Edit & Beta: Hann
“Ha ha… Được, được lắm. Cảnh sát sao? Lưu Hải Nhân tao không phải người dễ chọc vào, lo mà trốn đi, lần sau đừng để tao thấy mặt mày. Thế nhưng tao nói cho mày biết, mày đừng tưởng tao sợ, Lưu Hải Nhân tao sống gần ba mươi năm nay rồi còn chưa từng thấy sợ ai.”
Lưu Hải Nhân phun mấy câu nói đó xong rồi rời khỏi nhà hàng ngay, mọi người đang xem náo nhiệt cũng tản ra như chim muông. Tô Nam đứng phía sau Cố Quyền Đông, nhẹ nhàng thở dài rồi nói: “Cảm ơn anh.”
“Sao cô lại dây vào người như thế chứ?” Anh ta cúi đầu phủi mấy hạt bụi vốn chẳng tồn tại trên người mình: “Hình như đây không phải lần đầu anh ta bắt nạt cô.”
“Bình thường anh ta đều đến hô to gọi nhỏ, tôi vẫn còn nhịn được, nhưng hôm nay anh ta lại nói như vậy, tôi…” Cô không biết dùng từ ngữ nào để hình dung cho phải: “… Đây là lần đầu tiên.”
“Đổi công việc đi, hôm nay có tôi ở đây nhưng nếu tiếp tục như vậy nữa, nếu ngày nào đó cô thật sự bị bắt nạt thì tôi sẽ báo với đại ca một tiếng đấy.”
Tô Nam gật đầu một cái, bảo tôi biết rồi.
Cố Quyền Đông nói không sai, may là hôm nay có anh ta ở đây, nếu không thì cô thực sự sẽ bị người khác giẫm đạp lên để làm nhục rồi. Cô cũng biết trên đời này, nếu đã lựa chọn công việc nào rồi thì tất nhiên phải chấp nhận chịu đựng những khó khăn vất vả mà công việc ấy mang đến. Nhưng có loại đau khổ nào mà Tô Nam sợ nữa đâu, cô chỉ hy vọng duy nhất một điều rằng mình nhận được sự tôn trọng tối thiểu. Nếu ngay cả điều này cũng không có được thì cô cho rằng, cô cũng chẳng cần ở lại nơi này làm gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, Tô Nam nói với chị quản lý rằng mình muốn nghỉ việc.
Chị quản lý nhà hàng cũng biết chuyện Lưu Hải Nhân nói những lời kiêu ngạo với Tô Nam, người khác rời đi thì chị ấy không còn cách nào quyết định được. Chị ấy chỉ bảo cô hãy ở lại làm một tuần, đợi chị ấy tìm được người nhận việc của cô rồi thì cô hẵng rời đi sau.
Tô Nam suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Tuy đôi khi chị quản lý rất nghiêm túc nhưng vẫn đối đãi với bọn họ rất tốt. Dù cho công việc ở nhà hàng rất khổ cực, mệt đến chết đi được nhưng cô vẫn phải kiếm tiền để nuôi sống bản thân như trước. Kết quả mặc dù đã từ chức nhưng công việc mấy ngày nay, Tô Nam vẫn yên lặng làm hết.
“Nam Nam, chú cảnh sát ngày hôm đó đẹp trai thật.” Vào ngày nọ khi nhà hàng chuẩn bị đóng cửa, Cốc Vũ thu dọn phòng bếp xong rồi chạy đến sảnh lớn tìm Tô Nam nói chuyện phiếm: “Anh ấy tên gì thế?”
Chiến trận ngày hôm đó quá lớn, cô gái Cốc Vũ có tính nhiều chuyện đang xào rau tại phòng bếp đã ném cái nồi xuống rồi chạy đến sảnh xem náo nhiệt. Vừa hay cô ấy nhìn thấy Cố Quyền Đông đá Lưu Hải Nhân một cước ngã khỏi ghế. Nếu không phải lúc đó thời cơ không cho phép thì chắc chắn cô ấy sẽ vỗ tay khen hay rồi hô to ba tiếng: “Đẹp trai thật đẹp trai thật, chào anh, anh đẹp trai thật đấy!” Sau khi biết rõ nguyên nhân sự việc, Cốc Vũ giành sự khinh bỉ cực điểm cho Lưu Hải Nhân đó, cũng tuyên bố lần sau lúc anh ta gọi món, cô ấy nhất định sẽ đánh chết kẻ cặn bã không có tính người này, dám ức hiếp Nam Nam, không muốn sống nữa sao?
“Cố Quyền Đông.” Tô Nam dọn dẹp bàn ghế rồi đáp: “Cốc Vũ, có lẽ hai ngày nữa mình sẽ không đi làm, cậu phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Lúc rảnh rỗi thì liên lạc mình.”
“Nam Nam, mình biết chuyện cậu từ chức.” Khuôn mặt tươi cười của Cốc Vũ lập tức biến mất: “Mình không hy vọng cậu rời đi nhưng càng không mong cậu bị tên cặn bã đó bắt nạt. Nhưng may là chú cảnh sát kia đã giúp cậu giải quyết tên cặn bã đó, anh ta sẽ không quay lại đâu, nếu mấy ngày nay chú cảnh sát không đến khi chắc chắn cậu vẫn sẽ bị anh ta ức hiếp.”
“Lần sau mình hẹn anh ấy ra ngoài ăn một bữa cơm, đến lúc đó gọi cậu đi cùng, được không?” Tô Nam cười nhìn về phía gương mặt đột nhiên ửng đỏ của Cốc Vũ. Cô nhận được rất nhiều điều khi làm việc ở đây, điều đáng trân quý nhất chính là có được tình bạn với Cốc Vũ và Hàng Hi, những thứ này đều là bảo hiểm có giá trị cả đời.
“Tô Nam, em tới đây một chút.” Chị quản lý đi ra khỏi phòng, sau khi nhìn thấy Cốc Vũ, chị ấy rõ ràng có hơi sửng sốt một chút: “Cốc Vũ, em dọn dẹp một chút rồi tan làm đi, chị tìm Tô Nam có việc.”
Cốc Vũ gật đầu: “Mình đi trước đây, tạm biệt Nam Nam, tạm biệt chị quản lý.” Cốc Vũ vẫy tay với hai người rồi chạy đến phòng bếp thay quần áo.
Lúc thấy Cốc Vũ rời đi, chị quản lý đã thở dài một hơi rất rõ ràng. Cô cảm thấy có gì đó hơi là lạ, dù sao trong nhà hàng chỉ còn ba người bọn họ, mọi người đã tan làm từ sớm hết rồi. Ngày hôm nay Tô Nam vừa vặn ở lại sau cùng để giải quyết cho hết những công việc còn lại, nhưng từ trước đến nay chị quản lý rời đi khá sớm, không biết sao hôm nay chị ấy lại ở lại.
“Chị, chị có chuyện gì sao?”
“Nam Nam, chị muốn nhờ em một việc.” Chị quản lý để lộ vẻ mặt khó xử: “Em có thể đi xin lỗi vị họ Lưu đó được không?”
“Xin lỗi?” Tô Nam cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Chị, em tự cảm thấy mình không có lỗi gì.”
“Đúng vậy, em không sai, Nam Nam, chị biết em không sai. Nhưng Nam Nam, em có biết vị họ Lưu đó là ai không? Anh ấy là ông chủ của nhà hàng chúng ta, ngày hôm qua chị mới biết việc này. Nam Nam, nếu như em không xin lỗi thì công việc của chị cũng sẽ gặp khó khăn. Em biết chị còn con nhỏ, còn chưa tròn một tuổi nữa. Chị với bố nó đã ly hôn, trong nhà chị còn mỗi một mình chị làm việc kiếm tiền nuôi gia đình. Nam Nam, coi như chị cầu xin em, em đi nói xin lỗi đi, chị cũng cảm thấy rất áy náy.” Chị quản lý đau khổ cầu xin khiến Tô Nam thật sự cảm thấy khó khăn. Chị ấy thấy áy náy, nhưng lời xin lỗi của cô tính là gì? Đây không phải là cô tự biến mình thành người trong miệng của Lưu Hải Nhân đó hay sao?
Chị quản lý cảm nhận được rằng mình đang làm khó Tô Nam nên có chút không vui. Thế nhưng chị ấy không nói gì thêm, chỉ thở dài một hơi nói: “Quên đi Nam nam, chị không gây khó dễ cho em nữa. Em có thể giúp chị đi kiểm tra hàng trong kho một chút không, ngày mai em không cần ở lại tăng ca nữa.”
“Chị, xin lỗi.” Sau khi nói xong, cô cúi đầu đi vào kho, mang theo giấy bút để kiểm tra hàng trong đó.
Tô Nam biết mình nên giúp đỡ chị quản lý mới phải nhưng cô thực sự không muốn cúi đầu trước người đó. Cái này chính là việc giết địch ba nghìn tổn hại tám trăm mà, mặc dù cô không thông minh nhưng chút đạo lý này vẫn hiểu được.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Cốc Vũ mới rời đi, cô ấy cũng nhìn thấy chị quản lý thu dọn xong chuẩn bị tan làm.
“Chị, chị tan làm à? Nam Nam đâu?”
“À… Nam Nam à, cô ấy đã rời đi rồi. Được rồi, chị có việc đi trước, em nhớ khóa cửa kỹ vào.” Quản lý gấp gáp đưa chìa khóa cho Cốc Vũ, sau đó bỏ lại những lời nói ấy rồi rời đi. Mà Cốc Vũ cũng không cảm thấy có gì lạ, lúc chuẩn bị đóng cửa thì Cố Quyền Đông lái xe đến.
“Này người đẹp, có thấy Tô Nam đâu không?”
Oa!! Đẹp trai thật đấy!!
Trong lòng của Cốc Vũ đang chìm vào các loại mê trai…
“Người đẹp, thấy Tô Nam đâu không?” Cố Quyền Đông tưởng Cốc Vũ không trả lời mình là vì anh ta đang ở trong xe hỏi nên cô ấy không nghe thấy. Vậy nên anh ta xuống xe, đến trước mặt Cốc Vũ hỏi lần nữa.
“À… Hả… Nam Nam sao? Nam Nam đã đi trước rồi.”
“À~ đi rồi à, cảm ơn cô nhé người đẹp.” Nói xong, Cố Quyền Đông chuẩn bị lên xe rời đi thì lại nghe thấy cô gái phía sau cất tiếng hỏi.
“Tôi tên Cốc Vũ, anh tên gì thế?”
“Cố Quyền Đông. Quyền khoảnh đông phương Quyền Đông.”
Cốc Vũ hoàn toàn rơi vào bên trong câu nói Cố Quyền Đông, Quyền khoảnh đông phương Quyền Đông đó, còn chưa thoát ra được.
Tô Nam cầm giấy bút đang ở trong kho hàng với ánh sáng yếu ớt để kiểm tra hàng hóa. Đột nhiên có người đóng cửa kho hàng lại, còn khóa lại nữa.
Đột nhiên trong đầu cô thoáng qua thứ gì đó, thế nhưng không đợi suy nghĩ này của cô chợt lóe lên, một chiếc dao nhọn kề vào cổ khiến cô vô cùng run sợ.
“Ha ha… Mấy ngày nay không thấy tôi, có thấy nhớ tôi không hả? Người anh em của tôi từ ngày đầu tiên gặp em đã thấy nhớ em, luôn muốn nếm thử em rồi đấy? À, được rồi, tôi nói rồi, Lưu Hải Nhân tôi sống ba mươi năm nay còn chưa sợ ai bao giờ, thằng cảnh sát của em cũng vậy, ai cũng vậy. Chỉ cần là thứ Lưu Hải Nhân tôi thích thì nhất định phải tới tay tôi, ai chống cự, người đó chết.”