Các đồng nghiệp của Mạc Lưu Niên theo dõi ba người tình nghi này mấy ngày liên tiếp cũng không phát hiện điểm đáng nghi. Nhưng sau khi Du Đạc biểu hiện sẽ tiếp tục ủng hộ phương án đầu tư của Ứng Kỳ Diệp trong buổi họp hội đồng quản trị, một người tình nghi biết được thì cực kỳ tức giận. Đồng nghiệp Mạc Lưu Niên không kiềm chế được bắt người này về.
Người này tên Tiền Phương, điều hành một công ty cỡ vừa nhỏ, không có năng lực cạnh tranh với Nhạc Nguyên, nếu Nhạc Nguyên tiến hành phương án đầu tư mới nhất, công ty hắn sẽ đứng mũi chịu sào, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ đóng cửa.
Trình Cẩm hỏi đồng nghiệp Mạc Lưu Niên, “Chính là nói các anh không có bằng chứng gì đã bắt người rồi?”
“Hắn sẽ thừa nhận nhanh thôi.”
Trình Cẩm hỏi Dương Tư Mịch, “Bộ An ninh các cậu toàn làm việc thế này?”
Dương Tư Mịch xem hồ sơ mấy ngày mắt cũng khô đỏ, “Cậu cũng thuộc bộ An ninh.”
“Được, bộ An ninh chúng ta chính là làm việc như thế?”
“Kết quả quan trọng hơn. Với lại dù họ bắt nhầm người, cũng có thể đẩy trách nhiệm lên người chúng ta.”
“…” Trình Cẩm nhìn Tiểu An ở một bên gật đầu, “Tiểu An, quá trình không quan trọng?! Em còn nhỏ, không được học xấu như bọn họ.”
Tiểu An rất oan ức, cô chỉ đồng ý với câu sau của Dương Tư Mịch thôi mà.
Hàn Bân cũng xem hồ sơ đến mệt mỏi, “Nếu xác nhận người tình nghi, ít nhất chúng ta không cần xem đống hồ sơ này nữa.”
Tiểu An phản đối, “Người này chỉ là chủ thuê giết người, hẳn đã trực tiếp chuyển tiền giao dịch, sát thủ hắn thuê khẳng định hắn cũng chưa gặp. Vẫn phải dựa vào chúng ta tìm ra sát thủ, hồ sơ vẫn phải xem tiếp.”
Trình Cẩm cười, “Hai người nói đều không sai.” Tiểu An nghi hoặc nhìn về phía anh, Trình Cẩm cũng không giải thích, “Được rồi, chúng ta đã xem hết sáu năm gần nhất, phân tích tình huống trước đi.”
Loại hồ sơ họ lựa ra là các vụ án ở nhà một mình sau khi bị giết tiền của trong nhà không bị lấy đi, tổng cộng bốn mươi mốt tập hồ sơ, trong đó qua quá trình lấy chứng cứ ở hiện trường phạm tội xác định có hai người hành hung là mười lăm tập, biên bản gây án trong mười lăm tập này có thời hạn sớm nhất là ba năm trước nhưng không có vụ án nào giống vụ án lần này.
Hàn Bân nói, “Những tên này đều không phải dân chuyên nghiệp, ít nhất không chuyên nghiệp bằng tên sát thủ lần này.”
Tiểu An nghĩ nghĩ, “Quen tay cũng là từ người mới vào nghề tiến hóa lên.”
Trình Cẩm cau mày nhìn đống hồ sơ, quả thực không nhìn ra được gì nhưng trong đó có mấy vụ án dường như có bóng dáng gã thấp béo trong vụ án lần này, anh bảo người khác cũng xem thử nhưng tất cả đều bày tỏ không cách nào xác nhận. Trình Cẩm đang định hỏi Dương Tư Mịch, vừa quay đầu lại phát hiện hắn gục đầu như đang ngủ, đến gần nhìn quả nhiên là nhắm mắt rồi. Trình Cẩm cười cười không gọi hắn dậy.
Lúc này, đồng nghiệp Mạc Lưu Niên ra khỏi phòng thẩm vấn, một người tên Hứa Hữu đến nói với họ, “Tiền Phương đã thừa nhận là hắn thuê sát thủ.”
Trình Cẩm hỏi hắn, “Vậy hắn có nói hắn cũng thuê người giết Ứng Kỳ Diệp không?”
Hứa Hữu hơi kinh ngạc, hắn bảo Trình Cẩm chờ chút, sau đó đi vào phòng thẩm vấn, một lúc sau đi ra nói với Trình Cẩm, “Có nhưng hắn nói sát thủ chỉ muốn hai chọn một, giết một trong hai người, hắn cũng là về sau mới biết sát thủ giết Mạc Lưu Niên.”
Trình Cẩm cực kỳ nghi hoặc, không biết hai hung phạm này lựa chọn người bị hại như thế nào.
Hứa Hữu cười nói, “Lần này may mắn có các cậu giúp đỡ, nếu không chúng tôi cũng không nghĩ ra chuyện là như thế này. Đã bắt được người thuê, hiềm nghi của chúng tôi cũng rửa sạch, vậy việc điều tra tiếp theo vẫn để chúng tôi tiến hành đi, vô cùng cảm ơn các cậu.”
Tiểu An không vui chút nào, chờ nhóm Hứa Hữu áp giải Tiền Phương đi thì nói, “Rõ ràng là vụ án của chúng ta, chúng ta tra được bọn họ lại tới cướp.”
Trình Cẩm lại không để ý, “Vốn là vụ án của họ mà, chỉ là lúc đầu không tiện tự điều tra nên nhờ chúng ta giúp, bây giờ muốn tiếp nhận cũng bình thường. Gọi đám Du Đạc về đi. Tối nay chúng ta có thể nghỉ ngơi như thường, tổ mình mấy ngày không ngủ rồi?”
Hôm sau Du Đạc đi thăm Mạc Lưu Niên, mang về lời cảm ơn của hắn với tổ đặc án.
Tin tức Mạc Lưu Niên còn sống hiện đã công khai, ngay cả bản tin cũng nhắc tới, trong phòng bệnh Ứng Kỳ Diệp gần như vui phát khóc ôm Mạc Lưu Niên. Lúc này Trình Cẩm mới biết hóa ra thân phận Mạc Lưu Niên nổi tiếng đến thế.
Trình Cẩm lần nữa nói cho mọi người kết quả phát hiện được trong các vụ án mấy năm qua, cuộc thảo luận trước có mấy người không có mặt, anh hỏi họ có ý nghĩ mới không.
Bộ Hoan suy nghĩ, nói, “Trước kia tôi chấp hành nhiệm vụ từng đụng vào một vụ án giết người khá giống, đó là một nhóm tội phạm, kiểm tra người mới gia nhập của bọn chúng là để một người cũ mang theo người mới này đi giết một người, như vậy mọi người đều có tiền án, không sợ có người phản bội.”
Diệp Lai cảm khái, “Xem ra tội phạm các anh tiếp xúc tàn nhẫn biến thái hơn đội cảnh sát hình sự bọn em nhiều, bọn em tối đa chỉ gặp phải tội phạm cướp bóc, chưa tới cái loại giết người vì giết người này.”
“Chúng tôi tra được vụ án sớm nhất là khoảng ba năm trước, Bộ Hoan anh gặp loại án này lúc nào?” Trình Cẩm hỏi hắn, “Còn nữa, đó là tổ chức tội phạm gì?”
“Ngay đầu năm nay, tên Thiên Đường Đen, nghe nói tổ chức này rất nổi tiếng ở nước ngoài, về sau do người phân cục số Mười bộ An ninh tiếp nhận toàn bộ.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Bân hơi thay đổi, “Thiên Đường Đen? Chúng đến Trung Quốc rồi? Trong Thiên Đường Đen có một loại gọi là ‘người dẫn đường’, chuyên phụ trách hướng dẫn người mới, nhưng tôi lại không biết đề kiểm tra người mới sau khi đến Trung Quốc liền biến thành giết người.” Hàn Bân nói mà mắt nhìn Dương Tư Mịch, Dương Tư Mịch dường như không cảm giác được.
Trình Cẩm suy tư, sau đó cười khổ, “Xem ra lần này xảy ra chuyện lớn, hi vọng không có người chết nữa, tôi phải đi tìm cục trưởng Tạ.” Anh nói rồi vội vàng đi mất.
Du Đạc hỏi, “Có ý gì? Ai sẽ chết?” Những người khác đuổi theo Trình Cẩm, Du Đạc cũng chạy theo.
Trong văn phòng Tạ Minh, bà gọi điện thoại cho cục trưởng cục số Mười, vị cục trưởng này tên Cát Truyền Tường, khoảng hơn năm mươi tuổi, Trình Cẩm báo tình huống hiện tại cho ông ta.
Trình Cẩm từ tin tức do Hàn Bân và Bộ Hoan cung cấp nghĩ đến Mạc Lưu Niên không chết còn có một khả năng – sát thủ hạ thủ lưu tình. Tên sát thủ này hẳn là nằm vùng do cục số Mười phái đi thâm nhập Thiên Đường Đen, cũng là người bộ An ninh, hắn từng gặp Mạc Lưu Niên, biết Mạc Lưu Niên dù chỉ còn một hơi thở cũng sẽ được đồng nghiệp chạy đến cứu…
Cục trưởng Cát ngắt lời Trình Cẩm, “Cậu là muốn nói cho tôi biết cấp dưới của tôi suýt giết một người thuộc bộ An ninh?”
Trình Cẩm cười, “Không, tôi biết ông không quan tâm chuyện này. Tôi muốn nói Mạc Lưu Niên còn sống hôm nay đã lên bản tin, tất cả đều biết chú ta còn sống, Thiên Đường Đen chắc chắn cũng biết rồi, không biết bọn chúng có thái độ mới với nằm vùng của ông không.”
Sắc mặt cục trưởng Cát khó coi, lập tức cúp điện thoại, hẳn là đi sắp xếp công việc.
Du Đạc rầu rĩ nói, “Không biết chú Mạc biết mình suýt bị người cục số Mười giết sẽ thế nào.”
Bộ Hoan cười trên nỗi đau của người khác, “Ha ha, cục số Chín của chú Mạc nhà cậu đánh nhau với cục số Mười thôi!”
Diệp Lai sợ hãi than, “Lại một nằm vùng, trước kia em chỉ thấy trên phim.” Công việc cảnh sát hình sự hơn một năm qua của cô vẫn chưa tiếp xúc đến vụ án cần nằm vùng.
Trình Cẩm nói, “Nếu như em so tương đối với tay bắn tỉa giết Tần Thịnh lúc trước, vậy anh phải nói cho em, tay bắn tỉa kia và tên sát thủ này rất có thể là cùng một người.” Được gia nhập Thiên Đường Đen nói rõ trước đây hắn cũng là người có chút tiếng tăm trong giới xã hội đen, nhưng muốn gia nhập từ một tổ chức khác thì có thân phận nào thích hợp hơn cựu tay bắn tỉa nổi tiếng nhất tập đoàn Hâm Vinh.
“Sao lại thế?” Tiểu An và Diệp Lai cùng kêu lên. Các cô rất có hảo cảm với người giết Tần Thịnh, nhưng bây giờ hắn trong mắt các cô lại lòng dạ độc ác quá.
Dương Tư Mịch nói, “Hắn là Cảnh Hành Chỉ.”
Hàn Bân đáp, “Hóa ra là hắn.”
“Tôi cũng nghe nói.” Bộ Hoan nói nhiều, giải thích cho những người khác, “Cảnh Hành Chỉ biệt hiệu Sói Độc Hành, theo tôi biết thì là sát thủ rất nổi tiếng, cũng bị cảnh sát hình sự quốc tế truy nã, không ngờ hắn lại là người của cục số Mười.”
Về sau Trình Cẩm hỏi Dương Tư Mịch có bị ai đặt biệt hiệu không, Dương Tư Mịch nói hình như có một cái tên là “Sói Huyết”, cái khác thì không nhớ rõ. Trình Cẩm nghe nhầm, cười nói sao cũng là sói, Sói Tuyết, sói màu trắng, nghe không tệ. Dương Tư Mịch nghi hoặc, màu trắng? Không phải đỏ?
Lúc này Trình Cẩm nghĩ đến một chuyện khác, “Thiên Đường Đen và Thiên Sứ Đen có quan hệ gì? Thiên đường của thiên sứ đen?”
Hàn Bân giải thích, “Không có quan hệ, Thiên Sứ Đen đã tồn tại nhiều năm, tuy nói là tổ chức sát thủ, thật ra chỉ có thể xem là một hiệp hội sát thủ, bình thường không gặp mặt hay liên lạc, chỉ có lúc tổ chức minh hội Thiên sứ mới có thể gặp mặt, hơn nữa hội nghị không định kỳ, thời gian thường xuyên nhất là một năm một lần, dài nhất thì cách ba năm mới mở một lần.”
“Còn Thiên Đường Đen nghe nói là do một phần người bị Thiên Sứ Đen từ chối thành lập nên, nghiệp vụ rộng rãi, từ sách lậu đến mại dâm, từ buôn lậu đến vượt biên, từ buôn bán súng ống đạn dược đến buôn lậu thuốc phiện…”
“Các cậu biết cặn kẽ quá nhỉ.” Cuộc bàn tán bị người cắt ngang, người tới là cục trưởng Cát Truyền Tường, ông ta dẫn theo một đám người, “Trình Cẩm, tôi cần cậu giúp chúng tôi tìm ra nằm vùng.”
“Cảnh Hành Chỉ?” Trình Cẩm khó hiểu nói, “Các ông mất liên lạc với hắn? Nếu các ông cũng không tìm được người, tôi càng không giúp được gì.”
“Hóa ra tên cậu ấy cậu cũng biết rồi.” Cục trưởng Cát nhíu mày, ông ta nhìn Tạ Minh vừa ra khỏi văn phòng, nói, “Tổ đặc án được thành lập là để đối phó các tình huống đặc biệt, chỉ thuộc cục Mười Lăm của cô trên danh nghĩa thôi, sao bây giờ tôi lại gọi không nổi?”
Tạ Minh ra vẻ kinh ngạc, “Nói vậy là cục trưởng Cát thừa nhận tổ đặc án rồi?” Lúc đó rất nhiều người phản đối thành lập tổ đặc án, cho rằng hoàn toàn không cần thiết, hoàn toàn lãng phí tài nguyên.
Cục trưởng Cát nhìn về phía Trình Cẩm, “Chuyện này dĩ nhiên phải xem biểu hiện thực tế của tổ đặc án.” Ánh mắt những người khác cũng chiếu về phía Trình Cẩm.
Trình Cẩm phát hiện ngay cả người tổ đặc án cũng tha thiết mong chờ nhìn mình, nhất thời bật cười, “… Nói thật, tôi không phải nhà ảo thuật, không biết biến ra người sống, không phải mấy người muốn tôi tìm ai là tôi tìm được người đó.”
Cục trưởng Cát và người ông ta mang tới đều có vẻ mặt khó nhìn, vất vả hạ thấp thể diện xin người ta giúp đỡ lại nhận được kết quả này.
Trình Cẩm thu nụ cười, nói tiếp, “Nhưng tôi đề nghị làm từng bước, đầu tiên tuyên bố một tin tức dẫn ý nghĩ của người Thiên Đường Đen đi theo hướng khác.”
Cục trưởng Cát cho người liên hệ với phóng viên, chuẩn bị phát sóng trực tiếp trên kênh truyền hình địa phương, sau đó tự mình gọi điện thoại xin lỗi Mạc Lưu Niên cũng mời hắn phát biểu một bài trước mặt phóng viên.
Người dân toàn thành phố nhanh chóng nhìn thấy Mạc Lưu Niên được phỏng vấn trong ti vi, hắn nói, “Ban đầu người nhà không đồng ý cho tôi lộ diện sớm thế này, sợ hung phạm lại tìm đến cửa nhưng may sao đã có người nói cho tôi biết thân phận chính xác của hung thủ, là một kẻ thù bỏ ra hai triệu thuê người đến giết tôi, người này chính là sát thủ ám sát Tần Thịnh gây ra náo động lớn thời gian trước, mọi người cũng không nghĩ tới nhỉ, người này lại to gan làm bậy như thế, một lần lại một lần khiêu chiến pháp luật, tôi quyết định treo thưởng mười triệu đuổi bắt hắn, những người cung cấp manh mối quan trọng sẽ cùng chia sẻ số tiền này.”
vạn = . NDT, vạn = triệu NDT
Tiếp theo, Ứng Kỳ Diệp cũng phát biểu tuyên bố hắn thêm vào mười triệu tiền thưởng, xin nhờ nhân dân toàn thành phố giúp tìm ra hung thủ và thông báo cho cảnh sát.
Cảnh sát bày tỏ sẽ dốc hết sức bắt được kẻ này.
“Như vậy luôn có thể thu hút được hoặc ít hoặc nhiều sự chú ý của Thiên Đường Đen, cho dù bọn chúng nghi ngờ Cảnh Hành Chỉ là nằm vùng cũng sẽ không nhanh chóng nhận định hắn.”
Bộ Hoan ở một bên nhỏ giọng thảo luận với Diệp Lai, “Cảnh Hành Chỉ hiện trị giá hai mươi triệu, dù biết hắn là nằm vùng cũng sẽ do dự có muốn giết hắn không?”