“Họ cần nghỉ ngơi. Tình trạng của họ rất không tốt.”
Ba giờ chiều, Trình Cẩm đang ở trong văn phòng Tạ Minh, anh và Dương Tư Mịch cùng Tạ Minh ngồi quanh bàn tròn nhỏ, trong chén trà tinh xảo trên bàn là nước trà màu đỏ tươi, trên đĩa sứ trắng là bánh bích quy vị rau xanh xanh.
Trình Cẩm và Tạ Minh dù đang nói chuyện nhưng mắt đều nhìn Dương Tư Mịch – hắn đang dùng tốc độ không chậm từ từ tiêu diệt trà và bánh.
Thấy lượng đồ ăn giảm bớt, Tạ Minh như có cảm giác thành tựu, muốn thăm dò Dương Tư Mịch thích ăn gì cũng không khó.
“Ngày kia là cuối tuần.” Cuối tuần cũng xem như ngày nghỉ.
Trình Cẩm nói, “Không phải cuối tuần chỉ có thể dùng để ngủ. Ít nhất phải một tuần, có thể cho họ hoàn toàn thư giãn.”
Mấy hôm nay Trình Cẩm để ý thấy sắc mặt mấy tổ viên của mình cực kỳ thảm đạm, anh bắt đầu cân nhắc vấn đề khổ nhàn kết hợp là rất cần thiết.
Tạ Minh ý tứ sâu xa cười, “Họ cũng không mong muốn ngày nghỉ. Tư Mịch, cháu nên nói cho Trình Cẩm mấy cô cậu ấy cần gì.”
Dương Tư Mịch đang chuyên tâm thêm đường viên vào tách trà thứ ba của hắn, Trình Cẩm cảm thấy trà thêm đường còn gọi là trà sao? Dương Tư Mịch ngẩng đầu nhìn Trình Cẩm, có lẽ đọc được suy nghĩ của anh cũng có lẽ tưởng anh muốn nếm thử, tóm lại, hắn nhanh tay bỏ hai viên đường vào tách trà của Trình Cẩm.
“…”
Đường viên chầm chậm tan chảy trong nước trà, nước đường phiêu tán như tơ lụa, Trình Cẩm bưng tách trà nhấp một hớp, bất đắc dĩ nói, “Tạm được.”
Dương Tư Mịch cười, dời tách của mình tới trước mặt Trình Cẩm, sau đó chống khuỷu tay lên bàn, tay đỡ cằm, nhìn anh.
“…”
Tạ Minh lắc đầu cười nhìn họ, điện thoại reo, bà đi nhận. Không lâu sau bà quay lại nói với Trình Cẩm, “Có vụ án khẩn cấp. Cậu có thể đi hỏi tổ viên, nếu họ muốn nhận thì nhận. Nếu họ muốn nghỉ ngơi, tôi có thể thương lượng với bên kia, tìm người khác đi điều tra. Cậu có mười lăm phút để thông báo cho họ.”
Bà không nói là vụ án gì, chỉ khi nào xác định tổ đặc án sẽ tham gia điều tra mới có thể nói cho họ nội dung cụ thể.
Trong văn phòng, nhóm Tiểu An đang túm tụm nói chuyện.
“Lão đại đi vào ba mươi ba phút rồi, trời ạ, chẳng lẽ anh ấy đang thảo luận với cục trưởng Tạ muốn điều chúng ta đi thật sao?”
Bộ Hoan tựa vào bàn làm việc, cười ủ rũ, nhìn Tiểu An, “Em lại không cần lo. Nghe nói cậu ấy đồng ý sẽ không để em thất nghiệp.”
Tiểu An lẩm bẩm, “Chỉ đồng ý xếp em sau anh chị thôi, nếu anh ấy vì làm em rời đi mà nhẫn tâm đuổi mấy anh chị đi thì sao?”
“… Nói vậy bọn anh là bị em liên lụy?”
Tiểu An nói tiếp, “Với lại nghiêm khắc mà nói, đổi đi nơi khác cũng không tính là thất nghiệp.” Em hối hận nói, “Lúc đầu em nên nói anh ấy đồng ý không điều em ra khỏi tổ đặc án!”
Bộ Hoan nhún vai nói, “… Được rồi, bây giờ mọi người cùng ở điểm xuất phát rồi.”
Hắn còn nói, “Ha ha, Tiểu An, em không đi khóc lóc kể lể với thầy Dương của em à? Còn Hàn Bân, cậu không thể đi nói chuyện với cậu ấy hả? Hai đứa một là học sinh, một là đàn em, cũng nên phát huy ưu thế của mình đi chứ.”
Tiểu An nói nhỏ, “Khóc trước mặt lão đại còn được, trước mặt thầy Dương, em không dám.”
Hàn Bân bình tĩnh nói, “Đi nhờ anh ấy sẽ chỉ có hiệu quả ngược.”
Diệp Lai nói, “Cho nên chúng ta đều bi kịch?”
Du Đạc nói, “Thật ra em cảm thấy em làm tốt công việc của mình rồi, ít nhất không phạm sai lầm.”
Những người khác có lịch sử không quang vinh đều nhìn cậu chằm chằm, Du Đạc không tự chủ được co rúm người lại dưới áp lực nặng nề.
“Mọi người túm tụm ở đây làm gì?” Trình Cẩm và Dương Tư Mịch trở về.
“Không có gì… Tâm sự chút ấy mà.” Ây da, loại thời điểm này càng nên chăm chỉ làm việc mới đúng, sao có thể để Trình Cẩm thấy họ đang tán gẫu chứ?!
Cũng may Trình Cẩm không có ý muốn truy cứu, “Tôi nói với cục trưởng Tạ cho mọi người nghỉ một tuần.”
Nhóm Bộ Hoan trầm mặc trao đổi ánh mắt, quả nhiên sắp thất nghiệp.
Trình Cẩm kinh ngạc thấy không có ai cười, ngoại trừ Dương Tư Mịch, tâm trạng hắn coi như không tệ nhìn mọi người. Trình Cẩm thầm nghĩ vấn đề hình như hơi nghiêm trọng rồi, chẳng lẽ phải cho cả đám đi phụ đạo tâm lý? “Cục trưởng Tạ vốn có vụ án muốn chúng ta đi xử lý nhưng tôi cho rằng…”
Không đợi anh nói xong, mọi người lập tức kích động nói, “Quá tốt rồi, chúng ta tuyệt đối có thể điều tra phá án hoàn mỹ vụ án này!”, “Lão đại, em thích làm việc nhất!”, “Em có thể tăng ca.”, “Đi đâu vậy? Em chuẩn bị xong rồi.”
“… Tốt lắm.” Trình Cẩm nhìn nhóm Diệp Lai một lượt, nghe phải làm việc mà còn vui mừng như thế? Cứ như uất ức trên mặt vừa nãy là hiện tượng giả. Nhưng không phải hai ngày trước mới đi công tác về sao? Sao lại nhàm chán thành thế này rồi? Trình Cẩm vừa nghĩ vừa bấm số nội bộ văn phòng Tạ Minh, báo cho bà họ nhận vụ án kia.
Tiểu An nhảy lên, “A!”
Bộ Hoan vỗ em, “Chững chạc chút.”
Tiểu An lườm hắn, đáng ghét, đừng lôi khuyết điểm của em ra trước mặt lão đại.
Ngụy Thanh tới giới thiệu tình tiết vụ án cho tổ đặc án, anh ta đùa, “Bệnh trầm cảm khỏi rồi?” Mọi người cùng trợn mắt với anh ta. Làm sôi nổi không khí thất bại, Ngụy Thanh thầm thở dài, quả nhiên mình chỉ hợp giữ nghiêm túc.
Lần này cần giúp đỡ chính là cục Hai, Trình Cẩm nhớ Diêu Thiên là người cục Hai, nhưng chuyện lần này không liên quan đến Diêu Thiên mà là cục bọn họ có một nhân viên làm việc bên ngoài mất tích.
Cô ấy tên Thủy Hân Ái, hai mươi sáu tuổi, hai tuần trước chấp hành nhiệm vụ xong thì về thủ đô, bắt đầu kỳ nghỉ phép một tháng, theo lệ cũ, mỗi ngày phải liên lạc với cấp trên một lần, nhưng đến hết hôm nay, đã ba ngày cô không liên lạc với cấp trên.
Du Đạc nói, “Nhân viên bộ An ninh mất tích ba ngày, cơ bản ngang ngửa với không còn hi vọng sống.”
“Vậy càng phải tra ra chân tướng.” Ngụy Thanh nói, “Cục Hai đã xác nhận việc Thủy Hân Ái mất tích không liên quan tới nhiệm vụ trước đó, chuyện tiếp sau của những nhiệm vụ đó đều xử lý tốt, không có mối nguy bại lộ cô ấy.”
Bộ Hoan cười nói, “Bọn họ đương nhiên sẽ nói thế, trừ khi có bằng chứng chứng minh công việc của bọn họ làm không đến nơi đến chốn.”
Ngụy Thanh nói, “Cho nên việc này cần cô cậu đi điều tra.”
Trình Cẩm nói, “Nếu chúng tôi không xử lý thì sẽ do ai tiếp nhận?” Nhóm Diệp Lai đều trông đợi nhìn Trình Cẩm.
Ngụy Thanh nói, “Chỉ có thể là tổng bộ. Sao vậy?”
“Không, tùy tiện hỏi thôi.” Trình Cẩm như có điều suy nghĩ nhìn nhóm Bộ Hoan thở phào, rồi nhìn Dương Tư Mịch, là anh làm họ sợ bóng sợ gió, trông gà hóa cuốc? Anh còn tưởng anh khiến người khác rất có cảm giác an toàn.
Dương Tư Mịch vô tội nhìn lại anh.
Những người khác lại bắt đầu bất an.
Trình Cẩm không nhịn nổi dáng vẻ uể oải suy sụp của họ, trực tiếp hỏi, “Mọi người có vấn đề gì không? Tôi có nên sắp xếp một buổi phụ đạo tâm lý cho mọi người không?”
Nhóm Bộ Hoan hai mặt nhìn nhau.
Ngụy Thanh cười, quả nhiên có một số việc chính chủ luôn là người biết chân tướng sau cùng, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, Trình Cẩm cũng không ngoại lệ. Anh ta cảm khái, “Gần đây tỉ lệ thất nghiệp trên thế giới đang tăng cao đó.”
Trình Cẩm hiểu rồi, dùng ánh mắt “mấy người thật phiền phức” nhìn nhóm Bộ Hoan, “Trước khi tôi thất nghiệp mọi người sẽ không thất nghiệp.”
Mọi người rất bình tĩnh, như không có việc gì nói, “Đương nhiên, ai cũng biết mà.”
Chờ Trình Cẩm và Ngụy Thanh đi ra ngoài, họ bắt đầu vỗ tay, “Khà khà… Lần này xem như có bảo đảm ha?”
“Không phải bảo đảm. Mọi người có thể thử ra đường giết người, chắc chắn sẽ thất nghiệp ngay lập tức.” Dương Tư Mịch chống tay lên vách ngăn bàn làm việc nhìn họ.
“… Khỏi cần thử.”
Trình Cẩm định đi một chuyến đến cục Hai trước, Thủy Hân Ái còn để một số đồ dùng cá nhân ở đó, Trình Cẩm muốn xem có tìm được manh mối gì không, tuy xác suất rất nhỏ.
Cả tổ đi cùng nhau, vốn không cần nhiều người đến thế nhưng Trình Cẩm luôn cảm thấy ánh mắt họ đều rất trông mong.
Sau khi lên xe, Bộ Hoan vuốt ve tay lái, nói, “Ôi chao, lái xe của chúng ta vẫn thuận tay nhất.”
“Lái xe của anh đi.” Diệp Lai nói, “Lão đại, cục Hai là cơ quan Tình báo Quốc tế, Thủy Hân Ái vừa về nước không lâu, tình hình ở trong nước của cô ấy có lẽ chúng ta tra được nhưng hoạt động ở nước ngoài thì chúng ta không có cách ạ?”
“Đều được bảo mật, không biết có cho chúng ta quyền hạn xem không.” Bộ Hoan buồn bực nói, “Nhiệm vụ của bên họ toàn ở nước ngoài. Anh còn chưa ra nước ngoài bao giờ, nhiệm vụ từng làm đều ở trong nước.”
Du Đạc nói, “Em có đi du học nước ngoài một năm, làm sinh viên trao đổi.”
Tiểu An rất mất mát, “Em dù là học tập cũng chỉ dùng internet…”
Diệp Lai nói, “Em chưa từng ra nước ngoài.”
Đến lượt Hàn Bân, y nói, “Tôi bị cấm xuất cảnh.”
“…” Bộ Hoan kinh ngạc, “Cậu chưa nói bao giờ.”
Hàn Bân nói, “Bây giờ nói.”
Mọi người rất tò mò, rốt cuộc làm cái gì mới có thể bị cấm xuất cảnh, tuy người của bộ An ninh không được phép xuất cảnh nhưng cũng không nằm trong danh sách đen.
Trình Cẩm cắt đứt suy đoán của họ, “Công việc Thủy Hân Ái dùng để che giấu thân phận là ở đâu?”
Tiểu An nói, “Một công ty ngoại thương ở khu Đông, thích hợp cho cô ấy đi nước ngoài chấp hành nhiệm vụ.”
Diệp Lai nói, “Đồ đạc của cô ấy ở đó đã bị cục Hai mang đi hết rồi. Cô ấy có ba chỗ ở, cục Hai cũng đã tìm tới, không có dị thường, bọn họ giữ nguyên hiện trạng.” Cô đã gọi điện hỏi cục Hai.
Trình Cẩm cười nói, “Tốt lắm.”
Cục Hai nằm trong một con hẻm vắng vẻ, đây là một địa điểm tham quan cực ít được chú ý, bề ngoài trông lâu năm thiếu tu sửa, quanh năm suốt tháng không được mấy người chạy tới đây.
Tổ Trình Cẩm đi tới quầy bán vé, lấy thẻ chứng nhận ra, cảnh vệ phát cho họ mỗi người một tờ giấy thông hành, dẫn họ đến trạm gác tiếp theo, sau đó một cảnh vệ khác dẫn họ đến tòa nhà văn phòng.
Tòa nhà văn phòng treo bảng quầy lưu niệm địa điểm tham quan, cửa lớn đóng chặt, cảnh vệ dẫn họ đi vòng ra sân sau, đi vào bằng cửa hông, bên trong hoàn toàn không quạnh quẽ như bên ngoài, người rất nhiều, tuy không ầm ỹ nhưng mọi người đều bận rộn.
Cấp trên của Thủy Hân Ái đi tới, anh ta tên Tôn Tín, hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn vững vàng lão luyện, anh ta bắt tay Trình Cẩm, lại gật đầu với Dương Tư Mịch, sau đó tùy ý hỏi, “Chỗ chúng tôi so với chỗ cậu thì thế nào?”
Trình Cẩm nói, “Không khác lắm, phong cách rất giống.”
Đều chẳng có trí tưởng tượng, có điều cục Mười lăm không nằm ở nơi vắng vẻ thế này mà nằm trong công viên, cửa chính quanh năm treo bảng đang sửa chữa, bắt mắt hơn cả tấm bảng đó là bảng tên đơn vị “Trung tâm Điều tra Nghiên cứu Tổng hợp Quản lý Xã hội”, người đi ngang qua đều sẽ rất khinh thường nhận định đây là một đơn vị hành chính sự nghiệp tốn thời gian tốn tiền bạc.
Tôn Tín thầm nghĩ rõ ràng rất khác mà, đây là kiến trúc cổ điển, cục Mười lăm thì rất hiện đại.
Mọi người cũng không rảnh mà tán gẫu nhiều, Tôn Tín nhanh chóng dẫn họ đến bàn làm việc của Thủy Hân Ái, mặt bàn rất sạch sẽ, không có đồ riêng tư, góc bàn đặt một cái thùng giấy, là đồ đạc của Thủy Hân Ái ở công ty ngoại thương. Đã kiểm nghiệm toàn bộ, không phát hiện bất kỳ manh mối nào.
Trình Cẩm đeo găng tay cao su vào lật xem một lượt, có hai quyển sách, mấy cây bút, ly nước và đồ trang trí nhỏ, một khung ảnh lồng ảnh chụp bản thân Thủy Hân Ái, tóc xoăn dài, dáng dấp rất xinh đẹp, trên mặt ảnh có một dòng chữ Hành đẹp đẽ được viết bằng bút dạ quang: Vui vẻ thì cười, không vui thì lát nữa cười sau!
Dương Tư Mịch nói, “Là đàn ông viết.”
Tôn Tín nói, “Cậu chắc chắn chứ? Đây cũng là nét chữ của cô ấy, cô ấy biết mấy loại, trên thực tế người ở đây đều biết.” Anh ta không biết tại sao phòng kiểm nghiệm lại xảy ra sai sót này.
Dương Tư Mịch không nói thêm gì nữa. Du Đạc cầm kính lúp nghiên cứu vết tích hàng chữ đó.
Trình Cẩm nói, “Người viết chữ chắc chắn rất gần gũi cô ấy, cô ấy có bạn trai không? Hoặc là bố?” Anh luôn tin tưởng Dương Tư Mịch.
Tôn Tín lắc đầu, “Bố cô ấy mất sớm. Bạn trai, theo tôi được biết thì không có. Đời sống cá nhân của mọi người đều khá minh bạch, trừ khi cô ấy cố tình giấu diếm.”
Thủy Hân Ái hẳn là đặc công rất chuyên nghiệp, nếu có ý giấu diếm, trong cục cũng khó phát hiện.
Trình Cẩm nói, “Như vậy, chắc chắn anh có cách có thể lấy được nét chữ của nam giới quanh cô ấy?”
“Lượng công việc này rất lớn, nhưng chúng tôi sẽ làm.”
“Cảm ơn. Ngoài ra tôi cần biết cô ấy từng chấp hành những nhiệm vụ nào, tôi cần biết cô ấy là kiểu người gì.”
Tôn Tín nghĩ Dương Tư Mịch có thể nhìn ra manh mối từ chữ viết, có lẽ họ biết được quá khứ của Thủy Hân Ái sẽ thật sự giúp ích cho việc điều tra, “Tôi cần đi xin phép, tôi không bảo đảm nhất định sẽ được.” Đây gần như là đồng ý, Trình Cẩm cười nói, “Cảm ơn nhiều. Chúng tôi đi xem chỗ ở của cô ấy trước. Chờ tin anh.”