thiết của Cố Quyền Đông.
“Anh ăn táo không?” Người đàn ông trẻ tuổi ném một trái táo đỏ đến chỗ Cố Quyền Đông: “Em tên Liêu Thịnh, đương nhiên em càng thích anh gọi là Tô Thịnh hơn.”
“Tên oắt con này, từ nhỏ đã ồn ào muốn cùng họ với chị nó.” Liêu Hữu Vi cười ha hả: “Được rồi, hai người cứ nói chuyện đi, Tiểu Cố này, tới nhà chú thì đừng khách sáo gì, cứ coi như đây là nhà mình. Aido, chú phải đi đánh bài, được rồi Tiểu Thịnh, lát nữa hỏi chị con hôm nay muốn ăn gì rồi gọi điện thoại cho ba để ba đi mua.”
Tô Thịnh làm động tác “Ok” với Liêu Hữu Vi, Cố Quyền Đông ngồi trên ghế vuốt vuốt quả táo Tô Thịnh đưa cho mình, hỏi: “Cậu và Nma Nam không phải chị em ruột sao?”
“Coi là vậy đi, nhưng dù sao giờ cũng cùng một mẹ, hơn nữa chị ấy đối xử với em rất tốt.” Tô Thịnh gặm quả táo, nói năng có chút không rõ lắm: “Đại ca, anh tên gì thế?”
“Cố Quyền Đông.”
Tô Thịnh gật đầu đáp: “Em biết rồi.”
Bày trí trong phòng vẫn giống như lúc cô rời đi, không thay đổi chút nào.
Từ lúc tốt nghiệp đại học ở thành phố S rồi đi làm, cô không trở về nhà lần nào. Cô chỉ gửi tiền về gia đình sau khi nhận được tiền lương mà thôi. Tuy Liêu Hữu Vi nói rằng không cần cô gửi tiền về cho gia đình, cô ngoài miệng đồng ý nhưng mỗi tháng, thẻ ngân hàng của nhà cô đều sẽ nhiều lên mấy trăm tệ. Tô Nam biết có thể cô không cho nhà mình nhiều tiền, nhưng dù ít tiền thì đó cũng là tấm lòng thành của cô.
Mà em trai Liêu Thịnh của Tô Nam, là con của mẹ Tô Nam và Liêu Hữu Vi sau khi kết hôn. Mấy tháng sau khi Tô Nam ra đời, ba ruột của cô qua đời vì sự cố. Lúc ba tuổi, mẹ Tô Nam đã dẫn theo cô đi bước nữa với Liêu Hữu Vi. Ông đối xử với cô vô cùng tốt, lúc đi học, mỗi lần họp phụ huynh cho cô, mọi người đều gọi ông là ông Tô nhưng ông cũng chẳng mảy may để ý dù chỉ một chút, còn cười ha hả nói tôi là ba Tô Nam đây. Vậy nên cô vẫn luôn đối xử với Liêu Hữu Vi như ba ruột của mình.
Sau khi Liêu Thịnh ra đời, Tô Nam đối xử rất tốt với người em trai nhỏ hơn bốn tuổi cùng mẹ khác cha này vô cùng tốt, Liêu Thịnh cũng rất mến người chị này. Khi biết chị mình họ Tô nhưng bản thân cậu lại mang họ Liêu, cậu cảm thấy cực kỳ không vui, cứ đòi ba mình đổi tên thành Tô Thịnh. Tuy trên giấy tờ, cậu vẫn tên là Liêu Thịnh nhưng lúc giới thiệu mình với người khác, cậu luôn bảo mình tên Tô Thịnh. Liêu Hữu Vi cũng không để ý, ông bảo rằng mình chỉ là một ông già thô kệch nhưng cả đời này may mắn có hai đứa con rất tốt, ông chẳng còn gì để tiếc nuối nữa rồi.
Tô Nam đã ngưng dùng thẻ sim điện thoại hồi ở thành phố S, cô quyết tâm nói tạm biệt với cuộc sống đã đi qua, mặt của cô, trái tim của cô, linh hồn của cô, tất cả những gì thuộc về cô, đều phải nói tạm biệt với những gì đã từng.
Cô của quá khứ, có những ký ức cô không muốn phải đối mặt, cũng có những ánh dương cô muốn bỏ cũng buông bỏ không được.
Ảnh nền điện thoại di động của cô vẫn là tấm hình Hàng Chính rửa chén ở nhà ấy, đây là ánh dương mà cô không buông bỏ được nhất. Và người đàn ông đó, anh sẽ mãi là ánh mặt trời trong lòng Tô Nam.
Đối với Hàng Chính mà nói, Tô Nam lúc nào cũng là ánh sáng của anh.
Ánh sáng của anh đã cho anh một chuyến du lịch khó quên nhất, biến anh trở lại “Hàng Lão Oai” không đứng đắn lần nữa.
Ánh sáng của anh đã cho anh một lọn tóc, trở thành vòng dây đeo trên cổ tay, từng chút từng chút thắt chặt trái tim anh.
Ánh sáng của anh đã từng nói muốn dẫn anh về nhà, giới thiệu anh với ba mẹ và em trai mình. Trong gió rét ban đêm, cô vẫn chạy xuống lầu tiễn anh, mỉm cười nói Hàng Chính anh đừng tới đây, em sợ em sẽ thấy luyến tiếc.
Ánh sáng của anh từng vì anh mà giặt quần áo rồi nấu ăn, vì anh trang trí lại ngôi nhà, vì anh mà khóc lóc chạy khắp Đại Lý cổ thành chỉ bởi vì khi đó anh không ở bên cạnh cô.
Anh cũng đã nói với ánh sáng của đời mình rằng, chỉ cần em đứng yên tại chỗ, anh sẽ lập tức trở về tìm em.
Hàng Chính mang vòng dây và USB Tô Nam để lại về quân đội. Nói thật, anh rất tức giận, anh giận vì cô lại không tin tưởng mình đến thế. Lúc xảy ra chuyện, cô lại nghĩ đến việc trốn tránh đầu tiên thay vì chờ anh về cùng nhau giải quyết. Anh cũng giận vì cô không lời từ biệt, tự mình gánh chịu tất cả mọi chuyện. Anh cũng giận chính mình, giận vì bản thân không thể ở bên cạnh giúp cô che gió che mưa. Chiếc vòng trên cổ tay cứ như một que hàn khiến trái tim của anh nhói đau, anh rất muốn tháo nó xuống, mắt không thấy lòng tâm sẽ không phiền. Nhưng anh vẫn cảm thấy luyến tiếc gì đó, anh không nỡ tháo xuống, anh đã hứa với Tô Nam rằng chỉ cần cô còn ở bên cạnh anh một ngày thì cái vòng tay này vẫn sẽ luôn ở trên cổ tay của anh.
Nhưng hôm nay đột nhiên Hàng Chính phát hiện, dù bây giờ Tô Nam đã không còn ở bên cạnh mình, dù cho anh đã bị cô chia tay, cái vòng tay này, anh căn bản vẫn không nỡ tháo xuống. Anh không biết lúc tháo chiếc vòng bạc kia xuống, cô đã có tâm trạng như thế nào, có phải cũng giống như anh hay không, lòng đau như cắt.
Cảm giác lòng đau như cắt nảy sinh trong lòng này rất vi diệu, Hàng Chính vẫn luôn cho rằng câu này thật vô nghĩa. Anh là một quân nhân, chuyện khổ đau tổn thương gì mà chưa từng trải qua. Cho dù lòng anh có khó chịu đến mấy thì trái tim cũng khó bị đâm xuyên qua, cũng khó bị tổn thương, anh còn từng trải nghiệm cảm giác đau đớn do dao găm đâm vào đầu khớp xương nữa.
Nhưng hôm nay anh mới biết được bản thân đã hoàn toàn sai lầm, anh tình nguyện toàn thân mình đau nhức chứ không bằng lòng cảm giác trái tim mình dường như bị một bàn tay hung hăng bóp lấy rồi vặn khiến anh thấy chua xót đau nhức thế này, đại não bị kích thích, toàn thân bị kích thích, tổn thương trên người anh ngày một sâu hơn. Vết thương rồi sẽ khép lại vào một ngày nào đó, nhưng trong lòng tổn thương, trong lòng đau đớn, làm sao để lành được đây?
Làm sao, phải làm sao mới có thể khiến trái tim không phải đau như vậy?
Hàng Chính siết áo quần chỗ ngực rồi chậm rãi ngồi xổm dưới đất, lông mày của anh nhíu chặt lại. Trong khóe mắt ứa ra giọt lệ ấm áp, đó là nước mắt của một người đàn ông.
Là nước mắt của một người đàn ông xông pha chiến trường rồi bị thương nhưng vẫn có thể chịu đựng, nói rằng bản thân không đau.
Là nước mắt của một người đàn ông máu chảy như mồ hôi cũng không hề rơi lệ.
Anh nắm thật chặt những thứ mà ánh sáng của đời anh để lại cho anh, những thứ đã từng của cả hai.
Bờ biển Nhĩ Hải êm dịu tĩnh mịch.
Những câu nói đầy hứa hẹn bên trong tòa thành cổ của Đại Lý.
Phong cảnh ở Lệ Giang, còn có nếu kiếp sau vẫn có thể gặp lại em, anh sẽ ôm vào trong ngực thật chặt.
Mặt trời của anh, bây giờ anh đang rất muốn ôm em vào lòng, cùng em chống đỡ hết thảy những khổ đau trong lòng em, vì em giữ lấy bầu trời chỉ thuộc về cả hai.
Mấy ngày nay, phân đội Tinh Hỏa cứ như lâm đại dịch. Đội trưởng Hàng bình thường hay cầm cái loa lớn, ngồi trên bệ cửa sổ rồi hét toáng lên nay lại đi theo đám bọn họ huấn luyện suốt ba ngày trời. Mỗi ngày, bọn họ thường thức giấc lúc năm giờ rưỡi để bắt đầu huấn luyện hạng mục đầu tiên là chạy việt dã. Đội trưởng Hàng đều đúng năm giờ ôm đầy đủ võ trang trong tay, đứng dưới lầu chờ các vị phân đội Tinh Hỏa xuống chạy bộ. Đáng sợ đến nỗi ngày hôm sau, đám người Hồ Đối Đối đã phải dậy dọn dẹp lúc bốn giờ rưỡi rồi xuống lầu chờ Hàng Chính.
Vậy nên phân đội Tinh Hỏa vì sự xuất hiện của Hàng Chính, không biết đã biến thành bắt đầu huấn luyện chạy việt dã năm km từ bao giờ nữa. Mà Hồ tổng, người được mệnh danh là cao thủ đánh cận chiến cũng bị đội trưởng Hàng đá ngã lăn quay trên nền đất ba ngày trời. Trịnh Soái Trực được xưng là hai tay bắn súng, bách phát bách trúng cũng bị húc bay bởi đội trưởng Hàng liên tục nổ súng suốt ba ngày ròng rã.
Bình thường Trần Ngũ đều là người giúp Hàng Chính thu xếp dọn dẹp phòng ốc. Nhưng hôm nay lúc bước vào ký túc xá của anh, Trần Ngũ suýt chút nữa ngã bịch xuống đất, sạch sẽ thì không nói rồi, Hàng Chính dọn dẹp quả thật còn sạch sẽ ngăn nắp hơn anh ấy gấp trăm lần. Dù sao Trần Ngũ cũng là cá nhân gương mẫu trong việc dọn dẹp của quân đội, nhưng sau khi nhìn Hàng Chính dọn dẹp, Trần Ngũ cảm thấy cái danh cá nhân gương mẫu dọn dẹp này nên dành cho anh thì hơn.
Tố chất quân sự của Hàng Chính vốn rất mạnh, sau khi các vị của phân đội Tinh Hỏa huấn luyện xong, mấy vị đó thoạt nhìn trông kiểu vừa lười nhác lại vừa hay đòi hỏi, còn có đội trưởng Hàng bụng dạ đen tối với cái mặt đen xị thích biến mất không lý do nữa. Cái người mặt lạnh này nay lại không ngừng cản trở bọn họ bắn súng, đánh cận chiến, leo núi qua sông đột nhiên bùng nổ tố chất quân sự như vậy không còn là Hàng Chính mà bọn họ biết nữa, Hàng Chính lúc trước đáng yêu hơn nhiều.
Ngoại trừ Trần Ngũ ra thì mọi người không hề biết Hàng Chính ra sao, tại sao lại có sự thay đổi lớn đến như vậy. Thật ra Trần Ngũ cũng không biết quá rõ, chỉ là từ lần trước thấy anh uống say ở nhà và sự cố lúc lấy đồ trong ký túc xá của anh vào buổi tối, anh ấy thấy Hàng Chính đờ người ra trước màn hình máy tính, đôi mắt đỏ ngầu.
Phía sau Hàng Chính là gương thủy tinh có thể nhìn thấy được màn hình máy tính, Trần Ngũ nhìn vào gương thấy được trên màn hình là ảnh chụp chung của anh với Tô Nam, Tô Nam đang làm động tác bĩu môi hôn, còn bên cạnh là người đàn ông lạnh lùng đang nở nụ cười. Trước mắt Trần Ngũ là khuôn mặt lạnh lùng đang ngây người của Hàng Chính trở nên gầy guộc hơn, hốc mắt có chút lõm xuống sau khi huấn luyện mấy ngày mấy đêm.
Từ việc này xem ra, có lẽ tình cảm giữa Hàng Chính với Tô Nam đã xảy ra vấn đề gì rồi.
Trần Ngũ thể hiện sự quan tâm hỏi han anh một chút nhưng đội trưởng không cho anh ấy cơ hội này. Sau khi đưa đồ cho Trần Ngũ, Hàng Chính lập tức đá anh ấy ra khỏi ký túc xá, căn bản không hề cho anh ấy chút cơ hội nào.
Phương Cẩm Lôi đã nhìn thấy toàn bộ sự thay đổi của anh, sau khi len lén hỏi đám người Hồ Đối Đối về tình trạng của anh, Phương Cẩm Lôi cảm thấy mình cần tìm anh một chút.