Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

chương 66

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có loại người trời sinh có thể làm bản thân hạnh phúc, Nhạc Duyệt tưởng mình là loại người này nhưng không ngờ tới một ngày, cô sẽ trở thành loại người khác; có loại người sẽ kìm lòng không đặng hủy hoại người khác và cả bản thân mình, Bạch Cẩn biết mình là loại người này nhưng vẫn tưởng niệm bản thân cũ, dù biết rõ không thể quay về.

Nhạc Duyệt biết Trình Cẩm cho rằng hai người quen nhau từ cấp Hai, thật ra không phải, họ đã học chung lớp năm lớp Hai nhưng khi ấy tuổi còn quả nhỏ, với lại một lớp học sĩ số gần bảy mươi, Trình Cẩm không nhớ cô cũng bình thường.

Cô ấn tượng với Trình Cẩm vì có lần tình cờ nghe thấy anh đang kể truyện cho các bạn khác vào lúc nghỉ giữa hai tiết học, câu chuyện về thành ngữ “yêu ai yêu cả đường đi”, thích một căn nhà thì sẽ thích cả con quạ đen đậu trên nóc nhà, thích một người thì sẽ thích tất cả của người đó.

Cô tò mò nhìn Trình Cẩm, cảm thấy cậu bé này thật thú vị.

Chút hảo cảm này của Nhạc Duyệt như một hạt giống kiên cường, sau năm dài tháng rộng bắt đầu nảy mầm.

Lên cấp Hai Nhạc Duyệt lại cùng lớp với Trình Cẩm, còn ngồi gần nhau, chỉ cách một lối đi hẹp, hay nói chuyện trên trời dưới đất với nhau nhưng nữ sinh nhỏ hoạt bát vốn chẳng thiếu bạn, lúc này Nhạc Duyệt chỉ hơi để ý Trình Cẩm mà thôi.

Sau đó bố mẹ Trình Cẩm mất, Trình Cẩm cũng không còn nụ cười tùy ý, sự tương phản khiến Nhạc Duyệt càng ngày càng để ý anh. Cô bắt đầu quan tâm giúp đỡ Trình Cẩm các việc nhỏ nhặt chỉ để thấy anh mỉm cười với mình. Ngược lại không có bạn học nào đàm tiếu họ, bởi lúc này Trình Cẩm rất làm người ta thông cảm. Một năm này Nhạc Duyệt trở thành người bạn tốt nhất của Trình Cẩm.

Cấp Ba, Nhạc Duyệt và Trình Cẩm vẫn cùng lớp, khi biết tin cô vui sướng mấy ngày liền.

Lúc xếp chỗ ngồi, cô được ngồi ở hàng trước Trình Cẩm, vì thế mà vui vẻ mấy tuần.

Học kỳ hai lớp Mười chia ban, Trình Cẩm chọn khoa học tự nhiên, Nhạc Duyệt không học lệch nên cũng chọn khoa học tự nhiên không chút do dự.

Sau hai tuần là sinh nhật Nhạc Duyệt, Trình Cẩm tặng quà cho cô nhưng không tham dự tiệc mừng, anh nói buổi tối không tiện ra ngoài vì không muốn để bà nội ở nhà một mình.

Quà sinh nhật của Trình Cẩm là “Hoàng tử bé” bản bìa cứng, Nhạc Duyệt ngỡ mình sẽ là hoa hồng của anh, sau khi tiệc sinh nhật tan cuộc đầu óc cô nóng lên liền viết một lá thư cho Trình Cẩm, dán tem rồi phóng ra góc đường nhét vào thùng thư.

Mấy ngày sau đó cô đều lo sợ không yên, cuối cùng không nhịn nổi đi hỏi Trình Cẩm, “Có nhận được thư của mình không?”

Liễu Duệ ngồi cạnh Nhạc Duyệt duỗi cổ, “Thư gì thế?”

Nhạc Duyệt nằm nhoài trên bàn, mặt hướng về phía Trình Cẩm, “Sẽ không bị bà cậu nhận chứ?”

Trình Cẩm cười, “Không có, tôi nhận được rồi.” Là bà nội nhận nhưng đã chuyển cho anh nguyên tem nguyên kiện.

Nhạc Duyệt hơi đỏ mặt, “Tiếp theo thì sao?”

Trình Cẩm cười nói, “Tiếp theo là tiết tiếng Anh, phải chép lại bài tập.”

Nhạc Duyệt “gào” thảm thiết, tìm sách tiếng Anh đi ôm chân Phật.

Liễu Duệ cũng quay đầu đi học thuộc lòng.

Hỏi một lần sẽ không tiện hỏi lần hai, Nhạc Duyệt quan sát mấy ngày, Trình Cẩm căn bản không có biểu hiện gì, ngoại trừ lúc cô ngẩn người sẽ nhắc cô nộp bài tập, cũng nói về bài thi tháng này nọ. Chẳng lẽ Trình Cẩm có ý đặt việc học lên hàng đầu? Mắt Nhạc Duyệt sáng lên, tìm bảng xếp hạng khối nghiên cứu, chờ cô giết vào top là không thành vấn đề nhỉ?

Lớp Mười một kết thúc, Nhạc Duyệt cầm được phiếu điểm liền vui vẻ, vào top rồi, hì hì, còn hơn Trình Cẩm hai hạng, cô lấy giấy viết thư viết một lá thư khác, viết xong còn dò lại kỹ càng, lần nữa phóng ra góc đường nhét vào thùng thư. Nhạc Duyệt đợi một tuần cũng không nhận được hồi âm, gọi điện thoại hỏi thăm thì trong nhà Trình Cẩm không có ai!

Nhạc Duyệt buồn rầu mấy ngày, quyết định để chuyện này sang một bên, sung sướng trải qua kỳ nghỉ hè trước đã. Bạn học hẹn ra ngoài chơi, cô đi ngay, cô giao lưu rộng rãi lại không giới hạn ở bạn học có thành tích tốt, chơi mà, mấy người không thích học mới càng biết chơi.

Lần này nơi Nhạc Duyệt muốn đến là club Kim Nguyệt, cô đã nghe nói về nó, bố mẹ chắc chắn sẽ không cho cô đi nhưng họ luôn yên tâm về cô, dù cô không về cũng không sao – chỉ cần gọi điện nói ngủ lại nhà bạn học là được.

Đêm đó Nhạc Duyệt và Lưu San trang điểm rồi trà trộn vào hộp đêm.

Lưu San gọi đồ uống, màu sắc rực rỡ, ngọt lịm, Nhạc Duyệt uống rất nhiều, uống một hồi Lưu San không biết đã đi đâu, Nhạc Duyệt đi tìm bạn, ánh đèn lóa mắt, đầu cô rất choáng, vịn tường mới đi nổi, đi đến cửa một căn phòng cô trông thấy Lưu San ở giữa cả đám người, cô yếu ớt hô, “Lưu San, mình muốn về nhà, đi trước nha.”

Trong phòng có người uống say cười, “San San, người bạn này của cưng xinh ghê nha!”

Hắn đi đến cửa, kéo Nhạc Duyệt, bị cô ngăn lại, hắn cười híp mắt ôm lấy cô, Nhạc Duyệt sợ đến hét toáng lên, liều mạng giãy dụa.

“A, tính tình này còn rất mạnh…” Hắn xem sự phản kháng của Nhạc Duyệt là tình thú.

Nhưng móng tay Nhạc Duyệt không uổng công mọc dài, cô cào xước mặt gã đàn ông, hắn tức giận đẩy cô ngã xuống ghế sofa.

Bên cạnh có người nói, “Cho chút thuốc là ngoan…”

“Lưu San! Lưu San!…” Nhạc Duyệt hô rất nhiều lần, đến khi khàn cả giọng nhưng không được đáp lại dù chỉ một lần.

Nhạc Duyệt không nhớ rõ cuối cùng xảy ra chuyện gì, lúc tỉnh táo cô chưa bao giờ dám cẩn thận hồi tưởng, nhưng vài đoạn ngắn đều đi vào giấc mộng của cô mỗi đêm, một lần lại một lần, cho đến khi khuôn mặt đám người kia khắc sâu trong lòng cô.

Nhạc Duyệt tỉnh lại trong bóng đêm, không phải bóng tối thuần túy, trên tường đằng xa vẫn có ngọn đèn lờ mờ sắp tắt.

Toàn thân đau nhức, cô cố gắng động đậy cơ thể, ngón tay lần mò bốn phía, phát hiện mình đang nằm trong hòm gỗ không đóng nắp.

Cô leo ra ngoài, không thể đứng vững, lảo đảo đi mấy bước, đỡ lấy cạnh bàn mới không bị ngã.

Cô phát hiện dưới tay là thứ gì đó cứng ngắc lạnh băng, nhích gần nhìn kỹ, đó là một cụ già tiều tụy không có hơi thở, cô thét lên, sau đó phát hiện trên các bàn xung quanh đều là người chết, cô điên cuồng gào thét, chạy tới lối ra nhưng cửa đóng chặt, cô thảm thiết gào khóc đập cửa, “Thả tôi ra ngoài!…”

Cửa mở thật, ngoài cửa là đôi vợ chồng già, họ cùng trực ca đêm ở nhà tang lễ.

Nhạc Duyệt lui lại, “Tôi… Các người…”

Hai người già cũng bị cô dọa, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh, đưa Nhạc Duyệt vào phòng họ.

Sau khi bình tĩnh, Nhạc Duyệt láng máng nhớ lại chuyện xảy ra ở club Kim Nguyệt, cô co rúm người vào một góc, khóc nức nở.

“Nghiệp chướng mà…” Bà lão chạm vào tay Nhạc Duyệt, “Cháu gái, cháu không sao chứ?”

Nhạc Duyệt vì bị chạm mà càng run rẩy hơn.

Bà lão thở dài nhìn ông lão, chuyện Nhạc Duyệt họ có nghe được chút đồn thổi, ngoài kia đều đang loan truyền một cô gái chết ở hộp đêm gì đó.

Chạng vạng tối nay, họ tận mắt thấy bên công an đem Nhạc Duyệt tới, người của cục Công an yêu cầu lập tức hỏa táng nhưng nhà tang lễ đã tan làm, việc này chỉ có thể hoãn sang hôm sau.

Ông lão nói, “Cháu gái, chúng tôi gọi bố mẹ cháu đến nhé?”

Nhạc Duyệt khóc to, “Đừng!… Tại sao tôi còn sống, thật buồn nôn, tôi chết đi thì tốt biết mấy…”

Ông lão nói, “Cháu uống vào thuốc giả chết, trước đây ông gặp rồi, thời của ông có rất nhiều người không biết chữ, uống bậy thuốc…”

“Ông đừng lải nhải.” Bà lão trừng ông lão, đến gần Nhạc Duyệt, “Cháu gái, cháu còn trẻ, chuyện này… Ôi cháu đừng khóc, ăn gì đã nhé?… Cháu gái?”

Bà lão thấy Nhạc Duyệt đổ người sang một bên, vội vàng khom lưng kiểm tra, may là chỉ ngất đi, hai người bèn đỡ Nhạc Duyệt nằm lên giường.

Bà lão thở dài, “Phải làm sao đây? Trời sắp sáng rồi, người của cục Công an cũng sắp tới, phải làm sao đây?”

“Lũ súc sinh! Bà đưa cô bé này về nhà trước đi, tôi đi hỏa táng mấy thi thể, chia chút tro cốt cho bọn họ là được.”

Hơn tám giờ, nhân viên nhà tang lễ lần lượt đến làm việc, phát hiện lò hỏa táng đã mở, ông lão thì đang bận rộn, ông nói, “Hôm qua tôi cãi nhau với bà nhà, ngủ không được nên làm việc sớm.”

“…” Đồng nghiệp nhìn ông lão vẻ mặt âm trầm, lại nhìn lò hỏa táng đang cháy mạnh, bà lão không ở trong đó đấy chứ?

Anh ta tìm cớ rời đi, gọi điện cho nghĩa trang bên cạnh nhà tang lễ hỏi thăm bà lão có ở đó không. Người bên kia nói bà lão đang đi làm anh ta mới thở phào, để điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn thấy người cục Công an đến, anh ta tra cứu ghi chép, lấy một hũ tro cốt theo số hiệu ra, người kia nhận xong thì đi ngay.

Nhạc Duyệt như cái xác không hồn sống ở nhà bà lão hai tuần. Bà lão thấy cô càng lúc càng gầy nhưng không khuyên nổi, chỉ có thể thở dài, “Cháu không muốn về nhà sao? Bố mẹ cháu chắc chắn rất đau lòng, ông nhà bà có ghé nhà cháu một lần nhưng không gặp được họ…”

Nhạc Duyệt co người ở góc giường không nói gì.

Bà lão ngừng nói, lát sau lại nói tiếp, “Hôm nay có một cậu trai đến nghĩa trang tìm cháu, hỏi có phải cháu được chôn cất ở đây không.”

Nhạc Duyệt ngẩng đầu lên.

Bà lão thấy cô có phản ứng liền nói, “Cậu trai đó rất cao, tóc ngắn, rất đẹp trai, đôi mắt…”

Nhạc Duyệt khóc.

Buổi chiều bà lão tiếp tục đi làm ở nghĩa trang, buổi tối về nhà thì không thấy Nhạc Duyệt đâu nữa.

Ông lão lại đến nhà Nhạc Duyệt, phát hiện Nhạc Duyệt cũng không về nhà, bố mẹ Nhạc Duyệt biết cô còn sống thì ôm nhau khóc một trận, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc, “Chúng ta đi tìm con.”

Bố mẹ Nhạc Duyệt muốn cho ông bà lão một khoản tiền, dĩ nhiên ông bà kiên quyết không nhận.

Bà lão nói, “Chờ hai người tìm được cô bé, để lại cho nó dùng.”

Thật ra bà muốn nói sau này cho cô bé về thăm bà nhưng nghĩ lại, Nhạc Duyệt chắc chắn không muốn quay về nên không nhắc đến việc này.

Bảy năm sau, Bạch Cẩn trở lại thành phố Thiên Minh, ông bà lão đều đã mất, được an táng trong nghĩa trang. Cô thường xuyên đến viếng họ.

Ba năm sau đó, cô gặp Trình Cẩm trong nghĩa trang, lúc này cô đã thay tên đổi họ và dung mạo, Trình Cẩm không biết cô, cô rất muốn khóc nhưng kiếp này nước mắt cô đã cạn rồi, cô bình tĩnh đi ra, cô cảm giác được ánh mắt Trình Cẩm đang đuổi theo mình nhưng nhịn được không quay đầu.

Bạch Cẩn ra khỏi nghĩa trang thì lái xe về nhà, nhưng lúc thế này mà ở một mình sẽ cực kỳ tuyệt vọng, cô quay đầu chạy đến công ty Liễu Duệ.

Đẩy mở cửa văn phòng, cô thấy Liễu Duệ đang ngồi ngẩn người trước bàn làm việc, phát giác có người đi vào anh ta liền cất đồ trên tay vào ngăn kéo.

Bạch Cẩn biết anh ta đang xem cái gì, đó là một quyển album ảnh, mấy trang có Nhạc Duyệt được lật qua lật lại nhiều nhất.

“Đến rồi?” Liễu Duệ cười với Bạch Cẩn, đưa mấy túi quà tặng cho cô, “Tặng em, nhìn thử có thích không.”

Bạch Cẩn mở ra nhìn, trang sức quần áo và sách, đúng, đều là thứ cô thích, hay nên nói là thứ Nhạc Duyệt sẽ thích, đồ Liễu Duệ mua đều là thứ Nhạc Duyệt thích, anh ta chưa từng hỏi cô thích cái gì.

“… Bạch Cẩn?”

Bạch Cẩn cười nhìn Liễu Duệ, “Làm sao?”

“Anh gọi em mấy tiếng rồi, sao vậy?”

Bạch Cẩn nói, “Hơi chán, muốn đi chơi xa một chuyến.”

“Một thời gian nữa anh đi với em.” Liễu Duệ cười nói, “Em đi một mình anh không yên tâm, đôi khi anh rất lo lắng em lại đột nhiên biến mất.”

Bạch Cẩn trầm mặc, trực giác của Liễu Duệ không sai, cô thường xuyên hi vọng mình có thể biến mất, bây giờ là muốn nhất.

Liễu Duệ thấy vẻ mặt cô không thích hợp, trong lòng lộp bộp, bình thường Bạch Cẩn kiểu gì cũng sẽ cười nói “Sao có thể, anh đoán mò gì vậy” nhưng hôm nay… Anh ta liền chuyển chủ đề, “Anh có người bạn học cũ về Thiên Minh, định tối mai họp mặt ở khách sạn Hoa Nguyên.”

Bạch Cẩn rũ mắt, tay nhẹ vuốt ve chén trà, “Ai mà có thể khiến anh dùng cách tiếp đón cao nhất như vậy?”

Liễu Duệ cười nói, “Lần này em đoán sai rồi, cậu ấy ở khách sạn Hoa Nguyên, anh sao không biết xấu hổ hẹn cậu ấy ở chỗ khác được?”

“Thôi đi, anh đâu có thiếu chút tiền này.” Bạch Cẩn cười nói, “Ai thế? Cũng là người làm ăn à? Trước đây anh từng nói đến chưa?”

Liễu Duệ lắc đầu, “Chưa nói đến, cậu ấy không phải người làm ăn, bộ Công an, tên Trình Cẩm.” Anh ta nhớ tới gì đó, không nhịn được cười, “Bạn cậu ấy nói cậu ấy bị cho nghỉ phép vì vấn đề tác phong, ha ha ha ha, thật không ngờ cậu ấy cũng sẽ có vấn đề tác phong.”

Bạch Cẩn cười nói, “Vậy anh ta nói thế nào?”

“Cậu ấy là kiểu người không giải thích, luôn luôn bình tĩnh…”

Buổi tối, Bạch Cẩn cùng Liễu Duệ đến club Kim Nguyệt, mỗi lần đến đây Bạch Cẩn đều phát run, ngay cả linh hồn cũng run rẩy, nhưng không ai biết.

Lúc đi ngang qua bàn của đám bảo vệ hay còn gọi là đám tay chân, Bạch Cẩn dừng lại lấy một ly rượu, ngửa đầu uống cạn.

“Hay!” Mọi người đều lớn tiếng khen hay, “Cô Bạch còn man hơn cả đàn ông!”

Lần đầu đám bảo vệ này gặp Bạch Cẩn thì cô và Liễu Duệ đã xác định quan hệ, bọn họ liền gọi cô là chị dâu, Bạch Cẩn lườm họ, “Cô nương tôi còn chưa muốn bị anh ấy trói lại đâu.” Từ đó bọn họ đều sửa miệng gọi cô Bạch.

Bạch Cẩn đá một tên bảo vệ ý bảo gã ngồi dịch vào trong, cô ngồi xuống chỗ gã nhường lại.

“Tửu lượng có thể luyện được.” Cô vừa nói vừa uống thêm một ly.

Một tên bảo vệ nói, “Tửu lượng ngàn ly không say như chị cũng do luyện mà ra?”

Bạch Cẩn nhíu mày, “Đương nhiên. Lúc ngủ không được thì uống, nếu luôn không say chết, sớm muộn gì cũng uống không say.”

Những người khác cười tên bảo vệ đặt câu hỏi, “Loại người vừa lên giường liền ngáy to như mày thì không luyện được…”

Lưu San đi ngang qua, nở nụ cười nũng nịu, “A, mọi người đang trò chuyện gì đó? Bạch Cẩn, đi thôi, đừng lôi kéo bọn họ tán gẫu, để họ đi làm việc đi.”

Nói xong cô ta uốn éo eo thon đi khỏi, gót giày cao mười mấy centimet gõ xuống nền đá cẩm thạch kêu cộp cộp, như có cây đinh sắt dài cắm từng chút một vào lòng Bạch Cẩn.

Đám bảo vệ lập tức giải tán, chỉ còn một người vẫn ngồi đối diện Bạch Cẩn, gã đang nhìn bóng lưng Lưu San…

Bạch Cẩn khẽ khàng cười, “Anh không đi à? Vậy chúng ta uống thêm vài ly.”

Nói là vài ly nhưng thực ra không biết là bao nhiêu ly, trò chuyện cũng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng xa.

“… Mất mặt! Anh nên nói cho cô ta ngoài anh ra, không được ở bên bất kỳ ai.” Bạch Cẩn cười to, “Đàn ông ấy à, phải dám yêu dám hận, nếu không xác định vững chắc sẽ bị xem thường, mà người anh thích sẽ là người xem thường anh nhất!”

Ánh mắt gã ta hung ác, “Cô ấy sao dám?!”

“Anh không dám chứ có phải cô ta không dám đâu. Một khi cô ta xem thường anh, cô ta sẽ không thèm nhìn anh nữa, thà chết cũng không ở bên anh, có câu nói thế nào nhỉ, lốp dự phòng cũng không đến lượt anh!”

Gã giận dữ, “Đồ tôi không có được người khác cũng đừng hòng có!”

Bạch Cẩn cười nói, “Có chí khí! Ây, không tán dóc với anh nữa, lát nữa Lưu San lại nói tôi quấy rầy các anh làm việc, đi đây!”

Sau khi lên tầng lại đụng phải Lưu San, Bạch Cẩn cười nói, “Người đẹp, ở đây chờ tôi à?”

Lưu San liếc cô, “Cô lại nói chuyện gì với hắn vậy?”

Bạch Cẩn nói, “Người đàn ông đáng thương sa vào lưới tình, cam nguyện làm trâu làm ngựa vì người mình yêu, chỉ cầu người ta liếc mình một cái.”

Lưu San dửng dưng nói, “Lần trước cô cũng nói vậy.”

Cô ta chậm rãi bỏ đi.

Bạch Cẩn nhìn bóng lưng cô ta, nhún vai, “Lần này thì khác, hắn không nhịn được nữa rồi.”

“Cô Bạch, có người tìm!” Dưới lầu có người gọi Bạch Cẩn.

Người tới là Hách Thiến, Bạch Cẩn nghênh đón, “Sao cô lại đến đây, gọi điện thoại cho tôi là được, cần gì đến nơi như thế này? Cô chắc chắn không tránh camera ha?”

“Không phải cô cũng ở đây sao?”

Bạch Cẩn cười nói, “Cô làm việc trong cơ quan nhà nước, so với tôi làm gì? Tôi là bách độc bất xâm.”

Hách Thiến mệt mỏi dựa vào ghế, “Tôi điều tra, anh ấy chết thật rồi.”

“Cái gì?”

“Quản Thuần Mậu. Anh ấy chết thật rồi. Đồ ngốc, một lòng muốn kiếm tiền, phạm pháp lại không dám cho tôi biết, sợ tôi mắng sao? Tôi mà biết nhất định sẽ mắng chết anh ấy… Nhưng anh ấy chết thật rồi.”

Bạch Cẩn ngồi với Hách Thiến rất lâu.

Sau khi Hách Thiến đi, Liễu Duệ hỏi Bạch Cẩn, “Hai người trò chuyện gì thế? Có thể nói lâu đến vậy?”

“Nói chuyện tình yêu.”

Liễu Duệ cười nói, “Rồi sao?”

Bạch Cẩn thở dài, “Tình yêu, chẳng qua là có hay không có.”

Liễu Duệ cười ôm cô, “Anh rất may mắn có được em.”

Sóng mắt Bạch Cẩn không động.

Tối hôm sau, Liễu Duệ đi họp lớp, Bạch Cẩn vẫn đến club Kim Nguyệt như cũ, Lưu San không ở đây, Bạch Cẩn mỉm cười gia nhập vào cuộc trò chuyện của mọi người, đám đàn ông ở hộp đêm có thể nói chuyện gì? Đơn giản là tiền và phụ nữ.

Nói tới tiền, có người nói, “Có bản lĩnh thì đi cướp ngân hàng!”

Bạch Cẩn cười nói, “Đáng tiền ở ngân hàng có kho tiền và kho bảo hiểm.”

“Đúng đấy, nghe nói nhiều kẻ có tiền đều cất đồ trong kho bảo hiểm.”

Bạch Cẩn cười nói, “Đúng, đồ cổ gì đó này, nhưng mà có lần một thằng cha ngân hàng uống say nói hắn bỏ một thùng tiền trong tủ bảo hiểm của hắn, lừa quỷ đấy, hắn có tiền sao không gửi ngân hàng, làm thế còn được chút lãi.”

“Cô Bạch, cô không hiểu rồi, tiền đó chắc chắn là kiếm phi pháp, sao dám gửi?”

“Thật hả, cũng có khả năng…”

Trời đã khuya, Bạch Cẩn hơi do dự, rời hộp đêm đến khách sạn Hoa Nguyên, cô lại nhìn thấy Trình Cẩm, khi đối mặt, thời gian như vạn mã lao nhanh, đạp người thịt nát xương tan.

Trên đường về Liễu Duệ nói, “Bạch Cẩn, có khả năng một người thích một người sẽ thích một người khác không?”

Bạch Cẩn bình tĩnh nói, “Câu này hơi dài, năng lực diễn đạt của anh cần tăng cường.”

Liễu Duệ cười nói, “Được rồi, anh uống hơi nhiều.”

Liễu Duệ chân chính cảm nhận được nguy cơ là khi đi Tàng Thiên Nham, ánh mắt Bạch Cẩn nhìn Trình Cẩm anh ta rất quen thuộc, giống như lúc Nhạc Duyệt nhìn Trình Cẩm vậy, Trình Cẩm lại không hay biết.

Lúc thấy Trình Cẩm nắm tay Dương Tư Mịch, Liễu Duệ vui mừng nhưng một giây sau liền thấy ánh mắt Bạch Cẩn nhìn Trình Cẩm không hề thay đổi, anh ta nhớ lại lời Bạch Cẩn: tình yêu chẳng qua là có hay không có. Bất kể có được hay không có được thì đều là yêu, không phải sao?

Lúc đi cầu treo, Liễu Duệ nhìn Bạch Cẩn nắm chặt dây thừng, “Em luôn to gan, cuối cùng hôm nay biết sợ rồi?”

“Hình như vậy.”

Cô sợ cái gì? Sợ mình sẽ nhảy xuống. Bạch Cẩn thấy Dương Tư Mịch buồn chán đu trên người Trình Cẩm, cô dời mắt nhìn xuống dưới cầu, sông không sâu, thật đáng tiếc, nhảy xuống cũng chẳng bị làm sao.

Cuộc sống cũng là một con sông, hơn nữa nước còn sâu nhưng nó không làm gì được Bạch Cẩn.

“Người có thể nước chảy bèo trôi nhưng không thể tự tìm đường chết.” Trước khi Liễu Duệ cầu hôn, Bạch Cẩn đã nghĩ vậy.

Cô quyết định chạy trốn từ cổng ngôi mộ hôn nhân này.

Cô lái xe lên núi, định rời đi từ đỉnh núi.

Trình Cẩm ở trên đỉnh núi chờ cô, thật bất ngờ, cuộc sống thế mà cũng cho cô niềm vui ngoài ý muốn?

Bạn cũ gặp mặt, chuyện xưa như sương khói.

Bạch Cẩn nghe được việc Trình Cẩm mất trí nhớ từ chỗ Liễu Duệ, anh quên Nhạc Duyệt – vừa vặn quên mất Nhạc Duyệt. Dù thế nào, đối với anh, cô luôn đặc biệt, đúng không?

Nhân sinh như lần đầu gặp gỡ, Trình Cẩm không thay đổi, mà cô đã không còn là cô.

Cô từng cho rằng mình gặp đúng người đúng thời điểm, bây giờ mới biết có lẽ đúng thời điểm, nhưng cô lại không phải người đúng, có thể khiến Trình Cẩm yêu ai yêu cả đường đi không phải cô mà là người đàn ông sẽ làm máy bay trực thăng rơi tan nát.

Trình Cẩm hôn mê được Dương Tư Mịch ôm lên trực thăng, Bạch Cẩn đòi đi cùng, Dương Tư Mịch liền cho cô ta điều khiển.

Lòng bàn tay Bạch Cẩn toàn mồ hôi, thật ra cô không quen chiếc trực thăng này lắm, với lại đáy lòng cô còn có suy nghĩ ác độc muốn trực thăng rơi nát.

Nhưng cuối cùng cô vẫn làm nó an toàn đáp xuống cổng bệnh viện.

Sau khi Trình Cẩm xuất viện, Bạch Cẩn đi thăm anh, cô không ngờ Trình Cẩm sẽ quên mình lần nữa, cô rất nghi hoặc, số phận sao lại vô tình đến vậy?

Họ rõ ràng đã gặp nhau nhưng điểm giao số phận của họ lần nữa bị xóa đi, lạ thay cô vĩnh viễn bị gạt ra ngoài thế giới của anh.

Sau khi trở về, Bạch Cẩn được Liễu Duệ cầu hôn một lần nữa, lần này tinh thần cô hoảng hốt, không kịp bỏ chạy nhưng cô không quá để ý, dù sao đã quyết định rời thành phố này rồi.

Liễu Duệ phát giác không đúng, nụ cười trên mặt biến mất, “Có phải em muốn rời bỏ anh không?”

Bạch Cẩn trầm mặc, sức cùng lực kiệt đến mức không muốn nói chuyện.

Liễu Duệ nói, “Em không được đi.”

Hả? Bạch Cẩn tò mò nghiêng đầu.

Liễu Duệ nói, “Anh yêu em.”

Bạch Cẩn rất mê mang, vậy Nhạc Duyệt thì sao? Đó mới là người cắm rễ trong lòng Liễu Duệ, trước giờ anh ta không biết cô là Nhạc Duyệt, người duy nhất biết đã quên rồi.

Liễu Duệ nói, “Anh cho rằng em yêu anh.”

Bạch Cẩn mỉm cười.

Liễu Duệ nói, “Em hiểu anh, anh sẽ không tiếc giá nào giữ em lại, thậm chí là tạo bằng chứng giả.”

“Đưa em vào tù, sau đó mỗi tháng có thể đi thăm hai lần?”

Liễu Duệ nói, “Anh sẽ làm vậy, hoặc em giết anh, hoặc đừng rời bỏ anh.”

Bạch Cẩn không nói gì, ánh mắt trống rỗng, đen không thấy đáy.

Liễu Duệ cẩn thận ôm cô, Bạch Cẩn cũng mặc cho anh ta ôm.

Yêu đến sau cùng, chẳng qua là có hay không có, bây giờ anh có hay tôi có đây?

“Xin lỗi, anh yêu em.”

Anh yêu tôi? Đáng tiếc yêu nữa cũng chỉ là yêu ai yêu cả đường đi.

Truyện Chữ Hay