Chương 160:Giao hàng
Sau khi Yu kết thúc cuộc thảo luận với những bán nhân, cậu quay về dịnh thự từ Dungeon [Enrio of Kusakai] cùng với người kia. Đó là thời gian Yu nhận hàng của Victor sẽ được giao vào chiều nay. Điều đầu tiên Yu làm là ngồi trên ghế sofa trong khi người kia nghỉ ngơi. Tuy nhiên, khuôn mặt của cậu chả có thỏa mái gì. Có một lí do cho nó
“Huh, nhóc quay về rồi sao. Ta đang chờ nhóc đó”
Cái ghế sofa trong dịnh thự này được một dân làng làm ra. Nó được làm một cái cây nổi tiếng và mức độ bền cao. Nó rất thỏa mái và có thể cung cấp thời gian nghỉ ngơi trên nó. Lí do mà Yu chưa thể thư giãn được là vì lúc này Joseph đang nằm trên ghế sofa và trông có vẻ còn thỏa mái hơn Yu
“Ông, ông làm cái quái gì ở đây thế?”
“Ta? Nhìn ta có giống ta sẽ làm gì không? Ta đến đây vì ta muốn uống cái thức uống đó đấy”
“Gì? Bộ ông có gì đáng ăn mừng sao?”
“Eh, hôm nay nhóc đã về. Chẳng phải đó là một lí do chính đáng sao?”
Joseph nói và nhìn cậu như thể đó là một điều tự nhiên. Marifa đã trở lại và đứng bên cạnh Yu khi cảm thấy không hài lòng về điều đó. Ngay cả Momo trên đầu Yu cũng nhìn Joseph một cách bực bội, điều này khá là hiếm. Mặc khác, Namari chỉ ngưỡng mộ cơ thể của Joseph và chạm nó(M9:xác định Namari cuồng cơ bắp). Lena thì chả có quan tâm gì mà chỉ đọc cuốn sách về ma cụ mà Yu đã đưa cho cô
“Marifa, mang cho ta một chút đồ uống”
“Đã rõ”
Sau đó Marifa đi vào bếp và lấy một chút bia từ thùng và đó cũng là một ma cụ mà Yu đã tạo ra. Đó có thể gọi là một cái tủ lạnh
“Ah! Bia lạnh là ngon nhất! Ta không thể nào thiếu nó được!”
Joseph đổ bia vào ly và uống trong 1 hơi, sau đó, ông lau miệng bằng tay
“Vậy thôi nhỉ? Nếu xong thì về giùm đi”
“Nhóc ngốc sao. Ta không dễ dàng hài lòng với 1 chai bia đâu. Marifa, mang cho ta những loại khác đi!”
Marifa nhìn Yu như thể phải cần có phép. Yu chỉ có thể gật đầu trong khi thở dài
“À, đó là thứ đầu tiên. Giờ thì ta cũng cần đồ ăn nữa”
Yu chỉ có thể chà xát cái trán của mình khi đi vào bếp. Cậu đổ một lượng dầu lớn vào chảo và hâm nóng nó. Cậu đưa con gà lên và chiên nó. Tại cái nồi khác, cậu đun sôi nước và bỏ chút edamame(đậu hà lan) với chút muối
“Thưa chủ nhân, ngài hãy để những thứ này lại cho em”
“Ồ, nhưng cô khá mệt rồi và cô nên nghỉ sớm đi”
Trong phòng khách, Namari nhảy lên đầu Joseph và chạm vào bụng ông. Nó khá nhiều cơ và cứng. Mặc khác, Momo kéo tóc ông
“Whoa! màu sắc đẹp tuyệt và bia lạnh là ngon nhất!”(M9:nói đến đậu hà lan)
Joseph ăn mực ống chiên nóng trong khi uống bia. Ông cũng ăn Adamame theo cùng một cách, cắn một miếng và uống bia. Điều này khiến cho Marifa lo lắng vì ông ta dám uống bia mà không xin phép Yu. Cô chỉ có thể đưa một chút bia lên bàn thôi
Namari và Momo nhìn Joseph ăn Adamame và uống bia trong khi bọn họ cố gắng thử thức uống tên là bia, tất nhiên họ đã bị Yu mắng và bị phạt ở bên ngoài
“Vậy, ông làm gì ở đây khi tới đây vào buổi chiều?”(Yu)
“Um, bởi vì ta có việc phải làm”(Joseph)
“Ừ, ăn và uống. Ông có thể gọi đó là công việc sao?”(Yu)
“Ý của chủ nhân của tôi muốn nói rằng ngay cả Elf và Goblin còn làm việc siêng năng hơn ông đó”(Marifa)
Yu và Marifa nhìn chằm chằm Joseph trong im lặng. Ông muốn nhờ Lena giúp đỡ nhưng hiện giờ cô đang tập trung vào việc đọc sách. Khi cô bị quấy rầy, cô đưa ra một ánh mắt lạnh lùng như Yu tới Joseph. Đó là cái ánh nhìn giống như một gia đình nhìn vào cái ông cha chồng bủn xỉn uống bia cả ngày lẫn đêm
“Ah, ta nhớ Mofisu nhờ ta làm gì đó. Ta thậm chí còn không có được 1 ngày nghỉ ngơi. AH, ông ấy giao cho ta 1 công việc. Thật là bất công mà”
Joseph giả vờ bận rộn và tránh ánh mắt Yu. Tuy nhiên, Yu biết rằng đó là thái độ đánh trống lảng và cũng có nghĩ đó là 1 lời nói dối
“Thôi được rồi. Ta nghĩ đã đến lúc ta gặp Mussu”
Joseph đứng lên và muốn chạy ra khỏi phòng khách. Tuy nhiên, trước khi ông rời đi thì Yu ném chìa khóa cho ông
“Cái gì vậy? Chìa khóa này là sao?”
“Đó là chìa khóa của căn nhà. Chúng tôi sẽ vắng mặt vài ngày và trong khi đó, dịnh thự này sẽ trống trơn. Nếu ông muốn uống bia, thì nó ở trong bếp. Rượu và thịt khô nằm ở dưới tầng hầm”
Bản thân Yu không hề uống rượu mặc dù cậu có một chút bia và rượu. Thực tế, Joseph cảm thấy cô đơn khi Yu không có nhà và chả có ai mở cửa cho mình cả
“Được rồi, việc chăm sóc ngôi nhà để lại cho ta”
Joseph đưa ra một câu trả lời đáng tin cậy
---
Trên con đường đến dịnh thự Yu, có khá nhiều dê, cừu, gia súc và ngựa. Một số người hành động như thể họ là người chăn cừu và gia súc được đưa đến để dẫn dắt đàn gia súc. Một số thì được những người hộ tống bảo vệ và quanh sát xung quanh và họ đã được Mago và Victor thuê
Xe ngựa chất đầy đồ đạc, lụa, vải và nhiều thứ khác. Phần còn lại thì được đưa vào kho đồ vì nó toàn là đồ đắt tiền
“Haha, đây là tất cả những thứ Yu-san đặt điều ở đây. Ta tin rằng Yu-san sẽ vui lắm đây”
“Hmm, điều đó có gì tuyệt sao? Ta cũng hoàn thành nhiều nhiệm vụ và thu thập được nhiều thứ và Mago-dono chả thua kém gì đây đâu”
Trước khi đến dịnh thự Yu, trận chiến giữ thương nhân Mago và thương nhân Victor đã nổ ra. Mago đã giao dịch với Yu khi cậu vẫn còn là mạo hiểm giả hạng D. Và khi các thương nhân bắt đầu muốn thỏa thuận với cậu, thì Mago đã đi trước họ vài bước. Do đó, anh không hề muốn các thương nhân từ quốc gia Hameln tự do tạo một khoản thỏa thuận với Yu
Mặc dù thế, Victor đã đến và nhận được một thỏa thuận. Ngay cả những hoàng tộc và hoàng gia cũng muốn anh ta làm một thương nhân độc quyền của họ. Điều quan trọng nhất là anh ta dễ dàng giành được lòng tin của mọi người
“Victor-dono, nếu như anh cố gắng hết sức, thì tôi e rằng đây không phải là một cuộc chiến của anh đâu. Tuy nhiên, tôi đã làm ăn với Yu-san từ lâu rồi và chúng tôi có quan hệ khá tốt. Tôi không biết nên nói gì nhưng tôi giỏi hơn anh đó”
“Không, không, ông đang nhầm lẫn thứ gì đó thì phải. Tôi không có nói là chống lại Mago-dono. Tôi chỉ muốn làm bạn với Yu-san thôi”
Victor đáp lại, và xử lí Mago một cách bình tĩnh. Cuối cùng, quyết định của mọi thứ là tùy vào Yu
“Có vấn đề gì sao?”
“Tôi thấy hầu hết những thứ mà anh bán cho Yu-san phần lớn là gia súc. Bộ anh biết cậu ta sẽ cần làm gì với nó sao?”
Mago hỏi Victor như thể muốn tìm thứ gì đó. Nếu nhìn kĩ hơn, thì ánh mắt của Victor đã thay đổi trong giây lát và quay lại khuôn mặt nụ cười thân thiệt(M9:có khả năng đó là ám hiệu gửi đến Nina)
---
“Vậy, Marifa, có vấn đề gì không?”
“Vâng thưa anh”
Marifa chào Mago cùng với Coro và những hắc lang. Họ nhanh chóng tiến về phía dịnh thự
Mặc dù dịnh thự đó có một khoảng sân khá lớn, thì không có nghĩ là có thể nuôi được 100 đàn gia súc được. Không ai có thể nào tưởng tượng được rằng 100 con gia súc sẽ được nuôi ở đây cả. Các dân mục và đoàn hộ tống cũng khá ngạc nhiên. Đó là một cảnh tượng kì lạ khi nhìn thấy tất cả đàn gia súc đi vào trong dịnh thự đó
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tôi chưa bao giờ nghĩ dịnh thự này lại lớn đến thế”
“Tôi đã tin rằng điều này hoàn toàn là không thể ngay từ đầu rồi”
Mặc dù nó nằm ngoài mong đợi của mọi người, nhưng Victor không nói gì thêm. Vì những bức tường bên ngoài và những cây cối này là do Hisui làm ra, nó khiến cho những người bên ngoài không thể thấy bên trong được
“Nếu đó là do Yu-san thì mọi thứ điều có thể xảy ra”
Victor vuốt ve bộ râu của mình sau khi nghe những lời Mago nói
“Tốt hơn ngươi đừng có đòi hỏi quá nhiều nếu muốn hợp tác với tôi”
Sau đó Yu bước đến chỗ hai người với một cái túi vải. Cái túi đó chứa đầy vàng trắng và được đổ đầy đến miệng(M9:ý là cao đến miệng)
“OMG!”
Những đoàn hộ tống không thể tin nổi khi nhìn vào số tiền đó. Mặc khác, Victor bình tĩnh khi nhận số tiền đó. Sau cùng, anh đã kinh doanh được nhiều năm và là đại diện cho Hameln, nên mỗi ngày người anh chứa khá nhiều tiền
“Ngươi đang nhìn cái gì vậy!”
Mặc dù tất cả điều ồn ào nhưng tất cả điều giật mình khi nghe thấy giọng nói đó. Sau đó những dân mục và đoàn hộ tống tiếp tục công việc của mình
“Mago-dono, đừng có mắng họ. Dù sao đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy nhiều tiền đến thế mà”
Mago nhìn oán hận với Victor khi nghe thấy điều đó. Tất nhiên, bản thân Mago cũng sốc khi biết rằng số tiền mà anh nhận được từ Yu nhiều hơn sự mong đợi
“Yu-san, số tiền này…có sai sót gì không”
“Không đâu. Lần này tôi chỉ cho thêm chút hoa hồng thôi”(M9:hoa hồng ở đây là tiền bo)
Thực tế, khoản hoa hồng này là quá nhiều rồi
“Ahahaha, ra là hoa hồng. Tại sao làm vẻ nghiêm túc thế?”
Mặc khác, Victor cố gắng tận dụng thời gian này để nối thêm cầu nối với Yu hơn. Momo và Namari khi nhìn thấy hai người họ thì Victor hắng giọng lại để giải tỏa sự lúng túng
“Nhắc mới nhớ, các ngươi có bán tàu không?”
“Nani? Tàu?”
Mago và Victor trả lời Yu cùng lúc. Mago làm vẻ lo âu nhưng Victor làm một vẻ mặt nụ cười
“Không sao”
Dù chỉ là tiếng lách cách nhưng họ có thể ngửi được một lượng tiền lớn. Tất nhiên, họ có thể cung cấp tàu. Một số thì sẽ tập trung vào tốc độ, trong khi đó các thương gia sẽ lo về khả năng và độ bền của nó. Tất nhiên, thủy thủ và thuyền trưởng cũng tồn tại ở thế giới này. Hai người họ nhận ra rằng nếu giao dịch với hoàng tộc và hoàng gia thì sẽ có khá nhiều tiền nhưng khi giao dịch với Yu thì số tiền của Yu còn cao gấp mấy lần bọn họ(M9:đọc đoạn này nhớ tới thánh cheat Satou trong Death march quá)
M9: vậy là xong vol 6 và khi nào xác nhận eng ra vol 8 thì tại hạ sẽ làm vol 7. Và chúc các thí chủ một ngày tốt lành khi nhận thông báo này.