Edit & Beta: Hann
Lúc đầu, Tô Nam xin phép nghỉ là vì Hàng Chính. Nếu anh đã về quân đội rồi thì mấy ngày nghỉ còn dư lại đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Vậy nên sau ngày anh trở về quân đội, cô cũng xốc lại tinh thần, chuẩn bị phấn đấu tiếp vì tiền lương của mình. Cuộc sống một tuần qua của cô cũng rất tốt đẹp, cô ăn ngon ngủ khỏe, dáng vẻ cười rộ lên vẫn ấm áp như trước. Nhưng lúc cô trở lại nhà hàng bán thức ăn nhanh, chị quản lý vô cùng lo lắng ân cần bảo cô ngồi xuống rồi hỏi: “Nam Nam à, em có thấy tốt hơn chút nào không?”
“?” Cô cảm thấy hơi thắc mắc, hình như cô chẳng có vấn đề gì cả mà nhỉ. Nhưng nghĩ lại, lúc Hàng Chính xin nghỉ cho cô, anh thật sự đã cầm một giấy hẹn khám bệnh đến, bác sĩ ký tên là Mạnh Diệp. Nghĩ đến đây, cô nhìn chị quản lý rồi mỉm cười thật tươi: “Dạ, tốt hơn nhiều rồi nên em đi làm lại đây.”
“Vậy là tốt rồi.” Chị quản lý gật đầu: “Vậy em mau lên.”
Tô Nam gật đầu, sau đó tập trung vào cuộc sống bận rộn giống như trước. Một tuần lễ nghỉ phép vừa qua thật sự giống như một giấc mơ, cô cầm khăn lau bàn rồi nhìn ánh nắng chiếu rọi đầy nền đất bên ngoài cửa sổ, cảm thán cuộc sống bây giờ mới giống thật. Lúc yêu đương với Hàng Chính, cả hai dường như chẳng trải qua sóng to gió lớn gì, từ ngày đầu tiên ở bên nhau, Hàng Chính đã muốn kết hôn với cô rồi.
Điều này làm cô cảm thấy rất cảm động, dù sao trên mạng luôn nói rằng yêu đương không kết hôn đều là loại tình cảm đùa giỡn không thật lòng, cô cảm thấy, ước nguyện ban đầu của mỗi đoạn tình cảm đều là kết hôn. Trong quá trình đó tìm hiểu xem đối phương có thích hợp hay không, đến cuối cùng dần trở nên bình thường và quen thuộc, sau đó cứ bình thường nắm chặt tay nhau đi đến hôn nhân, bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng đôi khi sự bình thường ấy đã khiến nhiều cặp đôi lựa chọn buông tay, trở nên hững hờ, trở thành đã từng của đối phương.
Tô Nam không muốn Hàng Chính trở thành đã từng của mình, bởi vì anh là hiện tại của cô. Còn cô, cô rất coi trọng hiện tại.
“Nam Nam~” Cốc Vũ đội mũ đầu bếp, mang theo mùi khói dầu đi ra khỏi phòng bếp, hoạt bát nhảy lên lưng của Tô Nam. Cô gái Cốc Vũ này có vóc dáng thấp bé nhưng lại hơi bụ bẫm, còn có có tính cách nhiều chuyện hừng hực khí thế nữa. Cốc Vũ rất thích nhảy lên lưng của cô như thế này, sau đó nhìn thấy cô không chịu nổi sức nặng của mình nên lảo đảo về phía trước nhưng vẫn cõng cô ấy thật vững rồi nở một nụ cười hỏi: “Sao vậy?”
“Mình nhớ cậu lắm.” Cốc Vũ dựa vào lưng Tô Nam, dùng khuôn mặt cọ cọ gò má của cô. Sau đó đột nhiên cô ấy như nhớ đến cái gì đó, vội vội vàng vàng xuống khỏi lưng cô rồi cuống cuồng hỏi: “Nam Nam, cậu khỏi bệnh chưa?”
“Rồi.” Cô gật đầu: “Cậu thấy mình có giống đã khỏi chưa?”
“Giống rồi. Nhưng sao mình không cảm giác được rằng cậu bị bệnh vậy? Cậu giấu kỹ thật nha, thế mà cậu lại có chứng bệnh trầm cảm, lúc thấy lịch hẹn khám bệnh của cậu mình càng hoảng sợ hơn nhiều. Mình cảm thấy ai trong nhà hàng này có chứng bệnh trầm cảm cũng không kỳ lạ, nhưng mình không ngờ cậu lại mắc phải.”
Khuôn mặt của Cốc Vũ tỏ vẻ khó hiểu, nhưng sau đó lập tức nở nụ cười: “Nhưng mà đều tốt cả rồi, đáng chúc mừng. Được rồi được rồi Nam Nam, người tới xin nghỉ cho cậu là bạn trai của cậu phải không? Đẹp trai thật nha, cậu cũng không nói mình chuyện đã có bạn trai, bạn trai cậu tên gì thế? Đang làm gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Thích màu gì thế? Nhưng mà nhìn anh ấy thì chắc thích màu đen nhỉ. Mấy thứ này đều không quan trọng, hai người phát triển đến mức nào rồi? Ở bên nhau bao lâu rồi…”
Trong lúc Cốc Vũ đang nhiều chuyện không có dấu hiệu dừng lại, lúc Tô Nam cũng không biết nên trả lời như thế nào thì chị quản lý đang làm việc đi đến, thấy Cốc Vũ ở đó bay nhảy bèn xù lông tiến đến.
“Cốc Vũ em đang làm gì thế!! Sắp mở cửa rồi mà một đầu bếp như em đến sảnh lớn chạy loạn làm gì hả!! Làm xong việc ở phòng bếp chưa? Nếu lát nữa chị đi phòng bếp kiểm tra mà còn lộn xộn chưa xong thì chị nấu em lên ngay.”
Cốc Vũ vừa nói đã biết đã biết vừa bước một bước thành năm bước chạy về phòng bếp, còn Tô Nam thì phải đứng chịu trận.
“Tô Nam, em muốn lau mấy cái bàn này như vậy bao lâu nữa!! Sắp mở cửa rồi mà em còn không mau lên, chờ chị lau cho em hay sao? Nhanh lên một chút!”
“Dạ dạ, em biết rồi.” Tô Nam đáp lời, tăng tốc độ tay mình lên.
Cuộc sống thì nên như vậy.
Phong phú, bình thản, cảm giác như mình chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, trong lòng còn có một người để nhớ nhung.
Dường như như vậy rất tốt.
Nhưng mà sao anh lại bảo Mạnh Diệp viết lịch hẹn khám bệnh giả là trầm cảm chứ, Tô Nam cô trước giờ tung hoành ngang dọc như vậy, nhìn thế nào cũng chẳng thấy có bệnh trầm cảm, dù sao cô cũng có một cuộc sống tràn đầy năng lượng mà. Rất lâu về sau, cô mới biết được chuyện anh làm giả giấy hẹn khám bệnh trầm cảm không phải không có nguyên nhân. Thế nhưng nguyên nhân này cũng thiếu chuẩn bị quá rồi, chỉ bởi vì Mạnh Diệp là bác sĩ khoa tâm thần nên Hàng Chính bèn lợi dụng, bảo Mạnh Diệp làm giấy hẹn khám bệnh giả cho Tô Nam, rất khoái trá.
Đối với chuyện Hàng Chính tìm được Miêu Mị Hân, Lý Phục thấy rất biết ơn. Thế nhưng khi nghe nói những chuyện Miêu Mị Hân làm với Hàng Chính và thấy vết sẹo trên môi anh, Lý Phục vẫn cảm thấy có lỗi với anh và Tô Nam. Đặc biệt là Tô Nam, nhưng sau khi trải qua chuyện này, thái độ của Miêu Mị Hân đối với Lý Phục thay đổi độ. Tuy không thể nói là rất thân thiết nhưng vẫn khác hơn lúc đầu rất nhiều. Lý Phục nói xin lỗi với Miêu Mị Hân, sau đó coi như trong họa có phúc. Dù sao Lý phục vẫn cảm thấy mình vẫn còn cách xa Miêu Mị Hân rất nhiều.
“Đội trưởng, đại đội trưởng bảo anh tới phòng làm việc trả phép kìa.”
Trịnh Soái Trực vừa hay trở về từ chỗ Phương Cẩm Lôi do có chuyện, Hàng Chính đã trở về năm sáu ngày rồi nhưng vẫn không đi trả phép. Phương Cẩm Lôi biết anh đã trở về nhưng vẫn phải có trình tự một chút chứ. Lúc đang cắn bút chuẩn bị sửa lại tổng kết công tác một năm nay trong phòng làm việc, thời gian dài không cầm bút viết chữ, Hàng Chính cảm thấy lúc cầm bút lên, đầu óc của mình hoàn toàn trống rỗng. Anh vừa nghe Phương Cẩm Lôi muốn tìm mình thì lập tức ném bút xuống rồi gọi: “Tiểu Ngũ, viết đoạn đầu bảng tổng kết hàng năm cho tôi.”
“Đội trưởng, anh nói gì, em có bệnh điếc tai ngắt quãng.”
“Điếc tai ngắt quãng? Ha ha… Lát nữa trở về mà không viết xong đoạn đầu thật tốt thì tôi sẽ biến cậu thành tay tàn ngắt quãng.”
Lúc đến phòng làm việc của Phương Cẩm Lôi, anh ấy cũng đang cầm bút đau đầu vì tổng kết hàng năm.
“Báo cáo!”
“Cậu tới đúng lúc lắm, đến đây, viết đoạn mở đầu tổng kết hàng năm cho tôi với.”
“Đại đội trưởng, tôi đây không có tài văn chương, không được đâu.” Hàng Chính cười cười, liên tục lùi về sau nhưng đã bị Phương Cẩm Lôi kéo vai đến chỗ cái ghế: “Viết!”
Sau một tiếng đồng hồ, ly trà của Phương Cẩm Lôi đã pha quá nhiều lần nước đến nỗi không còn mùi vị rồi mà Hàng Chính chỉ mới viết đoạn mở đầu ngắn cũn có mỗi hai trăm chữ. Anh ấy nhìn một chút rồi nói: “Tính toán một chút, tôi cũng không dằn vặt câu. Do ngày nghỉ của cậu còn chưa kết thúc mà cậu lại trở về đấy.”
Hàng Chính nghe được lệnh đặc xá này, thở dài một hơi rồi bỏ bút xuống nói: “Lúc đầu ở Đại Lý đang yên đang lành nhưng lại bị Lý Phục gọi điện thoại trở về, nghĩ chút thì thấy trở về là tốt rồi. Khiến tôi thành con thiêu thân như vậy còn chưa đủ dọa người sao.”
“Chuyện này của Lý Phục tôi cũng ít nhiều biết một chút.” Phương Cẩm Ly ném cho Hàng Chính một cốc giấy để anh đi rót nước uống: “Nhưng suy cho cùng cũng là do cậu, nếu cậu nói rõ ràng với Miêu Mị Hân từ sớm thì cũng không có chuyện này rồi. Hơn nữa, cậu cũng biết tính khí của Miêu Mị Hân rồi, nói trắng ra chính là ở quân đội nhiều năm như vậy nên bị chúng ta chiều hư rồi.”
“Sao tôi lại không muốn giải thích rõ được, tôi vừa tìm được bạn gái, chưa kịp nói gì thì đã vậy. Nếu không phải bạn gái tôi rộng lượng thì lần gây chuyện này của Miêu Mị Hân rắc rối cho tôi rồi, anh nên quan tâm tôi thì hơn.”
“Bạn gái? Là cô gái tên Tô Nam kia sao?”
“Ừ.” Hàng Chính cười cười: “Là Tô Nam.”
Tô trong Tô Châu, Nam trong Trinh Nam.
Khi đó cô đã tự giới thiệu mình như vậy, đột nhiên dáng vẻ cô lấy tay viết lên bàn vào ngày lần đầu tiên cô nấu cơm hiện ra trước mắt anh.
Hàng Chính, là thế này phải không?
Đúng rồi, Hàng Chính. Chính là như vậy!