Edit & Beta: Hann
Tô Nam ôm hoài nghi trong lòng, gửi số thẻ ngân hàng cho Hàng Chính. Sau một tiếng, tin nhắn thông báo yên lặng nằm trong hộp tin của Tô Nam, cô ôm điện thoại di động, yên lặng đếm: “Cái gì, mười, trăm, ngàn… Vạn!!! ,!!!”
Tô Nam bị hoảng sợ sâu sắc, không lẽ lúc Hàng Chính chuyển tiền bị run tay nên nhập nhiều hơn một số không sao, đấy đấy!
Hàng Chính định bảo cô mua cái bàn ăn gì mà tốn nhiều tiền như vậy chứ, mua một cái tương tự không được sao hả! Đây chính là lãng phí tiền mà!
Không phải nói chứ mấy chú Giải phóng quân đều chăm chỉ, giản dị và tiết kiệm kiểu mẫu luôn sao! Một cái bàn ăn tệ là muốn làm gì chứ!
Tô Nam không ngừng mắng trách anh trong lòng, các loại năng lượng nhổ nước bọt như bùng nổ. Lúc Hàng Chính gọi điện thoại đến, Tô Nam trực tiếp nhổ nước bọt về phía điện thoại luôn…
“Anh nhiều tiền như thế đúng không! Cái bàn ăn gì mà tốn .! Anh nhiều tiền thì quyên góp cho mấy dự án Hy Vọng đi, không thì cứu giúp tôi cũng được đây này! Vứt nhiều tiền chỉ vì một cái bàn ăn để làm gì thế!!”
“Đã gửi cô , để mua bàn ăn rồi!” Hàng Chính không nói nên lời: “Trước kia không phải em mua thêm chén đũa, sofa nhỏ và một số đồ nội thất sao? Số tiền này tôi trả cho em, tôi nghĩ chừng này cũng đủ rồi. Bàn ăn ấy, em mua tương tự là được rồi, em tự xem rồi làm đi! Còn mấy cái như quyên tiền cho dự án Hy Vọng gì đó, tôi không có ý kiến, ngược lại đây là tiền của em, em muốn quyên góp cho ai thì quyên góp.”
“À… Ra là vậy.” Tô Nam nhìn lên trời: “Thật ra không cần phiền toái như vậy, mấy thứ kia cần thì mua thôi, còn chi trả cái gì chứ!”
“À, vậy đi, em giữ lại tiền mua bàn ăn, còn dư bao nhiêu thì chuyển lại.” Giọng điệu của Hàng Chính vô cùng nghiêm túc, không có ý đùa giỡn chút nào.
Đột nhiên cô cười ha ha hai tiếng: “Không phải ý đó mà, chuyển tới chuyển lui số tiền này làm gì cho phiền chứ, cũng không phải đang đánh cầu lông mà. Thiếu tá Hàng có lòng tốt thì tất nhiên tôi phải nhận, bàn ăn tôi tự biết xem để mua, anh còn có việc gì không? Nếu không còn gì thì tôi cúp máy đây, tạm biệt thiếu tá Hàng!”
Hàng Chính nghe âm thanh “Tút tút tút” truyền từ loa đến, cảm giác có chút dở khóc dở cười. Làm như anh thật sự bảo Tô Nam chuyển lại số tiền đó chắc, xem bộ dạng gấp gáp của cô kìa.
Sau khi bỏ điện thoại vào trong ngăn kéo, anh đứng bên cạnh cửa sổ, Trần Ngũ và Hồ Đối Đối đang luyện tập đánh tay không kịch liệt ở bên dưới.
Sau khi Tiểu Ngũ bị Hồ Đối Đối hoàn toàn nổi trội đánh ngã lần thứ ba, Hàng Chính rất bình tĩnh cầm loa phóng thanh, mở tối đa tiếng rồi quát với người dưới lầu: “Tiểu Ngũ cút vào thao trường chống đẩy một tay – hít đất một bên một trăm rưỡi cái. Hồ tổng cậu luyện tập cho Tiểu Ngũ thật tốt, Đại Soái!!”
Trịnh Soái Trực ban đầu đang ngồi trên cầu thang chơi đùa với Toma, vừa nghe tiếng Hàng Chính gọi, anh ta vội vàng chạy xuống, lớn tiếng trả lời: “Có!!”
Âm thanh của anh lại xuyên qua loa phóng thanh truyền đến bên dưới: “Đại Soái vs Hồ Đối Đối, action!”
Trịnh Soái Trực vẫn chưa tiêu hóa hoàn toàn lời nói của Hàng Chính thì đã thấy Hồ Đối Đối ở đối diện trực tiếp đá chéo vào mặt mình.
Phản ứng của cơ thể Trịnh Soái Trực còn nhanh hơn phản ứng của tư duy, anh ta nghiêng người tránh cú đá chéo của Hồ Đối Đối. Ngay sau đó dùng cùi chỏ trái tấn công, đánh Hồ Đối Đối vẫn chưa thu hết chân về ngã xuống đất.
“Chậc chậc chậc.” Hàng Chính đứng trên lầu sờ mũi xem cuộc chiến của hai người. Thiên tài đánh đối kháng như Hồ Đối Đối lại bị Đại Soái nửa mùa dùng một chiêu đánh ngã, xem ra Hồ Đối Đối tự tin quá mức với năng lực đánh nhau của mình rồi.
Vừa mới bắt đầu đã dùng chiêu đá chéo, tuy có thể một phát khống chế đối thủ, thế nhưng lỗ hổng vẫn còn nhiều lắm, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi sẽ bị đối phương nắm lấy sơ hở và đánh bại.
Tuy Tiểu Ngũ vừa mới bị Hồ Đối Đối đánh ngã ba lần, thế nhưng Tiểu Ngũ khá cẩn thận, hai người đánh cận chiến thêm mấy hiệp nhưng Hồ Đối Đối có thể nắm chuẩn sơ hở của Tiểu Ngũ, sau đó đánh ngã anh ấy xuống đất.
Nhưng Đại Soái luôn đội sổ trong đội khi đánh đối kháng, lúc này không thể không nói, là Hồ tổng khinh địch.
“Hồ Đối Đối, lăn đến thao trường cùng với Tiểu Ngũ. Những người khác về ký túc xá đổi trang bị, sinh tồn bên ngoài một ngày rưỡi, sáng sớm ngày mốt phải trở về. Nếu như trở về không đúng lúc thì không cần đến nhà tôi dùng bữa nữa. Không phải, là về sau không cần ăn cơm nữa. Hồ tổng và Tiểu Ngũ xuất phát cuối cùng, đến lúc đó anh Hứa Băng sẽ trực tiếp thả các cậu từ trên trời xuống rừng.” Hàng Chính tắt loa phóng thanh, trở về ký túc xá để thay đồng phục tác chiến, mang găng tay chiến đấu xong rồi đi xuống lầu.
Trong thao trường bên dưới chỉ có Hồ Đối Đối và Trần Ngũ một tay chống đẩy – hít đất trong cơn gió lạnh run người. Hàng Chính đứng dưới lầu một hồi, sau đó dựa vào tường trồng chuối.
Thoạt nhìn nền xi măng rất trơn nhẵn nhưng vẫn có vài hạt cát nhỏ, Hàng Chính đã mang găng tay chiến đấu nhưng vẫn cảm nhận rõ được mấy hạt cát nhỏ lộp cộp trong tay, càng không muốn nói đến cảm giác trong lòng của Hồ Đối Đối và Trần Ngũ khi phải một tay chống đẩy – hít đất ở thao trường đầy cát đó như thế nào.
Hàng Chính cũng biết mọi người đều cao thấp khác nhau, ai cũng có sở trường riêng của mình. Thế nhưng anh vẫn phạt Trần Ngũ tập chống đẩy hít đất vì anh ấy lại có thể bị Hồ Đối Đối đánh ngã ba lần, sơ hở của ba lần đều giống hệt nhau. Trần Ngũ không phát hiện ra, cũng không muốn nghĩ cách bù đắp lỗ hổng này.
Còn Hồ Đối Đối, anh phạt vì phát hiện anh ta quá khinh địch, đó là điều tối kỵ. Hậu quả của việc khinh địch rất nghiêm trọng, không thể lường được, nếu đây là ở trên chiến trường… Nói thật, ngay cả nghĩ Hàng Chính cũng không dám.
Lúc Hồ Đối Đối và Trần Ngũ chống đẩy hít đất xong, Hàng Chính ở bên cạnh đã đấm bao cát đến nỗi mồ hôi tuôn ra như mưa rồi. Cơ bắp vàng nhạt quấn vào nhau, Hàng Chính phi cước một phát rồi tiếp đất vững vàng, cầm lấy nước khoáng bên bậc thang, ngửa cổ uống hai ngụm, yết hầu chuyển động lên xuống.
Phần nước còn dư lại được anh dội lên đầu, những giọt nước vương trên mấy sợi tóc ngắn, Hàng Chính đã cởi áo khoác vứt sang một bên, trên người chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ.
Anh kéo vạt áo lên xoa nước trên mặt và đầu tóc của mình, vóc người cùng cơ bụng sáu múi hoàn mỹ không chê vào đâu được. Hàng Chính cởi áo ba lỗ khoác lên trên bờ vai, đứng nhìn Hồ tổng và Tiểu Ngũ một mạch chạy như điên vào ký túc xá, sau năm phút lại chạy một mạch chạy như điên lao đến, Hứa Băng hổn hển chạy phía sau.
“Hai cậu muốn tôi nói gì mới được đây! Đánh đối kháng mà lại để lộ trăm ngàn sơ hở, nếu tôi là Hàng Chính thì đã khiến hai người tức chết mới được, đi nhanh lên đi nhanh lên. Có muốn ngày mốt tới nhà Hàng Chính ăn cơm không…”
Ăn là chuyện lớn. Đến nhà đội trưởng Hàng ăn càng là chuyện lớn của chuyện lớn, sáng sớm ngày mốt, toàn bộ thành viên an toàn trở về, ai cũng mệt khủng khiếp nhưng vẫn phải chạy về ký túc xá thay quần áo ngủ bù, sau đó chờ đến xế chiều tới nhà đội trưởng Hàng ăn cơm.
Lúc này Tô Nam đang ở siêu thị mua thức ăn, mua một đống đồ khác nhau. Nào là sườn xào chua ngọt, gà KFC, thịt lợn hầm, thịt xào, rau xanh xào sợi khoai tây, rau xanh xào tôm bóc vỏ, trứng chiên cà chua… Tô Nam đếm trên đầu ngón tay những món cần xào, thuận tiện đếm số người đến nhà ăn cơm.
Anh Trần Ngũ, anh Hứa Băng, anh Trịnh Trực, anh Đối Đối còn có Hàng Chính, sáu người này cộng thêm chính Tô Nam nữa, thức ăn dành cho bảy người hơi khó khăn đây, nhưng thấy lần trước lúc ăn cơm, Hàng Chính căn bản không hề kén ăn, chắc hẳn anh em của anh cũng giống như vậy chăng.
Tô Nam xách theo túi lớn túi nhỏ, lúc về nhà chỉ mới hơn hai giờ. Cô ở nhà nấu cơm, lúc đang xử lý nguyên liệu nấu ăn, tiếng gõ cửa vang lên, cốc cốc cốc ba tiếng, rồi lại cốc cốc cốc ba tiếng nữa.
Trong trí nhớ của Tô Nam, chỉ có Hàng Chính mới gõ cửa như thế này. Cô rửa tay, chạy nhanh đến mở cửa, vừa mở vừa nói: “Sao sớm như vậy đã đến rồi…”
Hai người đang đứng ở ngoài cửa, một nam một nữ.
Người đàn ông khí thế, tự tin ngút trời. Người phụ nữ thì tư thế hiên ngang, sáng sủa xinh đẹp. Hai người đều mặc đồng phục quân đội, thoạt nhìn trông rất xứng đôi vừa lứa.
“Cô Tô, tôi nghe A Chính nói phải về nhà dùng cơm nên tôi cũng mặt dày đi theo, thêm đôi đũa cái chén thôi, cô Tô sẽ không để ý chứ.” Miêu Mị Hân cởi áo khoác quân đội ra, nháy mắt với Tô Nam một cái, trong mắt hiện lên ý cười.
Tô Nam nhận lấy áo khoác Miêu Mị Hân cởi ra, cười nói: “Hàng Chính đã không ngại, tôi còn ngại cái gì chứ? Hoan nghênh còn không kịp đây.”
Tô Nam treo áo khoác của Miêu Mị Hân lên giá áo quần, thấy áo khoác của Hàng Chính để trên sofa, cô cũng đến lấy treo trên móc giá treo áo quần giống như Miêu Mị Hân.
Cô bảo Miêu Mị Hân cứ tùy ý ngồi đâu đó trong phòng khách, bởi vì trong nhà không có đồ điện tử gì nên Tô Nam chỉ có thể lấy máy tính xách tay của mình cho cô ấy tự xem phim gì đó. Còn Tô Nam thì đâm đầu vào phòng bếp, chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Hàng Chính đứng ở phòng bếp ngó đông ngó tây, nhìn thấy Tô Nam vụng về lấy xương ra khỏi cánh gà, anh có chút chịu không nổi nên đi đến nói: “Tôi đến đây, để tôi.”
“Anh biết không?” Tô Nam tỏ vẻ nghi ngờ.
Hàng Chính lấy tạp dề ở bên cạnh mặc lên, sau đó nói với Tô Nam: “Đến đây, đeo vào giúp tôi, để tôi cho em xem cái gì gọi là róc xương.”
Tô Nam vòng ra sau cột tạp đề giúp anh, kết quả cột có chút chặt, tạp dề quấn chặt lấy vóc người có tỷ lệ hoàn hảo của anh.
Hàng Chính cũng không để ý lắm, lấy một chiếc dao găm Thụy Sĩ từ trong túi ra, sau đó bật bếp ga lên, dùng ngọn lửa khử trùng dao găm.
Tiếp theo, Tô Nam nhìn thấy đôi tay như bay lượn của anh, chỉ trong hai phút đã lấy xương ra khỏi cánh gà một cách hoàn hảo.
“Woa!! Anh lợi hại thật đấy!!” Đôi mắt Tô Nam sáng rực: “Dạy tôi chút đi, dạy tôi một chút!”
“Bí quyết có một không hai! Không thể dạy.” Hàng Chính vừa nói vừa tiếp tục xử lý cánh gà, làm lơ thỉnh cầu dạy học của Tô Nam.
“Dạy tôi nha!” Tô Nam vừa nói vừa nắm lấy tay Hàng Chính lay lay. Nếu như cô học được tuyệt chiêu này của Hàng Chính thì về sau ăn gà KFC không cần nhả xương nữa rồi.
Nếu như anh có thể dạy cô một chút canh lấy xương sườn gì gì đó, có phải cô sẽ trực tiếp thăng cấp, trở thành người làm được món thịt không cần nhả xương rồi sao?
“Tất cả đều là bí quyết có một không hai cả.”
“Hàng Chính! Thiếu tá Hàng! Đại ca Hàng! Đội trưởng Hàng! Anh dạy tôi nha! Dạy tôi một chút cũng không chết đâu mà.”
“Không dạy.”
“Dạy chút thôi chút thôi. Sau này anh bảo tôi làm gì cũng được!”
“Thật sao?”
“Ừ!”
“Nấu cơm cho tôi ăn.”
“Được.”
“Giặt quần áo cho tôi.”
“Được.”
“Chăm sóc Toma.”
“Được.”
Hàng Chính nhìn vẻ mặt thành thật của Tô Nam, đột nhiên nở nụ cười.
“Được rồi được rồi, cái này không chỉ là róc xương đâu. Tôi sẽ dạy cho em.”
“Yes!” Cô nắm chặt hai tay làm tư thế như thể vừa thắng lợi. Hàng Chính bảo cô đứng trước tấm thớt, còn mình ở sau lưng cầm hai tay của cô, nghiêm túc chỉ dẫn cách róc xương cánh gà.
Tô Nam học rất nghiêm túc, hoàn toàn không ý thức được việc bây giờ mình đang được Hàng Chính ôm vào trong ngực.
Thế nhưng Hàng Chính nhận ra điều này. Lần đầu tiên, anh ý thức được cảm giác trong lòng không hề trống trải là như thế nào. Lần đầu tiên nhận ra cảm giác lòng mình được lấp đầy là như thế nào.