Nơi Hạ Thụ Sâm ở rất xa trung tâm nhưng tính ra không xa cục Hai lắm.
Nửa tiếng sau, Hạ Thụ Sâm nói, “Dừng ở đây, chúng ta đến rồi.”
Mọi người kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ xe, không nhìn lầm, đây đúng là một khu nhà kho hoang vắng, cũ nát, rất khó tưởng tượng nơi này thế mà có người ở.
Hạ Thụ Sâm ấn chìa khóa điều khiển, cửa nhà kho cuốn dần lên.
“Có thể trực tiếp chạy xe vào.”
Ô tô lái vào nhà kho tối om, như bị một con quái thú nuốt vào bụng.
Dòng điện vang lên tiếng xèn xẹt, bóng đèn chớp tắt không ổn định, thùng gỗ xếp chồng thật cao trong nhà kho thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn, mấy giây sau bóng đèn mới ổn định, bố cục toàn bộ nhà kho cuối cùng hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.
Đây là một căn nhà kho cực rộng, tường gạch để trần tự nhiên, không được quét vôi, khung cốt thép cũng hiện ra vẻ đẹp dã tính của nó. Nửa phần trước nhà kho chính là nơi họ đậu xe, bên tường chồng rất nhiều thùng gỗ, còn đặt mấy cái máy tập thể dục, nửa sau nhà kho được chia làm hai tầng, tầng trên là phòng ngủ và phòng sách, tầng dưới là bếp và phòng tắm.
Tiểu An ghé sát vào cửa sổ thủy tinh, “Ngầu quá đi, nhưng mà em không dám sống một mình ở chỗ này.”
Du Đạc nói, “Cải tạo thành phòng thí nghiệm sẽ không tệ.”
Trình Cẩm có một chớp mắt không muốn gọi Dương Tư Mịch dậy, chỉ vì không muốn mắt hắn phát sáng nhìn nơi này sau đó vạch kế hoạch cũng phải làm một căn, muốn từ chối hắn thật không dễ.
Đáng tiếc thời gian luôn đi tới, những người khác đã xuống xe, Trình Cẩm không thể không lay tỉnh hắn, lông mi hắn rung rung, mắt mở ra, sau khi tia sáng kích thích con ngươi hắn không nheo mắt mà ngược lại còn mở mắt to hơn.
Dương Tư Mịch chú ý tới hoàn cảnh hiện tại, hắn ngồi thẳng dậy, hai ba bước xuống xe, nhìn ba trăm sáu mươi độ nhà kho, “Nơi này rất không tệ.”
Hạ Thụ Sâm cười nói, “Cũng làm một căn?”
Dương Tư Mịch nói, “Không cần.”
Câu trả lời này làm Trình Cẩm kinh ngạc, Dương Tư Mịch đi về bên cạnh anh, “Quá rộng, em phải tốn nhiều thời gian hơn mới tìm được anh.” Không giống căn hộ bây giờ của hắn và Trình Cẩm, từ phòng ngủ đến phòng bếp xa nhất cũng chỉ có vài mét.
Hạ Thụ Sâm hiểu rõ gật đầu, “Người trong thời gian cuồng nhiệt không cần không gian riêng. Nhưng hai người có thể mua dự phòng, lúc không muốn nhìn thấy đối phương cũng có nơi để ẩn náu. Tốt nhất là mua nhanh lên.”
Dương Tư Mịch nói, “Cách nhanh nhất là anh cho chúng tôi chỗ này làm dự phòng, chỉ cần viết trong di chúc để lại bất động sản này cho chúng tôi là được.”
“…” Hạ Thụ Sâm hiểu rồi, Dương Tư Mịch đang trù anh ta chết sớm – chỉ khi anh ta chết di chúc mới có hiệu lực.
Anh ta nhìn Trình Cẩm, anh không quản người nhà anh hả?
Trình Cẩm giả vờ đang nhìn Tôn Tín.
Tôn Tín nói, “Nói chính sự đi. Hạ Thụ Sâm, cậu hi vọng chúng tôi ở nơi đủ kỳ lạ này của cậu phát hiện thứ gì càng kỳ lạ hơn?”
“Đi theo tôi.” Hạ Thụ Sâm dẫn họ lên tầng bằng cầu thang làm từ các cây sắt hàn lại với nhau, anh ta sờ mặt tường phía Đông, “Sau khi trở về tôi phát hiện diện tích tầng này không đúng.”
Anh ta dùng sức đẩy bức tường ngoài cùng bên trái, bức tường đó giống như cánh cửa vậy, xoay quanh ổ trục trung tâm mở ra một góc ba mươi độ, lộ ra khe hở đủ cho một người đi vào, anh ta đi vào, sau đó tìm kiếm bật đèn lên, “Mọi người vào đi. Lão Tôn, hình như dạo này anh béo lên, cẩn thận chút, đừng để bị kẹt.”
Tôn Tín cúi đầu nhìn bụng mình, anh ta không hề cảm thấy mình mập ra.
Bên trong là phòng chứa đồ cỡ nhỏ, bày các loại đồ sưu tập phong cách khác lạ, nhìn ra được là từ nhiều nơi trên thế giới.
Bộ Hoan nói, “Những thứ này anh mang từ các nơi trên thế giới về? Không đúng, không phải anh nói anh vừa phát hiện ra phòng bí mật này hả?”
Hạ Thụ Sâm nói, “Chính xác. Tôi chưa từng thấy những thứ này.”
Tôn Tín nói, “Gói lại mang về cục kiểm nghiệm?”
Hạ Thụ Sâm nói, “Không có vấn đề. Nhưng tốt nhất mọi người xem tầng hầm trước lại nói tiếp.”
“Một căn nhà kho còn có thêm tầng hầm làm gì? Để tăng chi phí xây dựng?”
“Tôi không biết.”
Lối vào tầng hầm nằm dưới giấy dán sàn trong bếp, đồ đạc bên trong không làm mọi người thất vọng, toàn súng ống đạn dược, trên mấy kệ hàng rộng lớn và cả trên tường.
Mọi người cảnh giác đứng lại ở cửa hầm, Hàn Bân ngăn cản Hạ Thụ Sâm muốn đi vào, “Anh tốt nhất đừng bước thêm bước nào.”
Hạ Thụ Sâm quay đầu, phát hiện mọi người đều đang đặt tay trên bao súng.
“Yên tâm, tôi sẽ không đột nhiên phát cuồng, cầm súng máy quét loạn một trận.”
Đây không phải lời thoại hài hước, không có ai cười. Không dùng súng máy? Chẳng lẽ anh/cậu muốn dùng súng phóng lựu?
Trình Cẩm nói, “Chỗ này không thích hợp thảo luận vấn đề tín nhiệm, chúng ta lên trên nói?”
Mọi người cẩn thận đi theo bậc thang lên tầng trệt, sau khi ra khỏi đường hầm đều thở phào.
Tiểu An chần chừ hỏi, “Một kho súng đạn?”
Diệp Lai nói, “Là thật?”
Bộ Hoan đùa, “Không phải, là mô phỏng chân thật.”
Diệp Lai có một chớp mắt tin lời hắn, sau khi phản ứng kịp liền đá Bộ Hoan một phát, Bộ Hoan nhảy lên tránh, nhân tiện mở tủ lạnh bên cạnh mình, không xem mình là người ngoài mà bắt đầu tìm đồ uống.
Tôn Tín nhìn Hạ Thụ Sâm, “Cậu cũng không biết số súng đạn đó ở đâu ra?”
Hạ Thụ Sâm nói, “Không biết.”
Dương Tư Mịch nhìn Trình Cẩm không chớp mắt, “Có kho súng đạn dự phòng không tốt sao?”
“…”
Trình Cẩm hiểu, Dương Tư Mịch cũng có loại không gian chứa đồ dùng đặc thù này, ít nhất có một cái. Anh khó khăn bình luận, “Cũng được, chỉ là hơi nguy hiểm.”
Anh nhìn Hạ Thụ Sâm, “Đặc biệt là lúc người sở hữu ở trong trạng thái tinh thần không ổn định.”
Dương Tư Mịch cũng nhìn Hạ Thụ Sâm, “Em sẽ không có không ổn định.”
Hắn ngáp một cái, dựa vào Trình Cẩm, nên xem đều đã xem, buồn ngủ.
Trình Cẩm ôm Dương Tư Mịch.
“Vậy bây giờ làm gì đây, thông báo người trong cục các anh tới, chuyển hết những thứ này về kiểm nghiệm? Hạ Thụ Sâm, nếu anh không có ấn tượng gì về những thứ này, vậy anh nghi ngờ là người khác đem chúng để ở đây?”
Hạ Thụ Sâm nói, “Tôi hi vọng các anh có thể cho tôi đáp án.”
Trình Cẩm nói, “Việc chúng tôi có thể làm không nhiều. Trước tiên để nhân viên kỹ thuật phòng kiểm nghiệm tra một lần đi.”
Mấy người đó sẽ không buông tha mỗi một khe gạch, mỗi miếng gỉ sắt, không biết phải kiểm nghiệm bao lâu.
Hạ Thụ Sâm lập tức nói, “Tôi không ở khách sạn!”
“Nhà tôi không có chỗ cho cậu ở. Cậu có thể về cục, ở đó có túi ngủ. Hơn nữa rất an toàn, xin lỗi nhé, bây giờ tôi không thể để cậu ở một mình.” Tôn Tín tuyệt không áy náy nói.
Hạ Thụ Sâm đưa mắt nhìn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, “Chứa chấp tôi đi, tôi sẽ liệt hai người vào danh sách người thừa kế.”
“…” Trình Cẩm cười, không từ chối cũng không đồng ý, “Hai tiếng nữa là trời sáng rồi, chúng tôi không định về nhà mà sẽ về cục Mười lăm. Bên các anh nếu có tình hình gì thì thông báo cho chúng tôi, mọi người giữ liên lạc.”
Sau khi nhóm lớn người cục Hai tới, tổ Trình Cẩm liền đi trước một bước.
Bộ Hoan vừa khởi động ô tô vừa nói, “Trong tủ lạnh của Hạ Thụ Sâm có không ít nước trái cây, trong nhà đàn ông không phải để bia à?”
“Nước trái cây?” Trình Cẩm suy nghĩ, sau đó lắc Dương Tư Mịch, “Tư Mịch? Nói về Hạ Thụ Sâm đi.”
“Bảo anh ta chết đi.” Dương Tư Mịch mở mắt ra, thấy nụ cười trên mặt Trình Cẩm đang tan biến liền sửa lời, “Bảo anh ta viết di chúc.”
Nụ cười của Trình Cẩm tăng tốc độ biến mất, Dương Tư Mịch mê mang chớp mắt, tại sao Trình Cẩm tức giận, vì Hạ Thụ Sâm?Đồng tình anh ta nên tức giận với mình? Anh ta có gì hay mà đồng tình. Hay bởi Trình Cẩm thấy anh ta có điểm tương tự mình?
“Anh ta không giống em. Em sẽ không xảy ra vấn đề.”
Trình Cẩm hơi bất đắc dĩ, nói cứ như em không xảy ra vấn đề tương tự thật.
Dương Tư Mịch biết Trình Cẩm đang nghĩ gì, hắn ngồi thẳng, tức giận trừng Trình Cẩm.
Trình Cẩm cười.
Dương Tư Mịch ngẩn ra, thả lỏng cơ thể đổ vào ngực Trình Cẩm lại, nói, “Hạ Thụ Sâm đang sợ nên anh ta dùng cách làm mình cho là an toàn, làm lớn chuyện lên để chân tướng không có chỗ trốn.”
Tiểu An nói, “Em cảm thấy ồn ào chưa đủ lớn!”
Bộ Hoan nói, “Anh ta có gì phải sợ?”
Hàn Bân nói, “Còn anh, có sợ thứ gì không?”
Đèn đuốc ngoài cửa sổ tối dần, mặt Bộ Hoan phản chiếu trên tấm thủy tinh lúc sáng lúc tối, hắn uể oải nhún vai né tránh câu hỏi, “Nói cũng đúng, siêu nhân còn sợ người Krypton mà. Người thường chúng ta biết sợ cũng là chuyện bình thường.”
Trở lại cục Mười lăm, Trình Cẩm nói, “Tiểu An, đi tra tất cả tài liệu về Thủy Hân Ái và Hạ Thụ Sâm, Du Đạc, cậu giúp em ấy.”
Đây là bảo họ xâm nhập kho dữ liệu bảo mật của cục Hai hoặc tổng cục? Ngón tay Tiểu An đã nóng lòng muốn thử lắm rồi, em túm Du Đạc, kéo cậu đi.
“Những người khác…” Trình Cẩm xem giờ giấc, vẫn chưa tới năm giờ, giờ này muốn tra cái gì cũng không dễ. “Đều nghỉ ngơi đi, trời sáng hãy tra, cũng là tất cả tài liệu về Thủy Hân Ái và Hạ Thụ Sâm.”
Nghỉ ngơi như thế nào? Mở điều hòa không khí đủ độ, trực tiếp nằm trên sàn. Muốn dễ chịu hơn thì có thể đến phòng cận chiến, nằm nệm bảo vệ nhưng không thể bảo đảm sẽ không bị nhóm yêu vận động đặc biệt tới sớm quấy rầy.
Sau khi trời sáng, mọi người bắt đầu bận rộn.
Tiểu An và Du Đạc lấy được toàn bộ ghi chép về Thủy Hân Ái, nhưng tài liệu của Hạ Thụ Sâm bị niêm phong một nửa, phần tài liệu bị niêm phong sớm nhất là sáu năm trước.
Du Đạc nói, “Hạ Thụ Sâm cũng bắt đầu được trọng dụng từ sáu năm trước, đến nay anh ta gia nhập bộ An ninh vừa tròn tám năm.”
Dương Tư Mịch đi tới, cầm tay Trình Cẩm, đặt ly cà phê vào tay anh, Trình Cẩm uống một ngụm, cau mày, ly này lấy từ phòng kiểm nghiệm, vừa đặc vừa đắng, ưu điểm duy nhất là vẫn còn nóng, anh nâng cái ly về phía Dương Tư Mịch, “Em với anh đổi.” Ly của Dương Tư Mịch chắc chắn có bỏ thêm đường.
“Không. Nhưng có thể cho anh một ngụm.” Dương Tư Mịch đưa ly kề sát miệng Trình Cẩm, Trình Cẩm uống một ngụm, hà, đây chính là nước đường, ngay cả cổ họng cũng bị dính chặt. Dương Tư Mịch cuối cùng đã bổ sung lượng đường Trình Cẩm không cho ăn.
Trình Cẩm không thể không uống thêm một ngụm cà phê đắng, hòa tan vị ngọt trong miệng, ngọt và đắng vô cùng như thế… Trình Cẩm thở dài, “Tư Mịch, chúng ta cần thảo luận vấn đề đường.”
Dương Tư Mịch vô tội nhìn anh, uống ly nước ngọt ngấy kia như uống nước lọc.
Trình Cẩm lắc đầu, tiếp tục lật tài liệu Tiểu An và Du Đạc tra được.
“Tài liệu niêm phong phải liên quan tới sự kiện lớn. Năm đó việc lớn quốc tế chỉ có mấy vụ, Hạ Thụ Sâm hồi ấy còn chưa được phái đi chấp hành nhiệm vụ cấp bậc đó. Cho nên có thể là sự kiện trong nước? Cục Hai không xử lý sự kiện trong nước nhưng có khả năng anh ta được tạm thời điều đi cục khác giúp đỡ. Nguyên nhân tạm thời điều chuyển có mấy loại?”
Hàn Bân và Bộ Hoan trở về, Hàn Bân tiếp lời, “Có thể là cần dùng đến sở trường của anh ta.”
Bộ Hoan cười nói, “Cũng có thể là cần mạng lưới giao thiệp của anh ta, chẳng hạn như chuyện gì xảy ra ở nơi nào, sau đó cần một người quen thuộc tình hình nơi đó đến làm hướng dẫn viên nghiệp dư.”
Trình Cẩm nói, “Anh ta sinh ra ở khu vực Phượng Lĩnh, Tứ Xuyên, nơi đó hình như được bình chọn là một trong những nơi đẹp nhất Trung Quốc.”
Nói cụ thể thì Hạ Thụ Sâm sinh ra ở trấn Phượng Minh dưới núi Phượng Minh, Phượng Lĩnh, trước mười sáu tuổi anh ta đều sống ở đó.
“Lần này thật thú vị.” Bộ Hoan nói, “Bạn bè ở công ty ngoại thương còn không biết Thủy Hân Ái mất tích, đều nói cô ấy đi du lịch, cũng đề cập cô ấy từng nói muốn đi Phượng Lĩnh. Diệp Tử đang nhờ người ta tra giúp rốt cuộc cô ấy có từng đi không.”
Dương Tư Mịch giải quyết xong ly nước đường, ném ly rỗng vào thùng rác, “Sáu năm trước trấn Phượng Minh có bạo động. Bên quân đội xử lý, bộ An ninh có tham dự.”
Trình Cẩm chưa từng nghe tới bạo động gì đó, hơn nữa còn là một trấn nhỏ? “Tư Mịch, lúc ấy có người tìm em đi hỗ trợ?”
Dương Tư Mịch nói, “Lúc ấy em không buồn chán nên không đi.”
Gọi Hạ Thụ Sâm đi có thể nói vì anh ta là dân bản xứ, nhưng gọi Dương Tư Mịch đi là vì sao? Trình Cẩm vừa nghĩ vừa nói, “Sợ là việc này ém nhẹm rất chặt chẽ, chúng ta hẳn không tra được tin tức liên quan.”
Lúc này Diệp Lai trở về, “Lão đại, Thủy Hân Ái chưa bao giờ xuất hiện ở Phượng Lĩnh nhưng không loại trừ khả năng cô ấy du lịch bộ hành, tránh nơi đông người.”
Bộ Hoan nói, “Không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cô ấy rời khỏi thủ đô, trừ khi cô ấy có thể dịch chuyển tức thời. Đúng rồi, mọi người nói xem tại sao cô ấy muốn đi Phượng Lĩnh? Liên quan tới Hạ Thụ Sâm? Chẳng lẽ cô ấy đang điều tra Hạ Thụ Sâm?”
Du Đạc nói, “Tôn Tín nhận được lệnh điều tra Hạ Thụ Sâm, nếu anh ta để Thủy Hân Ái tham gia việc này hẳn sẽ nói cho chúng ta biết chứ nhỉ?”
Hàn Bân nói, “Tin tức cùng hưởng chính là trò cười.”
Tiểu An nâng cằm, nói, “Vậy tình hình hiện tại là Thủy Hân Ái và Hạ Thụ Sâm quan hệ vốn rất tốt, không loại trừ khả năng là người yêu, sau đó Hạ Thụ Sâm phát hiện Thủy Hân Ái đang điều tra mình, dưới cơn nóng giận liền làm Thủy Hân Ái mất tích.”
Trình Cẩm nói, “Suy luận của mọi người xem như hợp lý, nhưng Hạ Thụ Sâm tại sao muốn tập kích đồng nghiệp, vì sao phải nói cho chúng ta biết chỗ ở của anh ta có vấn đề?”
“Cố ý lừa bịp? Nếu không phải, anh ta là bị người khác hãm hại, Thủy Hân Ái mất tích không liên quan tới anh ta, nói không chừng người hãm hại là Tôn Tín.”
“Anh ta không có động cơ.” Tôn Tín nếu am hiểu giở thủ đoạn với đồng nghiệp thì chắc chắn cấp bậc đã cao hơn bây giờ, trừ khi đến giờ anh ta mới khai khiếu.
Trình Cẩm nói, “Được rồi, đừng rèn luyện sức tưởng tượng nữa. Đi làm việc đi, tra tất cả tin tức có thể tra.”
Buổi chiều, Tôn Tín gọi điện báo, “Hạ Thụ Sâm cũng mất tích rồi.”
Trình Cẩm bị tin này làm giật mình, truy hỏi, “Chủ động mất tích hay bị động mất tích?”
Tôn Tín nói, “Camera trong cục cho thấy là chủ động mất tích, tôi vừa đi hai phút, cậu ấy cũng đi.” Vừa nãy lúc ăn trưa, vì cơm nước trong cục quá ngon, Tôn Tín ăn hết một phần lại đi lấy thêm phần nữa, kết quả Hạ Thụ Sâm đã không thấy tăm hơi. “Bây giờ cậu ấy không được phép hành động một mình, tôi phải mau chóng tìm ra cậu ấy. Cậu ấy có tìm các cậu không?”
“Không có… Nói vậy là anh chưa báo tin anh ta mất tích lên trên?”
“Vẫn chưa.”
Trình Cẩm nói, “Vậy anh báo nhanh đi. Chuyện này liên quan tới trấn Phượng Minh.”
“Trấn Phượng Minh?”
Trình Cẩm nói, “Xem ra anh chưa từng nghe tới. Anh có thể hỏi cục trưởng của anh, ông ấy cũng không biết thì có thể hỏi người ở trên nữa. Nhanh báo cáo đi, đừng gánh loại trách nhiệm không cần anh đến gánh này.”
Tôn Tín nghe ra ý tốt của Trình Cẩm, tuy nghi hoặc nhưng vẫn đáp ứng.
Không lâu sau lại có cuộc gọi đến, lần này là Khuất Dược, tiếng nói của hắn mang theo ý cười ôn hòa, “Trình Cẩm à, cậu tra được trấn Phượng Minh?”
Trình Cẩm nói, “Chỉ tra được trấn Phượng Minh hình như từng có bạo động, ngoài ra chúng tôi không tra thêm được gì nữa. Chuyện năm đó ém nhẹm rất kín.”
Khuất Dược nói, “Bây giờ xem ra vấn đề tiếp sau vẫn không được xử lý tốt. Hạ Thụ Sâm bị ngăn lại ở sân bay, vì tôi cho người đánh dấu tất cả thẻ căn cước của cậu ta, cậu ta vốn định bay đi Phượng Lĩnh.”
“Tại sao?… Tôi có thể hỏi tại sao không?”
Khuất Dược cười nói, “Trình Cẩm, cậu hiểu đúng mực nhất mà.”
Trình Cẩm nghe mà cả người nổi da gà, từ trước đến nay chỉ có người nói anh không đủ thức thời, lần đầu tiên có người nói anh có chừng mực.
Khuất Dược nói tiếp, “Chuyện năm đó ở trấn Phượng Minh, tham gia chính có ba người, đương nhiên không bao gồm quân nhân chỉ phụ trách thi hành mệnh lệnh. Trong ba người này, một người là Hạ Thụ Sâm, hai người là người bên quân đội, một trong hai người đó bốn năm trước ăn đạn tự sát, người còn lại bệnh nặng đang tĩnh dưỡng trong viện điều dưỡng, giờ đã bất tỉnh nhân sự. Cho nên người biết năm đó trấn Phượng Minh xảy ra chuyện gì chỉ còn Hạ Thụ Sâm. Tôi đã nói chuyện với cậu ta, cậu ta nói mình không có đoạn ký ức đó.”
Trình Cẩm suy nghĩ, Hạ Thụ Sâm không cần phải giấu diếm cái gì, “Vậy người phụ trách chính năm đó đâu?”
Khuất Dược nói, “Là nhân vật lớn của quân đội, tuổi tác cao, thần trí không được minh mẫn, tôi thật sự không tiện cứ đi quấy rầy ông ấy.”
Trình Cẩm nói, “Vậy dừng ở đây sao?”
Khuất Dược cười nói, “Người trẻ tuổi đừng bảo thủ như thế! Các cậu đi trấn Phượng Minh một chuyến, xe đón các cậu ra sân bay đã đến cửa cục rồi, nói người của cậu xách hành lý lên đi.”
“Hi vọng ngài luôn có hiệu suất như thế.”
“Tôi đương nhiên…” Khuất Dược nghe thấy tiếng báo bận thì buồn bực, sao ai cũng dám cúp điện thoại của hắn vậy?